Nội Cung Tiểu Bà Vú

Chương 8: Lục hoàng tử

Lâm Nhược ở trong cung không có việc gì làm, là một trong số ít người ở thâm cung rảnh rỗi.

Thân thể bị Ngũ hoàng tử thao nát, ngày hôm sau hoa huyệt đau không có cách đi đường, trừ bỏ ăn cơm đi ngoài, chỉ có thể nằm ở trên giường.

Mãi đến lúc Cơ Ngạn tan học, từ học đường trở về, vừa mới nghe nói Lâm Nhược bị bệnh, hắn liền vô cùng lo lắng chạy đến.

“Nhược Nhược, ngươi làm sao vậy, bọn họ nói ngươi không khỏe, sao còn không thỉnh thái y tới xem.”

Cơ Ngạn vẻ mặt lo lắng dò hỏi Lâm Nhược.

Lâm Nhược nghĩ, đương nhiên không thể thỉnh thái y tới, đến lúc đó nếu thái y mà kiểm tra ra, phát hiện mình bị hoàng tử với Thái tử thao thấu thân mình, còn không phải bị ấn vào tội danh dâʍ ɭσạи hậu cung, đánh đuổi ra khỏi nội cung.

Nhưng mà chắc chắn không thể nói thẳng ra như vậy được.

“Lục hoàng tử, nô tài không có việc gì, thật sự, nghỉ ngơi thật tốt là được rồi.”

“ Huống hồ thái y ở Thái y Viện đều bận đi khám bệnh cho các chủ tử, nô chỉ là một nô tài làm sao dám làm phiền chứ.”

Lúc Lâm Nhược nói chuyện thanh âm không lớn, giống như tên của y, nhược nhược.

“Ta không cho ngươi nói bản thân mình như vậy. Ở trong lòng ta ngươi chính là bà vυ' tốt nhất, không được phép lại xưng nô tài!”

Cơ Ngạn không thích Lâm Nhược đem chính mình đặt ở vị trí thấp như vậy. Bản thân hắn là ăn sữa y lớn lên, dân gian nói có sữa chính là nương, hắn đây là coi Nhược Nhược thành nương.

Nhưng Cơ Ngạn cũng không nghĩ xem có thiếu niên mười bốn tuổi nào ở dân gian còn ngậm núʍ ѵú của nương không?

“Nhược Nhược, để ta kể cho ngươi, thái phó mới tới thật sự nhàm chán, rõ ràng so với ta cũng không lớn hơn bao nhiêu tuổi, cả ngày trưng một khuôn mặt lạnh, thật là vừa nhìn đã thấy phiền.”

Cơ Ngạn từ lúc mới bắt đầu đi học đường đã thành sâu mọt trong lòng các lão sư. Cả ngày chỉ biết giơ đao múa kiếm, vừa thấy sách liền ngủ, không cho hắn ngủ thì hắn liền quấy rầy các hoàng tử khác học tập. Thật sự là cùng với ca ca hắn phẩm hạnh và học hành đều tốt là hai cái thái cực khác nhau.

Lâm Nhược đột nhiên nhớ tới cái thân ảnh chi lan ngọc thụ hôm qua. Y đột nhiên có một loại dự cảm bất thường. Hai người cùng ở và đi lại trong thâm cung, sớm muộn cũng sẽ có một ngày gặp nhau. Xem ra mấy ngày sau y cần hạn chế việc ra ngoài.

“Nhược Nhược, ngươi không nghe ta nói chuyện!”

Thiếu niên xấu hổ buồn bực ý thức được Lâm Nhược không biết đang suy nghĩ cái gì, không cao hứng hé miệng cách quần áo cắn lên núʍ ѵú y.

“A.”

Lâm Nhược rầm rì một tiếng, núʍ ѵú y rất lớn, liền tính là cách quần áo cũng có thể bị thiếu niên hút vào cuối cùng liếʍ sạch.

“Lục hoàng tử, Lục hoàng tử, ngài nhẹ chút, nhẹ chút, đau quá.”

Cơ Ngạn với Cơ Việt lớn lên giống nhau như đúc, toàn bộ trong cung, bao gồm cả thân sinh mẫu thân của bọn họ - Vân phi, đều không thể phân biệt được rõ hai huynh đệ, chỉ có Lâm Nhược chưa từng đem hai người nhận nhầm.

Lâm Nhược cũng không biết tại sao người khác luôn nhận nhầm hai vị điện hạ, rõ ràng hai người khác biệt rất lớn.

Ví dụ như Cơ Việt lúc nắm tay sẽ là bốn ngón tay bao lấy ngón cái, mà Cơ Ngạn thì ngược lại, ngón cái để ở trên bốn ngón tay.

“Bà vυ', sữa bà vυ' thơm quá, ta muốn ăn sữa.”

Vυ' Lâm Nhược bị vải dệt thô ráp cọ xát, bắt đầu chảy sữa, trong không khí đều tràn ngập một mùi sữa thoang thoảng.

“Lục, Lục hoàng tử, để nô tài tự mình cởi, ngài để nô tài tự cởi.”