Đã gửi xong hai bức ảnh, bên trong lại gửi đến một đoạn giọng nói. Chương Cao Thành mở to mắt nhìn đoạn giọng nói một phút đồng hồ kia, gian nan nuốt nước bọt, ngón tay run rẩy mở ra. Lúc này đại não Chương Cao Thành như bị tê liệt, đã trống rỗng, thật nhanh nghe được thanh âm Diệp Chân cùng Tần Duẫn Đông điên cuồng làʍ t̠ìиɦ trên sô pha. Âm thanh bạch bạch của thân thể đánh vào nhau nặng nề lại chói tai, cùng với tiếng vợ kêu giường rất da^ʍ mị vang lên bên tai hắn, giống như ma âm kí©ɧ ŧɧí©ɧ vỏ đại não Chương Cao Thành.
Bạch bạch bạch ~. Tựa hồ chỉ vì để vợ thích ứng tiết tấu làʍ t̠ìиɦ, người đàn ông cố ý tạm dừng một lúc, lại tiếp tục lấy tiết tấu thong thả va chạm tiểu bức của vợ.
- A a a ~ ưm a ~ Duẫn Đông, Duẫn Đông... cắm sâu thêm một chút ~
Người đàn ông tựa hồ bị lời này đốt thêm lửa, ngay sau đó lấy tiết tấu bạch bạch bạch bạch, dày đặc đánh vào tiểu bức Diệp Chân, đâm cho vợ hoa mắt chóng mặt, môi đỏ mất hồn mà lãng kêu. Hai người kịch liệt cọ xát dươиɠ ѵậŧ, cùng với tiếng nước òm ọp khi hạ thể hai người giao cấu phát ra, tiếng thở dốc cùng tiếng gầm nhẹ hỗn loạn của người đàn ông phát ra.
- Tiểu da^ʍ phụ, tao huyệt ngậm dươиɠ ѵậŧ tôi không chịu nhả ra?
- Ưm a~ sâu quá a... nhanh một chút a Duẫn Đông, ưm a...
- Tiểu tao bức tham ăn như vậy, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ tôi ăn không chịu phun ra.
Tần Duẫn Đông vậy mà cố ý ghi âm lại thanh âm bọn họ điên cuồng làʍ t̠ìиɦ, gửi WeChat cho hắn, liền kém chút không làm trò trước mặt hắn, người chồng của Diệp Chân.
Mà trên thực tế cũng không có gì khác biệt, thánh địa nguyên bản chỉ thuộc về một mình hắn đã sớm bị một người đàn ông khác xâm lược. Yết hầu Chương Cao Thành khô khốc, lúc này trong ngực buồn đau không thôi, nâng ngón tay lên ấn lên huyệt Thái Dương sưng to, tựa như có gì đó xé rách thần kinh não của hắn. Trước khi Diệp Chân rời đi ném xuống lời nói tàn nhẫn không ngừng vang vọng trong đầu hắn, tiếp theo lại hiện lên hình ảnh Diệp Chân bị đè dưới thân Tần Duẫn Đông làm, khuôn mặt mị hoặc, thân hình to lớn của người đàn ông rất cường thế mà chặn lại thân thể mềm mại của cô, trường hợp sắc tình da^ʍ mị.
- Được, bây giờ tôi liền trở về tìm Tần Duẫn Đông, tôi muốn nhìn xem, anh ta có phải hay không thật sự chỉ coi tôi là đồ chơi!
Hắn có thể tưởng tượng đến, Diệp Chân bị Tần Duẫn Đông đè dưới thân như thế nào, lại như thế nào đem hai chân vừa thẳng vừa trắng của cô đẩy đi lên. Tay người đàn ông đem cặp chân mảnh khảnh mở ra vị trí lớn nhất, không chút khách khí nào mà đem cây dươиɠ ѵậŧ thô dài vô tình mà đẩy mạnh vào mật huyệt phấn nộn của vợ, dươиɠ ѵậŧ mang theo tiết tấu kịch liệt lặp lại thọc vào rút ra trong hoa tâm của vợ, làm cô thét chói tai cao trào bắn ra dâʍ ɖị©ɧ dư thừa.
Lúc đó hắn buông lời hung ác, chỉ là muốn đánh nát ý niệm nɠɵạı ŧìиɧ của vợ, để vợ đem ý niệm không an phận với Tần Duẫn Đông thu về. Nhưng hắn lại quên Diệp Chân là người thật tích cực, hắn lúc đó nói khó nghe như vậy, chỉ biết đem cô càng đẩy ra xa. Trong lòng Chương Cao Thành rất rõ ràng, những ảnh giường chiếu này là Tần Duẫn Đông cố ý gửi cho hắn xem. Người đàn ông kia muốn cho hắn tận mắt thấy bọn họ làʍ t̠ìиɦ. Nói không chừng bọn họ còn chưa kết thúc xong trận hoan ái này, Diệp Chân như cũ mở đùi ra để Tần Duẫn Đông làm, ở dưới thân hắn không ngừng rêи ɾỉ. Trực giác của Chương Cao Thành là đúng, Tần Duẫn Đông chỉ để Diệp Chân nghỉ ngơi một chút, đem cô gái như mới vớt từ trong nước ra đặt trên bàn cơm. Diệp Chân mồ hôi đầm đìa mà nằm trên bàn cơm, da thịt cả người đỏ bừng oánh nhuận ánh nước, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nùng bạch từ chân tâm chảy ra trên bàn, da^ʍ mĩ lại sắc tình.
Tần Duẫn Đông tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mà cưỡi trên Diệp Chân, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy du͙© vọиɠ xa lạ, ngực sảng khoái phập phồng. Eo lưng người đàn ông mạnh mẽ hữu lực, đường cong cứng rắn lại lần nữa bị mướt mồ hôi. Tần Duẫn Đông mãnh liệt điên cuồng đong đưa mông, trên dưới trái phải cưỡi lên hoa huyệt đầy nước lầy lội, dươиɠ ѵậŧ thô to không góc chết mà cọ xát hạ thể phì nộn của cô gái, vừa trướng vừa cổ.
- A a a a ~
Diệp Chân bị dươиɠ ѵậŧ anh cưỡi đến muốn ngừng mà không được, hai chân thẳng tắp bằng phẳng không ngừng dẫm lên bàn ăn, ngón chân trắng nõn dùng sức câu lấy gan bàn chân, nhịn không được khóc thút thít. Hai chân cô gái cọ xát trên bàn, không ngừng phát ra âm thanh sàn sạt, toàn bộ thân thể mềm mại không tự chủ được co rút, thế giới một mảnh u ám.
- Duẫn Đông ... a, ưʍ... thật thoải mái a...
Trên người anh không ngừng rơi xuống mồ hôi nóng, trơn trượt rơi trên người cô gái, làm ướt thân thể cô gái như mĩ nhân mắc cạn. Người chồng sớm bị Diệp Chân bỏ qua như cũ canh giữ ở cửa tiểu khu, trong đầu như có hai tiểu nhân đang kịch liệt đánh nhau. Một cái nhắc nhở hắn Diệp Chân cho hắn đội nón xanh cho hắn, phản bội hôn nhân và tình yêu của bọn họ, một cái khác nhắc nhở hắn muốn đem vợ lập tức tìm về, hai cái tiểu nhân ở trong đầu hắn không ngừng xé rách, Chương Cao Thành đau đầu muốn nứt, cắn răng ẩn nhẫn.
- Vị tiên sinh này...
Lúc cảnh sát chạy tới, nhìn thấy thân hình Chương Cao Thành lung lay sắp đổ, không chút nào giống bảo an, quản lý bất động sản miêu tả một cái bệnh tâm thần đánh người, có chút do dự mà mở miệng.
- Anh cảnh sát, tôi tới tìm vợ tôi.
Chương Cao Thành tựa hồ đã khôi phục lý trí, lau mồ hôi trên mặt bình tĩnh nói.
- Thật xin lỗi, đem phiền toái đến cho mọi người.