- Vợ à, chúng ta lâu rồi không làʍ t̠ìиɦ.
Chương Cao Thành ngồi xổm xuống, cánh tay chống lên sô pha.
- Chẳng lẽ em không muốn sao?
- Gần đây em áp lực lớn, không muốn làm chuyện kia.
Diệp Chân uyển chuyển từ chối chồng.
- Cao Thành, anh về phòng ngủ trước đi.
Chương Cao Thành không nói chuyện, tuy rằng thất vọng, lại không nói gì thêm, trong lòng biết chuyện buổi sáng làm vợ sinh ra ngăn cách.
- Anh cũng không buồn ngủ, cùng xem Tv với em.
Không đợi cô mở miệng liền trực tiếp ngồi xuống sô pha cùng cô xem Tv, Diệp Chân nhìn chồng luôn lấy lòng mình, sắc mặt phức tạp.
- Cao Thành, chúng ta ...
Di động trên bàn trà bỗng vang lên, lời nói của Diệp Chân lại nuốt xuống, nội tâm hoảng loạn mà cầm điện thoại lên,trên mặt vẫn duy trì sự bình tĩnh. Trong dự kiến là Tần Duẫn Đông gọi tới, nghĩ đến cả ngày mình không nghe điện thoại của anh, đến buổi tối khẳng định sẽ quấy rầy cô.
- Ách...
Lúc điện thoại thông được, Diệp Chân còn nghĩ cùng Tần Duẫn Đông nói vài câu xã giao, bên kia lại không có ai nói chuyện, chỉ có tiếng thở dốc gợi cảm trầm thấp của người đàn ông không ngừng vang lên, cùng với thanh âm lòng bàn tay cọ xát, cô biết đó là gì, bản năng kẹp chặt hai chân, nhìn thoáng qua chồng ngồi trên sô pha. Thân thể Diệp Chân cứng lại, lúc rõ ràng Tần Duẫn Đông đang làm gì, đầu óc như muốn nổ tung, cả người cứng đờ nghe thanh âm trong điện thoại truyền đến.
- Tiểu Chân, điện thoại của ai thế?
Thấy vợ cứng đờ bất động, Chương Cao Thành nhịn không được hỏi.
- Lãnh đạo trường.
Diệp Chân trả lời một câu, thật tự nhiên đi đến hành lang phòng khách, cúi đầu nóng mặt đè nén âm thanh hỏi người đàn ông bên kia.
- Anh... anh đang làm gì a.
Diệp Chân nghe được thanh âm trầm khàn của người đàn ông, cũng nhịn không được nuốt nước bọt, có thể tưởng tượng được đồ vật người đàn ông giờ phút này đang xoa đũng quần, lại còn gọi điện thoại cho cô.
- Em nói đi.
Thanh âm người đàn ông không nén được thở dốc, trầm khàn như ma âm chui vào lỗ tai cô, hồn hậu lại trầm thấp.
- Vợ à, tôi đang dùng qυầи ɭóŧ của em tự an ủi, bên trên đều là dâʍ ŧᏂủy̠ của em chảy ra lúc sáng, lúc tôi vừa mới tự an ủi ngửi thấy thật dâʍ đãиɠ.
Tần Duẫn Đông nằm trên giường, một bàn tay cầm qυầи ɭóŧ ướt đẫm của Diệp Chân xoa dươиɠ ѵậŧ mình, ngực kịch liệt phập phồng, cánh tay gác trên đôi mắt, tai dán lên di động, môi mỏng mím chặt cảm thụ kɧoáı ©ảʍ qυầи ɭóŧ ướŧ áŧ cọ xát trên dươиɠ ѵậŧ, môi mỏng nhịn không được thở dốc rêи ɾỉ, thỉnh thoảng nuốt nước bọt làm Diệp Chân nghe được miệng khô lưỡi đắng.
Nhưng như thế, còn không thỏa mãn được anh. Tần Duẫn Đông nhớ đến tiểu huyệt non mềm nhiều nước của Diệp Chân, chỉ cần dươиɠ ѵậŧ cắm vào liền chặt chẽ bao vây lấy, mỗi lần anh thao cô, cô đều không nhịn được mà kêu rên phun ra nhiều dâʍ ŧᏂủy̠, để anh thao tùy ý sung sướиɠ. Tưởng tượng như thế, thân thể càng thêm khô nóng, tay Tần Duẫn Đông chống lên huyệt Thái Dương, yết hầu khó nhịn lăn lộn, cả đầu óc đều là hình ảnh cùng Diệp Chân giao hợp, cô ở dưới thân anh kiều mị rêи ɾỉ, tiểu huyệt đầy nước, cả người đều không được thỏa mãn làm chỉ số táo bạo của anh thẳng tắp bay lên.
Chỉ có gọi điện cùng nhắn tin, còn xa mới thỏa mãn được anh đối với cô cơ khát, huống chi người phụ nữ đáng chết này cả ngày nay đều không nghe điện thoại của anh, để anh táo bạo cả ngày nay.
- Vợ ơi, bây giờ anh vẫn còn cứng.
Hô hấp Diệp Chân nóng bỏng lại dồn dập, bị anh nói đến nước chảy ướŧ áŧ, chất lỏng chậm rãi chảy ra qυầи ɭóŧ. Khó trách lúc trưa cô mặc quần áo luôn không tìm thấy qυầи ɭóŧ. Đồ biếи ŧɦái chết tiệt này, không biết đã giữ bao nhiêu qυầи ɭóŧ của cô, cảm giác như mỗi lần từ nhà anh về cô đều chân không.
- Vợ à, thật muốn thao em.
Rất muốn thao huyệt nhỏ của cô, rất muốn. Một người ở nhà ngủ một mình, luôn rất tịch mịch, đặc biệt là có được cô lúc sau, càng thêm lo được lo mất. Chẳng sợ mình không nhìn thấy cô, người đàn ông còn ý da^ʍ Diệp Chân cưỡi lên người mình, nhắm mắt lại là hình ảnh cùng giao hợp với cô, hình ảnh sắc dục như thế không chỉ ở trong đầu, còn thẩm thấu vào trong mơ, lúc ngủ trưa đều là tiểu huyệt non mềm nhiều nước cùng gương mặt kiều mị. Không chịu nổi.
Trong bóng đêm Tần Duẫn Đông mở mắt ra bực bội kéo áo sơ mi thở dốc, chịu không nổi cả đêm không có cô, nhưng anh lại chỉ có thể nhìn Diệp Chân về một ngôi nhà khác, thậm chí cùng tên đàn ông kia lá phải lá trái. Chỉ cần tưởng tượng đến đây, Tần Duẫn Đông cảm thấy có gì đang thiêu đốt lý trí anh, tựa như trong thân thể có một con dã thú đang rít gào muốn lao ra.
Người đàn ông nói trắng ra như vậy làm Diệp Chân thật sự ngượng ngùng, nắm lan can nhịn không được liếc liếc nhìn Chương Cao Thành đang xem TV trong phòng khách, không dám nói lời nào. Cầm thú, mấy ngày nay đều đem cô ăn đến cặn cũng không còn, bây giờ còn nghĩ tới việc này.
- Chân Chân, bây giờ em về phòng, gọi video, đem tiểu huyệt em lộ ra cho tôi xem một chút được không?
- Không được.
Diệp Chân xấu hổ buồn bực từ chối.
- Ba mẹ em đều ở nhà, vạn nhất bị mẹ em bắt gặp còn không biết xảy ra chuyện xấu gì, đặc biệt là mẹ em còn có thói quen dậy lúc nửa đêm.
- Em luôn có trăm ngàn lý do để từ chối tôi, Chân Chân.
Du͙© vọиɠ không được thỏa mãn, ngữ khí của người đàn ông phá lệ tối tăm táo bạo.
- Em nói em muốn ly hôn, tôi cho em thời gian chuẩn bị, em nói em phải về nhà tôi cũng để em đi, bây giờ tôi chỉ có yêu cầu nhỏ như thế, em cũng ra sức từ chối.
- ...
Diệp Chân vô lực phản bác, nghe thanh âm của anh, nắm chặt lan can, anh luôn có bản lĩnh làm cô mềm lòng.
- Vậy anh chờ một chút, em đi tắm rửa đã.
- Đừng tắm, một lúc sau lại muốn bẩn.
Diệp Chân nhìn thoáng qua chồng đang ở phòng khách, còn không biết ý tứ này của anh. Cùng chồng nói một câu sau vào thư phòng khóa trái cửa, đem Ipad đặt trên bàn, gọi video cho Tần Duẫn Đông. Tần Duẫn Đông mặc quần áo ngủ ngồi trên ghế, là hình tượng ở nhà, so với tây trang nhiều thêm mấy phần ưu nhã tự phụ, ít đi mấy phần hơi thở tinh anh nghiêm cẩn nguyên bản. Một bàn tay cầm qυầи ɭóŧ màu đen của cô không ngừng cọ xát lên dươиɠ ѵậŧ, trong miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ cùng thở dốc. Hình ảnh làm cho người ta mặt đỏ tim đập.
- Vợ à, tách hai chân ra, để tôi nhìn xem tiểu huyệt em có chảy nước hay không?
Người đàn ông khó nhịn nhìn cô gái trong Ipad, thay đổi một chiếc váy đen dài ưu nhã tri thức, bả vai thon gầy mượt mà. Diệp Chân ngồi trên ghế mị nhãn như tơ, hai chân mảnh khảnh dần dần bám vào trên bàn sách, dẫm lên mặt bàn, đối với người đàn ông trong video chậm rãi mở chân ra, lộ ra tiểu huyệt phấn nộn đang chảy nước.