- Cơm làm xong rồi, đem đồ ăn lên thôi.
Ngực người đàn ông kịch liệt phập phồng, mạnh mẽ đem đồ vật trắng bóng trong đầu mình đuổi đi, đem món ăn cuối cùng làm xong bỏ lên bàn, như người chồng bình thường gọi vợ mình.
- Vâng.
Diệp Chân bị thanh âm từ tính lãnh cảm của anh làm cho tim đều ngứa ngáy một nửa, không nghĩ rằng người đàn ông này ở trước mặt mình có thể nhẫn lại như thế, trong lòng càng thêm ngứa ngáy. Cô đem đồ ăn sang bên bàn, phát hiện trên bàn có cái bánh kem blueberry, bên trên còn vẽ một mặt cười, thật hiển nhiên là để cho mình.
- Anh nướng cho em à?
- Lúc nấu cơm nướng cho em, em không phải thích ăn sao?
Tần Duẫn Đông đem tay áo sơ mi xắn lên khuỷu tay, cằm chỉ vào hộp trang sức trên bàn, ôn hòa nói.
- Mở ra nhìn xem, có thích không?
Thanh âm của bật lửa ở trong không khí vang lên một chút, nhưng người đàn ông tựa hồ chỉ cầm thưởng thức trên tay, không có ý muốn hút thuốc, anh sẽ không để Diệp Chân ngửi khói thuốc.
- Không phải là đồ vật đáng giá gì.
Diệp Chân mở ra hộp trang sức, vừa thấy là một cái vòng cổ, ở trong mắt anh đúng là không phải đồ vật gì đáng giá, chỉ có hơn ngàn đồng, lại là cái mà Diệp Chân ở trung tâm thương mại hôm trước yêu thích không buông tay thử đeo vài lần cũng không bỏ được mua.
- Anh ... thế nào biết?
- Có thích hay không?
Thanh âm gợi cảm trầm thấp của anh vang lên bên tai, Diệp Chân nhìn khuôn mặt anh tuấn ôn hòa kia, tim không lý do gì mà đập nhanh.
Thích.
Diệp Chân luyến tiếc đem hộp trang sức bỏ ra, trong lòng không thể nói lên ngọt ngào, ngượng ngùng nói.
- Vòng cổ bao nhiêu tiền, em ngày mai chuyển khoản cho anh.
- Em thích thế nào đều được.
Tần Duẫn Đông như là rất sủng nịch, như là mặc kệ cô nói gì làm cái gì cũng tốt, thật sự ôn hòa.
Ăn cơm xong, Diệp Chân nhìn một mảnh đồ ăn thừa hỗn độn trên bàn, nghĩ đến anh đã nấu cơm, vậy chính mình liền giúp rửa bát đi.
- Không cần em rửa.
Bị anh ngăn cản, Diệp Chân nhìn sườn mặt lãnh đạm của anh, tựa hồ không có dịu dàng như trước, trong lòng bỗng nhiên mất mát. Nhìn bóng dáng người đàn ông đĩnh bạt bưng thức ăn đi vào, Diệp Chân cúi đầu, trong lúc nhất thời không biết đi nơi nào, tựa như chỗ nào cũng không được tự nhiên.
- Còn đi theo anh làm gì?
Tần Duẫn Đông cảm giác được Diệp Chân nhắm mắt theo đuôi đi sau lưng mình, như cái đuôi nhỏ dính người, người đàn ông vừa định quay đầu lại, lại cảm nhận được một bàn tay mềm mại đáp ở trên cánh tay cứng rắn của mình.
- Vẫn là để em rửa bát đi.
Diệp Chân đứng ở cạnh bồn rửa bát, đã cầm một cái bát bẩn đặt trong bồn. Cúi đầu, vành tai non mềm trắng tinh đã xấu hổ đỏ thắm. Nguyên bản áo sơ mi buộc ngang che đậy nửa người dưới đã bị cô gái cởi ném trên sô pha, chỉ có nửa người trên mặc một cái áo sơ mi của anh, áo sơ mi khó khăn lắm mới che tới đùi. Theo động tác rửa bát của cô gái, áo sơ mi vén lên trên lộ ra mông tròn của cô, khe ở giữa hơi hơi mở ra đẹp mê người, như ẩn như hiện mà nhìn tới tiểu huyệt ướŧ áŧ, thật rõ ràng dụ hoặc cùng quyến rũ. Mặt Diệp Chân hồng rực không dám quay đầu lại cẩn thận mà rửa chén đĩa trên tay. Tầm mắt người sau lưng giống như lăng trì ở trên lưng cô tới lui, Diệp Chân vừa mới ở phòng khách đen quần nót cùng áo ngực đều cởi. Đợi chừng mười phút, người đàn ông sau lưng không có động tĩnh gì, Diệp Chân cảm giác hai chân trần cùng mông đều lạnh lẽo. Không khí áp lực trầm mặc, Diệp Chân trong lòng dần ngượng ngùng, đối với sự thờ ơ của anh khó chịu cùng không cam lòng.
Lúc Diệp Chân không biết đang nghĩ gì cùng không phòng bị, người đàn ông sau lưng bỗng nhiên thô lỗ mà đem cô ấn ở bên cạnh bồn rửa bát.
- Đồ lẳиɠ ɭơ, tiểu huyệt lại thèm thao?
Bàn tay khô ráo hướng tới huyệt thịt sờ, tất cả đều là dâʍ ŧᏂủy̠, người đàn ông hừ cười.
- Huyệt chảy nước, đầṳ ѵú dựng thẳng tới.
- Ân...
Khuôn ngực kiên cố nóng rực gắt gao mà chống ở sau lưng Diệp Chân, hai bàn tay vói vào áo sơ mi vòng lên phía trước sắc tình mà chơi đùa hai vυ' cô gái, toàn thân cô gái chỉ mặc một cái áo sơ mi của anh, mặc thế so với không mặc còn dụ hoặc hơn.
- A...
Diệp Chân bị anh xoa nắn đến ngửa đầu run lên, mắt đen lấp lánh, ngửa cằm khẽ run, nghe được anh khó nhịn thở dốc. Tần Duẫn Đông không tiếng động mà xoa nhẹ ngực cô trong chốc lát, đầu lưỡi dùng sức mà chống xuống hàm dưới, bàn tay chụp đánh mông cô gái, đánh đến cô gái lắc mông không ngừng mà né tránh, mông căng thẳng.
- Không cần... đau quá.
- A ách...
- Da^ʍ nữ, để em suốt ngày câu dẫn đàn ông, không có tϊиɧ ɖϊ©h͙ đàn ông liền không sống nổi phải không? Được, thỏa mãn em! Lát nữa đem toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ đều bắn đầy tiểu huyệt dâʍ đãиɠ em.
- Ân... chậm một chút.
Diệp Chân bị anh xoa vυ' lớn tàn nhẫn, thanh âm trầm thấp.
- Mông nhếch lên, tiểu huyệt lộ ra sau mới có thể đem em cắm sung sướиɠ.
Người đàn ông bạch bạch mà đánh đủ mông cô gái rồi. Diệp Chân bị chụp đánh mà nhếch mông lên, Tần Duẫn Đông nắm lấy eo nhỏ của cô gái, mông đứng thẳng mà trực tiếp bị thao vào. Tay cầm lấy dươиɠ ѵậŧ từ sau lưng một chút hung hăng mà đưa vào huyệt khẩu cô gái, côn ŧᏂịŧ cơ hồ mà ở bên trong thịt non nhẫn tâm mà thọc vào, chậm rãi rơi vào cảm giác mất hồn. Thịt cùng thịt thân mật giao hợp, làn da cùng cơ bắp chặt chẽ dán vào, cho dù Diệp Chân nhìn không đến cũng cảm thụ được người đàn ông thô to cùng nóng bỏng, chống lên ngực anh. Phấn huyệt Diệp Chân quá nhỏ, chẳng sợ tối qua thao cả đêm cũng vật chặt chẽ đến không được.
- Ân ân...
Đã chịu côn ŧᏂịŧ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, huyệt thịt non mềm tầng tầng co rút lại, Diệp Chân cứ như thế bị anh cắm tới tận sâu, dâʍ ŧᏂủy̠ bên trong chảy ra sàn bếp, dươиɠ ѵậŧ từ phía sau gắt gao gắn liền lên. Thân thể cô gái còn đứng căng chặt đến không được, trên tay gắt gao mà cầm một cái bát. Phía sau người đàn ông đưa đẩy kɧoáı ©ảʍ không ngừng tăng lên, cơ thể cô kẹp lấy dươиɠ ѵậŧ anh thật chặt mang theo thỏa mãn đến run rẩy, chỗ hai người giao hợp không ngừng nóng lên.
- Ách ... ân... ân...
Từ lúc tiến vào về sau, Tần Duẫn Đông không động đậy, hai người đều hưởng thụ dư vị kɧoáı ©ảʍ từ sau tiến vào. Diệp Chân đứng tại chỗ, tay đặt trên mâm, hai tay vô lực mà chống lên bồn rửa bát, bị cắm đến cả người vô lực, bát cũng bị rơi một cái.
- Không phải muốn rửa bát sao? Còn không rửa?
Tần Duẫn Đông bên tai cô không ngừng thở dốc, trừu động dươиɠ ѵậŧ thong thả thọc vào rút ra. Nửa người dưới quần tây cùng qυầи ɭóŧ đã cởi ra, nửa người trên vẫn áo mũ chỉnh tề, hạ thể hai người từ phía sau gắt gao dán với nhau. Diệp Chân bị anh đánh mông, tay phải nâng lên cầm lấy bát đang để một bên, bị anh ý xấu động hướng lên trên, thiếu chút ném vỡ bát.
- Ngô... không cần...
- Mau cầm bát rửa sạch sẽ.
Người đàn ông bắt đầu đẩy hông, xoay tròn nghiền áp, ở phía sau nhợt nhạt luật động.
- Bát rơi xuống rồi. Mau nhặt lên đi.
Cô gái cảm nhận được hoa tâm nóng rực ngứa ngáy, đầu óc như ngừng lại như muốn ngất, trong đầu chỉ cảm nhận được duy nhất côn ŧᏂịŧ thô to đang tiến vào phía sau mình.
- Làm xong lại nhặt được không?
Cả người Diệp Chân thiếu chút mềm đi xuống, muốn đứng không vững, nhưng người đàn ông không tha cho cô.
- Không được, ai làm cho em vừa mới dâʍ đãиɠ còn câu dẫn tôi. Bây giờ nhặt bát lên, rửa sạch sẽ rồi bỏ lên tủ bát.
Nhìn đôi tay Diệp Chân run rẩy, người đàn ông đầy xấu xa thâm nhập nghiền áp nơi sâu nhất, Diệp Chân bị bắt khom lưng nhặt lên cái bát kia, mông trắng nõn phun ra nửa côn ŧᏂịŧ. Bị người đàn ông trừng phạt đè lại mông mạnh mẽ thao lên, cô gái chỉ có thể bắt lấy mắt cá chân mình, đẩy tiểu huyệt ướŧ áŧ để người đàn ông thao đến chỗ sâu nhất.
- Ngoan, rửa bát đi.
Hô hấp Diệp Chân dồn dập lên, rốt cuộc run rẩy rửa sạch một cái bát, vừa định buông tay lại bị người đàn ông đè nặng tàn nhẫn cắm vào, bạch bạch thao đến dâʍ ŧᏂủy̠ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy đầy đất.
- Tiếp tục rửa đi, không được ngừng lại.
Người đàn ông nhìn cô dừng động tác lại, ý xấu mà động mông chụp đánh lên mông cô gái.
- Không phải em muốn rửa sao?
Dưới lớp áo sơ mi mỏng, mông cùng đùi cô gái bị bàn tay người đàn ông vỗ về chơi đùa, nhéo cái mông ướŧ áŧ của cô, đẩy ra cánh mông, bừa bãi dâʍ ɭσạи khe mông đè ép lại với nhau, ở trên tay người đàn ông tùy ý mà thay đổi thành các hình dạng da^ʍ mĩ.
- Ân...