- Ân ... ách...
Từng đợt kɧoáı ©ảʍ choáng váng ở trong đầu, Diệp Chân không ngừng run rẩy, vυ' mềm bị người đàn ông sắc tình mà vuốt ve, tràn ra ở giữa kẽ ngón tay anh da^ʍ mĩ không chịu được, trên vυ' che kín dấu tay màu đỏ. Giây tiếp theo, dươиɠ ѵậŧ Tần Duẫn Đông như muốn xỏ xuyên qua thân thể Diệp Chân, thẳng eo, phần hông mãnh liệt thọc vào rút ra huyệt thịt da^ʍ mĩ. Người đàn ông ở sau lưng liều mạng mà đâm vào, tốc độ nhanh đến tâm gan cô gái run rẩy, tàn nhẫn mà quét qua vách thịt nhiều làn chọc thẳng vào hoa tâm, mãnh liệt mà va chạm mang theo kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt khuếch tán khắp cơ thể cô gái.
- Ách... ân... a a a, quá quá nhanh...
Đại não cô gái đã trống rỗng, tay đã sắp không giữ nổi đầu giường, mỗi khi bị Tần Duẫn Đông không chút nào thương tiếc mà tàn nhẫn thao lại phát ra tiếng kêu kiều mị, như có thể chảy nước, kêu đến trong lòng Tần Duẫn Đông đều mềm nhũn.
Bụng rắn chắc hữu lực của người đàn ông căng thẳng, bàn tay giữ chặt eo nhỏ cô gái, đem mông cô gái nước non đầm đìa cố định trong lòng ngực, miệng phát ra tiếng gầm nhẹ cùng âm thanh thô suyễn, ở trong phòng không ngừng vang lên.
- Thật thoải mái... ân, đừng ngừng lại... nhanh một chút, không... không cần bị hắn nhìn thấy... khó coi...
- Da^ʍ nữ, kêu dâʍ đãиɠ như vậy! Đúng là muốn cho Chương Cao Thành thấy, cho hắn thấy tôi như thế nào cắm em.
Mông từ phía sau bị chụp đánh kêu bạch bạch, dày đặc vang dội, dươиɠ ѵậŧ người đàn ông vèo vèo đâm tận gốc rễ hoa tâm, kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt, sáng sớm nghe vào lỗ tai Diệp Chân mặt không tự giác mà đỏ lên. Tóc dài của Diệp Chân hoàn toàn rơi trên bả vai, theo động tác thao huyệt của anh mà loạng choạng, cái mông tuyết trắng không ngừng lung lay, thân thể căng chặt đến không được. Chương Cao Thành nằm mơ đều không thể tưởng tượng được, Tần Duẫn Đông đã thuận lợi nghênh ngang vào nhà, đem dươиɠ ѵậŧ thô đen cắm vào tiểu huyệt non mềm của vợ mình, đem từng luồng từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn đầy tử ©υиɠ vợ mình.
Quá sung sướиɠ.
Cằm người đàn ông căng chặt nâng lên, mồ hôi đầm đìa, từ sau lưng thao cô gái mình thương, mộng đẹp nhiều năm tại một khắc này đã thực hiện được, thích là cắm được. Giờ phút này chỉ muốn hung hăng thao cô, dươиɠ ѵậŧ động đến đáy thịt non của cô gái nghiền nát, tàn nhẫn mà nghiền nát sâu vào, cô gái run rẩy tiết tùng đợt dâʍ ŧᏂủy̠.
- Ách, anh thật lợi hại... thật thoải mái... ách...
Âʍ đa͙σ chặt chẽ của Diệp Chân run rẩy mà kẹp anh, bên trong như có vô số cái miệng nhỏ liếʍ láp côn ŧᏂịŧ, âʍ đa͙σ ướŧ áŧ từng ngụm từng ngụm mà cắn nuốt dươиɠ ѵậŧ. Đôi tay Diệp Chân chống lên, mông vểnh không ngừng lắc lư, đón ý nói hùa người đàn ông thọc vào rút ra, mông thật nhanh bị anh chụp đánh ra nhan sắc đỏ tươi hoa lệ, nhìn qua rất sắc tình da^ʍ mĩ. Hô hấp cô gái dồn dập gần như không, kɧoáı ©ảʍ ngập đầu.
- Ân...a...a...ân... nhanh một chút...a... muốn đến...
Người đàn ông căn bản không cho cô phản ứng, nhanh chóng thọc vào rút ra mang đến kɧoáı ©ảʍ chồng lên ở bên nhau, từng đợt từng đợt đánh vào cảm quan yếu ớt của cô gái, trong đầu là một mảnh choáng váng.
- Bảo bối ngoan, tôi cắm em thoải mái sao?
- Ách... cắm đến thật thoải mái...
Diệp Chân bắt được mu bàn tay anh đang đặt trên vυ' lớn, ngẩng cổ trắng nõn, người đàn ông tàn nhẫn thô lỗ thọc vào làm tiểu huyệt co rút run rẩy, ngã vào lòng Tần Duẫn Đông lại lần nữa đến cao trào, tiểu huyệt còn ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ anh không biết cố gắng mà phun dâʍ ɖị©ɧ.
- Ân...
Người đàn ông kêu lên một tiếng, lại lần nữa đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc bắn đầy tử ©υиɠ cô gái. Xong việc không có rút ra dươиɠ ѵậŧ đã mềm xuống, một tay lôi kéo cánh tay và cô gái, nằm nghiêng ở phía sau cô gái, cánh tay chống thân thể cô cùng cô hôn lưỡi nóng bỏng. Trên khăn trải giường tất cả đều là chất lỏng bọn họ kịch liệt giao hợp chảy ra.
- Ngô.
Diệp Chân cảm thụ được ngực người đàn ông kịch liệt phập phồng, hai mắt tan rã mê ly mà thừa nhận cái hôn của anh, trên người đẫm mồ hôi.
Người đàn ông sáng sớm tinh lực dư thừa, dươиɠ ѵậŧ dễ dàng cương cứng thô to, tuy chỉ làm một lần, Diệp Chân cũng bị anh ép khô. Tuy rằng quá trình thực thoải mái nhưng anh cũng thật quá hung mãnh cũng lợi hại. Diệp Chân thiếu chút bị anh thao khóc, đặc biệt là lúc làm nghĩ tới Chương Cao Thành tùy thời đều có thể về thân thể càng căng chặt vô cùng, nỗ lực đem anh kẹp bắn.
- Anh về trước đi, ân...
Cùng người đàn ông hôn sâu vài phút, Diệp Chân thở hồng hộc mà a a kêu lên, đã không có sức lực mà rêи ɾỉ, tay lại để trước ngực anh.
- Ân.
Người đàn ông tựa như cuối cùng đạt được thỏa mãn mà buông tha cô, nhìn đồng hồ thời gian không sai biệt lắm, đeo đồng hồ lên.
- Hôm nay đừng đi dạy nữa.
Tần Duẫn Đông cầm lấy quần tây cùng áo sơ mi lưu loát mặc vào, thật nhanh trở về hình tượng áo mũ chỉnh tề.
- Không được.
Diệp Chân bủn rủn nằm trên giường, nhìn người đàn ông đang đeo cà vạt, đôi mắt cuối cùng có chút thần thái.
- Em không đi dạy, khẳng định sẽ đưa tới nhiều lời đồn đãi vớ vẩn.
Trong văn phòng luôn thích lưu truyền các loại đồn đại vớ vẩn, nếu cô không đi dạy, lại bị người khác phát hiện cùng thị trưởng qua lại chặt chẽ, chỉ sợ lời đồn đãi về cô và Tần Duẫn Đông sẽ bay đầy trời. Người đàn ông mặc chỉnh tề sau đã không chút cẩu thả, hai tay chống ở bên cạnh người cô gái, trên mặt mang theo tươi cười phảng phất như sủng nịch.
- Có tôi ở đây, không cần lo lắng.
Diệp Chân nhìn ngũ quan anh tuấn thành thục của anh, không biết thế nào nhợt nhạt ngơ ngẩn mà ngây dại. Thật thật giả giả không rõ ràng, trúc trắc khó hiểu. Tựa như bịt kín sương mù làm người vĩnh viễn xem không hiểu, một khi xua hết sương mù đó đi sẽ phát hiện bên trong là vực sâu không người nào có thể thăm dò. Trước kia anh rốt cuộc đã trải qua chuyện gì? Diệp Chân nghĩ.
...
- Thầy giáo Chương, vất vả cho cậu, cả đêm không nghỉ ngơi rồi, bởi vì hạng mục của trường học. Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ cùng phía trên nói lên cống hiến của cậu.
Chủ nhiệm giáo dục nhìn trên bàn Chương Cao Thành đầy tài liệu và sách vở, phi thường giả nhân giả nghĩa mà tươi cười. Chương Cao Thành mặt đầy mỏi mệt nâng kính trên sống mũi, tay xoa huyệt Thái Dương chua xót, tươi cười nhợt nhạt.
- Đây là trách nhiệm của tôi.
- Lão đệ, tương lai cậu khẳng định sẽ có nhiều đất dụng võ.
Chủ nhiệm giáo dục hùng tâm tráng chí vỗ vai Chương Cao Thành. Vợ bị thị trưởng coi trọng, chủ nhiệm giáo dục không biết nên thương hại hay cảm thấy hắn sẽ một đường thăng chức nữa. Nếu thị trưởng thao được Diệp Chân, còn không phải dùng chỗ tốt để che miệng Chương Cao Thành?
- Cảm ơn chủ nhiệm.
Chương Cao Thành cũng không biết suy nghĩ bây giờ của chủ nhiệm giáo dục, tuy là thấy mình được lãnh đạo coi trọng nhưng tâm sự nặng nề như cũ, tâm tình lo âu. Ngày hôm qua Diệp Chân cả đêm không bắt máy, vốn muốn nói cho vợ mình bận việc cả đêm không về. Chương Cao Thành không biết sao tim đập cực nhanh, trong lòng có dự cảm bất thường, ngu ngốc gọi cho vợ hơn một trăm cuộc điện thoại, cô lại không tiếp một cái.