Chương Cao Thành vừa lúc gọi điện tới, Diệp Chân nhìn thoáng qua màn hình cất đi, trái tim có tật giật mình nảy mạnh vài cái.
- Thế nào, không nghe điện thoại của chồng sao?
Người đàn ông ý vị thâm trường nói, cúi đầu xem cô gái đang hoảng hốt.
- Thị trưởng Tần, anh muốn bị người bắt gian tại trận sao?
Di động vang lên gần một phút, màn hình rốt cuộc tối đi. Cô nhẹ nhàng thở ra. Diệp Chân hờn dỗi trừng mắt nhìn anh, áo ngực lỏng lẻo chưa kịp cài cúc.
- Hắn dám bắt, vì cái gì tôi không dám cho hắn xem.
Môi mỏng Tần Duẫn Đông cong lên một độ cung,nói lời ngả ngớn.
- Vừa lúc làm tên gà yếu đấy xem tôi như thế nào chơi vợ hắn đến dâʍ ŧᏂủy̠ đầm đìa.
Không biết có phải ảo giác của Diệp Chân hay không, mỗi lần nhắc đến chồng cô lời nói Tần Duẫn Đông đều mang theo từ tính hắc ám. Qua một lúc, hắn lại nhẹ nhàng bâng quơ, giống như chớp mắt vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.
- Đừng nói nữa.
Lúc ở thang máy, cô còn cảm nhận được nhu tình của người đàn ông này,trong lòng còn cảm động một chút, bây giờ anh ta lại bắt đầu không khách khí mà xoa liếʍ vυ' cô, đem cô chơi đến cao trào, còn ở thang máy dùng ngón tay lớn chơi tiểu huyệt cô.
- Da^ʍ nữ, lúc bị chơi còn kêu da^ʍ như thế, bây giờ biết thẹn thùng rồi?
Người đàn ông cười một cái, nâng cằm lên chỉ di động của cô.
- Vẫn luôn đổ chuông, em lại không nghe, tôi nghi ngờ chồng em có thể đem điện thoại gọi cháy máy.
Diệp Chân phiền lòng mà nhìn di động, thấy đến Chương Cao Thành gọi đầy cuộc gọi lỡ, cái này không nghe không được. Diệp Chân nghe điện thoại, thanh âm của Chương Cao Thành ở bên kia vang lên.
- Tiểu Chân, em như thế nào vẫn không nghe điện thoại, anh còn nghĩ em xảy ra chuyện gì?
- Em có thể xảy ra chuyện gì được, điện thoại để chế độ im lặng không nghe thấy, chồng à, anh tìm em có việc gì thế?
Diệp Chân chột dạ hỏi. Tần Duẫn Đông đã đem cô gái thả xuống dưới, hai tay khô ráo ấm áp từ vạt áo cô gái luồn vào thong thả sắc tình đem áo sơ mi đẩy lên. Áo ngực tinh xảo hỗn độn nghiêng lệch mà treo trên ngực, hai đầṳ ѵú đứng thẳng lộ ra bên ngoài, ngón tay anh ấn, bắn ra, liền nghe được cô gái đè nén tiếng thở dốc.
- Tiểu Chân, em đang ở đâu thế?
- Em sắp đến văn phòng rồi.
Tần Duẫn Đông duỗi tay, đem áo sơ mi cùng áo ngực cô gái cởi xuống, Diệp Chân phối hợp giơ tay lên, nửa người trên hoàn toàn trần trụi. Hai vυ' trắng của cô gái hoàn toàn bại lộ trước mặt hắn, tựa như hai cái bánh kem bơ, ở giữa điểm xuyết hai cái núʍ ѵú nhỏ hồng mai, làm người ta muốn mυ'ŧ lên. Hai tay người đàn ông xoa lên, hai núʍ ѵú hồng ở giữa khe hở hai ngón tay gian nan lộ ra, trên dưới trái phải bị xoa nắn.
- Ân...
Vυ' thịt ở ngón tay anh da^ʍ mĩ không chịu được mà tràn ra, không ngừng bị bàn tay màu đồng chà đạp, một cỗ kɧoáı ©ảʍ điện lưu kí©ɧ ŧɧí©ɧ quanh vυ'.
Ân...
A...
Diệp Chân khép hai đùi, bị người đàn ông ấn trên tường, nhìn hành lang trống rỗng không có ai, trái tim nhảy nhanh đến hít thở không thông. Trước công chúng như vậy, Diệp Chân khẩn trương không chịu được.
- Tiểu Chân, em thế nào mà thở mạnh thế?
- Nóng quá.
Diệp Chân lập tức nói dối.
- Vừa nãy chạy một đường đến đây, đang định về văn phòng sửa bài tập cho học sinh.
- Em vất vả rồi.
Suy nghĩ của Diệp Chân đã bị tay Tần Duẫn Đông câu đi qua. Người đàn ông cúi đầu, đầu lưỡi thô dày ở đầṳ ѵú cô không ngừng chuyển động, đầu lưỡi linh hoạt không ngừng nghiền áp vυ' thịt trắng nõn của cô gái khi nặng khi nhẹ. Từ nơi xa nhìn đến, hai vυ' to ở nửa người trên của cô gái bị đè nặng, bị người đàn ông chậm rãi nhấm nháp, chân bị đùi lớn của người đàn ông kẹp.
- Âm thanh gì vậy?
- Anh... Anh nghe lầm đi?
Nga...
Ân...
Diệp Chân đè nén hô hấp, sắc mặt hồng nhuận, chủ động đem vυ' lớn vào miệng anh ta, lí trí không nghe rõ chồng đang nói gì trong điện thoại. Người đàn ông và cô gái trên hành lang không người tùy ý mà vụиɠ ŧяộʍ làʍ t̠ìиɦ. Diệp Chân bị Tần Duẫn Đông vừa moi bức huyệt vừa liếʍ vυ' lớn, chồng ở trong điện thoại quan tâm hỏi han, trong thân thể tìиɧ ɖu͙© mênh mông cùng kɧoáı ©ảʍ, như muốn xé đứt sợi dây lí trí của cô gái.
- A, là như vậy, hiệu trưởng Cao nói cho cả văn phòng liên hoan, làm em cũng tới, buổi tối chúng ta không phải nấu cơm nữa.
Hiệu trưởng Cao?
Diệp Chân vừa nghe đến hiệu trưởng Cao, liền thấy ông ta là cả bụng ý xấu, ông ta hận không thể trong một giây đem cô lên giường Tần Duẫn Đông, Chương Cao Thành còn xem ông ta là người tốt. Bén nhọn kí©ɧ ŧɧí©ɧ cùng kɧoáı ©ảʍ trong thân thể mãnh liệt đến, chọc tới điểm của G của cô, Diệp Chân rốt cuộc khống chế không được tiếng kêu da^ʍ mị của mình, hai vυ' lớn run rẩy, hô hấp dày đặc, theo bản năng vươn đầu lưỡi. Trước mắt đều trở thành màu đen, sắp không được rồi...
Tần Duẫn Đông thở gấp đi lên, duỗi lưỡi thô bạo mà mυ'ŧ lấy đầu lưỡi cô, hai cái lưỡi gấp gáp lại sắc tình mà dây dưa lẫn nhau.
- Ân...
Cô thật sự bị người đàn ông này đùa chết rồi. Tần Duẫn Đông quen thuộc mọi điểm mẫn cảm trên thân thể cô, còn không dùng dươиɠ ѵậŧ thọc cô, đã làm cô trầm mê ở tìиɧ ɖu͙© không biện pháp tự kiềm chế được.
- Tiểu Chân?
- Tiểu Chân, em không sao chứ?
- Không... không có việc gì.
Hai người rốt cuộc tách ra hai đầu lưỡi, chất lỏng ái muội từ miệng hai người chảy ra. Diệp Chân nỗ lực đè nén thanh âm của mình.
- Vừa mới không cẩn thận đυ.ng vào chân mình, hiện tại trên đùi có chút đau, tìm chỗ ngồi một lúc là tốt rồi.
- Ừ ừ... Buổi tối em cùng anh đi.
Một chữ được thật nhanh thay đổi ngữ điệu.
-Được, được không?
Chồng thấy Diệp Chân thanh âm không đúng, nhưng cẩn thận nghe lại không có chỗ nào không đúng, Chương Cao Thành không nghĩ nhiều.
- Không việc gì là tốt rồi.
Chương Cao Thành bên kia quan tâm nói.
- Về sau đi đường phải cẩn thận, bỏ cái tính vội vàng hấp tấp của em đi...
- Biết... biết rồi.
Diệp Chân nghe chồng nói gì, ách ách đáp lại, mị thanh đứt quãng phảng phất đã bị người đàn ông trên người chơi đến tan vỡ.
- Được, tan học anh chờ em.
- Vâng...Vâng.
Điện thoại cuối cùng cũng ngắt,cô gái đè nén thanh âm rốt cuộc làm càn vang lên.
- Ân ân ân ... A a, ngô...
- Sướиɠ hay không sướиɠ?
- Thật sướиɠ...
Qυầи ɭóŧ của cô gái đều bị chơi đến cởi xuống, thân hình trần trụi chỉ còn cái váy ngắn vô tội bị đẩy lên tận eo.
- A a, không được, không được nha...
- Không cần ở đây a...
Dâʍ ɖị©ɧ màu trắng rơi đầy đất, trên mắt cá chân Diệp Chân không biết là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của người đàn ông hay là dâʍ ŧᏂủy̠ của cô gái loang lổ lấm tấm.