Ngoại Tình

Chương 2

Bàn tay Tần Duẫn Đông dần dần duỗi đến tiểu huyệt đã sớm lầy lội của Diệp Chân, ngón tay đè ấn, chậm nhẹ vân vê đùa bỡn bức huyệt của cô. Dưới váy, là một bàn tay đang làm nhiều việc tà ác. Theo động tác làm càn của người đàn ông, nửa người dưới váy của Diệp Chân đang không ngừng mà phập phồng, cô thậm chí nghe được thanh âm chính mình đang bị moi móc ra dâʍ ŧᏂủy̠ không ngừng mà tý tách. Nghe vào lỗ tai Diệp Chân vừa da^ʍ mĩ lại sắc tình, vừa lúc bị thanh âm tửu sắc trên bàn chặn lại, đây là chuyện cô thấy may mắn nhất.

Trên bàn tiệc ăn uống linh đình, ngón tay Diệp Chân cầm chén rượu dần bóp chặt , khuôn mặt trắng nõn dần ửng hồng.

- Không... Ân...

Diệp Chân ngửa đầu nhìn người đàn ông vẫn như cũ bất động thanh sắc, cầu xin tha. Không được, cô thật sự mau dừng không được.

- Không cần...

Ngón tay anh thật thô thật dài, cũng không giống phụ nữ hay là Chương Cao Thành tinh tế bóng loáng như vậy mà mang theo cảm xúc thô ráp, lòng bàn tay còn có mấy vết chai mỏng.

Người đàn ông cao lớn giống như một ngọn núi nguy nga đứng bên cạnh , trên người thành thục mang theo hơi thở đầy hormone nam tính làm Diệp Chân chân tay nhũn ra. Chẳng sợ ngón tay của hắn còn chưa cắm đi vào, cũng sờ đến cô thực sảng khoái, còn thêm một loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ không rõ. Nói không rõ là vì yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, vẫn là vì dưới mắt công chúng bị người đàn ông mới gặp hai lần sờ đến dâʍ ŧᏂủy̠ tứ tung.

Có lẽ vì ở giữa trưa ảo tưởng đến dươиɠ ѵậŧ Tần Duẫn Đông, vốn định đem du͙© vọиɠ phát tiết trên người chồng, lại bị hiệu trưởng Cao đánh gãy. Hiện tại bị đối tượng ý da^ʍ sờ một cái dâʍ ŧᏂủy̠ chảy không ngừng.

Tần Duẫn Đông ở trên cao nhìn xuống cô gái bên cạnh, cánh tay mảnh khảnh để trên bàn, cúi đầu cố nén tình cùng dục sợ bị người khác thấy vạch trần bề ngoài đoan trang đứng đắn.

- Không cần còn chảy nhiều nước như vậy?

Nhìn người phụ nữ đã kết hôn đứng đắn, lãnh đạm, chớp mắt ở trong tay anh ướt đến dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ròng. Anh thiếu chút nữa liền tin cô.

- Như thế nào nhiều nước như vậy,ân?

Diệp Chân tiểu huyệt thật non mềm, chẳng sợ không cắm đi vào, đều có thể cảm nhận được cô gái căng chặt, anh đè thấp giọng từ tính hồn hậu, phun ra tà âm gợi cảm

- Chồng cô khẳng định không thỏa mãn được cô đi, tiểu da^ʍ phụ, ân?

Bàn tay to của anh bắt lấy mông nhỏ trắng nõn của cô, mang theo tàn nhẫn cùng phát tiết. Diệp Chân lại run rẩy đến không được, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy càng nhiều.

- Từ bỏ... Diệp Chân thật vất vả mới nói ra được từ hoàn chỉnh, thấy thẹn đến trong ánh mắt mỹ lệ long lanh nước. Tuy rằng ngoài miệng không thừa nhận, nhưng thân thể lại bị người đàn ông nho nhã này đùa bỡn đến trái tim cũng hóa thành nước.

- Tiểu da^ʍ phụ, còn chưa cắm liền kêu dâʍ đãиɠ như vậy.

Tần Duẫn Đông lại bóp mông nhỏ của cô, trên người mang theo khí tức hắc ám làm người ta sợ hãi.

- Nhìn chồng cô gầy như vậy, như thế nào có thể đem cô cắm tới thỏa mãn được.

Du͙© vọиɠ của Diệp Chân xác thật so với phụ nữ khác mạnh mẽ nhiều, liền tính chồng cô làm cô đạt tới cao trào, cô cũng phải tự sướиɠ thêm vài lần mới có thể thỏa mãn được.

Trước kia, cùng bạn thân nói qua kích cỡ đàn ông, Chương Cao Thành dươиɠ ѵậŧ không tính là nhỏ, cho nên Diệp Chân vẫn luôn cảm thấy là vấn đề của chính mình.

Người đàn ông không quan tâm mà đẩy qυầи ɭóŧ ra, bàn tay dày rộng khô ráo ấm áp nháy mắt bắt được tiểu huyệt Diệp Chân, động đến cô thân thể mềm mại run rẩy lợi hại hơn, cố tình hai chân thon dài bị nam nhân kẹp lấy làm cô không động đậy được.

Diệp Chân thở dốc, tìиɧ ɖu͙© mãnh liệt cơ hồ muốn đem lý trí cô thôn tính tiêu diệt. Bàn tay to kia mang theo lực đạo phảng phất muốn hủy dệt thiên địa, hung ác mà nghiền âm đế cô, kɧoáı ©ảʍ cuồn cuộn không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến não bộ. Trái tim cũng kịch liệt nhảy lên, mang theo kɧoáı ©ảʍ hít thở không thông, trong đầu Diệp Chân tựa hồ chỉ còn bàn tay nóng bỏng cọ xát âm đế cô. Quá lợi hại, quá lợi hại.

Hai chân Diệp Chân giãy giụa, bàn chân vuốt ve mặt đất bóng loáng, qυầи ɭóŧ màu đen cũng không biết lúc nào bị lắn kéo ra treo ở mắt cá chân sắc tình mà đu đưa.

- Không cần...

- Không cần động...

Cô mau đến cao trào.

- Không được...

- Nga...

Tần Duẫn Đông xem vυ' bự của cô đều run đến lợi hại, trong lòng biết cô muốn cao trào, con ngươi đen tựa hồ có ngọn lửa làm người ta sợ hãi.

- Tiểu da^ʍ phụ, xoa âm đế đều có thể sảng khoái như vậy?

Trên cánh tay màu đồng thô tráng của người đàn ông , cơ bắp làm người ta sợ hãi cứng rắn, lòng bàn tay cọ xát âm đế cô càng mau ác hơn, sợi dây trong đầu Diệp Chân rốt cuộc chặt đứt.

- Làm chết cô.

- Ân...

- A...

Cố nén tiếng rêи ɾỉ , cô thật nhanh bị nam nhân này làm chết.

Một mảnh dâʍ ŧᏂủy̠ màu trắng tí tách rơi trên mặt đất, phun ta toàn bộ bàn tay Tần Duẫn Đông, Diệp Chân vô lực mà bóp cánh tay thô tráng như cũ của hắn. Tới cuối cùng, cả người cô đều trợn trắng mắt, mềm như bông ghé vào trong lòng người đàn ông, sảng khoái đến ở trên người hắn không ngừng run rẩy. Tần Duẫn Đông dùng sức vảy sạch dâʍ ŧᏂủy̠ trên tay, thân hình thon dài căng chặt, tiếng nói cố tình đè thấp, mang theo trầm thấp từ tính:

- Tiểu da^ʍ phụ.

Theo sau, Tần Duẫn Đông lễ phép lại khắc chế hỏi một câu:" Cô giáo Diệp, cô thân thể không thoải mái?"

Ngón chân Diệp Chân cuộn cùng nhau, lúc này nghe được thanh âm mới từ cao trào lấy lại tinh thần. Những người khác mới rốt cuộc nhìn về phía bên này, hoặc tò mò, hoặc tìm tòi nghiên cứu, những ánh mắt của các người đẹp đó cơ hồ có thể gϊếŧ chết cô.

Còn trên bàn rượu những người đó động tĩnh không thể so với họ nhỏ, Diệp Chân phát hiện họ cũng không nhận ra cái gì, trong lòng thở ra.

- Cô giáo Diệp, thân thể không thoải mái?

Hiệu trưởng Cao đem đầu từ ngực người đẹp nâng lên, nhìn đến Diệp Chân nằm trong lòng ngực thị trưởng, lập tức kinh ngạc nói.

Tần Duẫn Đông không phải không cho phụ nữ tới gần sao? Vừa rồi còn muốn giúp hắn gọi người đẹp, kết quả bị từ chối.

- Vâng, có một chút.

Diệp Chân mềm như bông mà bị người đàn ông đỡ trên ghế ngồi, đưa tay đem tóc vuốt sau tai

- Hiệu trưởng, thân thể tôi không thoải mái, có thể đi về trước không?

- Được rồi.

Hiệu trưởng là người lanh lợi, nhẹ nhàng ho khan.

- Nhưng mà trễ thế này, cô một mình đi về thật không tiện, nếu không để thị trưởng đưa cô về?

- Không cần đâu...

Diệp Chân nào dám để Tần Duẫn Đông đưa về, đang muốn từ chối, lại cảm giác hạ thể có cái gì đang cọ xát làn da non mềm. Diệp Chân sửng sốt, ra là người đàn ông này dùng khăn giấy lau dâʍ ŧᏂủy̠ cho cô, thong thả ung dung mang theo ôn nhu cẩn thận lau cho cô.

Người đàn ông che chở cùng đối đãi như vậy tựa hồ trong lúc vô ý xúc động tới sợi dây dưới đáy lòng Diệp Chân, giống như chưa từng có người đàn ông nào đối với cô như vậy.

- Cô giáo Diệp, chuyện nhỏ mà thôi.

Tần Duẫn Đông lau xong, liếc mắt thấy con mắt sửng sốt của tiểu nữ nhân, con ngươi ám trầm hiện lên cảm xúc cao thâm khó đoán.

- Thị trưởng Tần đều nói như vậy rồi, Diệp Chân cô cũng đừng từ chối nữa.

Hiệu trưởng Cao cười ha hả đánh giá nàng.

- Cô giáo Diệp năm nay 25 tuổi phải không? Từ năm 20 tuổi kết hôn năm đầu tiên liền vẫn luôn ở trường chúng ta dạy học, thập phần vất vả rồi.