- Nghĩ gì thế?
Tần Duẫn Đông thấy cô không nói gì, thanh âm khàn khàn, ôm bả vai cô,
- Chờ sinh con ra xong lại thao em thật tốt.
Bây giờ có con, xác thật không thể tận hứng như trước kia được, bảo bối của anh không được ăn no là chuyện bình thường, anh cũng không được ăn no mà.
- Đừng náo loạn, em đang nghĩ chuyện khác.
Diệp Chân bị anh xoa đến run rẩy. Người đàn ông này, cả đầu óc đều là chuyện sắc tình, đôi mắt mỗi lần nhìn cô như là mắt sói theo dõi con mồi, mắt đều xanh rồi.
- Cái gì?
Diệp Chân rầu rĩ nói.
-Ngày mai đi công tác, em không cùng anh đi được. Đêm nay, em cùng mẹ nói là ở nhà Tiểu Mai mới tránh được một kiếp. Vốn dĩ mẹ luôn chú ý chuyện của chúng ta, để chúng ta trước mắt nhịn không gặp mặt, nếu ngày mai em đi theo anh đi công tác, mẹ khẳng định lại muốn nói em.
- Mẹ nhẫn tâm làm anh và em tách ra lâu vậy sao?
Tiếng nói của anh bên tai có chút ủ dột.
- Đều sắp nửa tháng rồi, không gặp em, cũng không gặp bảo bảo?
- Còn nửa tháng hả? Em bây giờ còn không phải ở trên giường anh?
Nghe ra tiếng nói tủi thân của anh, Diệp Chân cười một cái, một chút đều không đồng tình với đại sắc lang này.
- Còn xem ở trên mặt bảo bảo đâu, mẹ em nói anh quyến rũ một người phụ nữ có chồng nɠɵạı ŧìиɧ, con giống cha, lớn lên về sau khẳng định cũng hư hỏng từ trong xương.
- Con trai anh không học anh, về sau làm sao kiếm được vợ?
Tần Duẫn Đông ngược lại cười một tiếng, không cho đó là sỉ nhục còn cho là vinh hạnh, cánh tay ôm cô gái lại buộc chặt một chút.
- Chỉ cần kiếm được vợ, quá trình đều không quan trọng, không có được vợ mới muốn khóc đâu.
- Sao anh biết được trong bụng là con trai, anh không thích con gái?
Điểm chú ý của Diệp Chân lại khác, quay người lại nhìn anh.
- Nếu là con gái, khẳng định sẽ không hư hỏng như anh, giống em đi, là một tiểu mỹ nhân đáng yêu.
Tần Duẫn Đông suy nghĩ lại.
- Nếu là con gái, anh cần phải dạy dỗ tốt tiểu công chúa, nhất định phải đề phòng những ác lang hư đến tận xương đó, không thể bị ngậm đi ăn mất.
- Anh người này chính là tiêu chuẩn kép.
Diệp Chân bị lời nói của anh chọc, cười một tiếng.
- Như thế nào anh có thể dụ dỗ tiểu mỹ nhân nhà người khác, mà không cho người khác dụ dỗ nhà anh.
- Ừ, anh chính là tiêu chuẩn kép.
Dưới ánh sáng sáng ngời, Tần Duẫn Đông nhìn sườn mặt Diệp Chân, tinh mịn mà hôn lên môi cô.
- Liền không cho phép.
- Bá đạo.
Diệp Chân ngửa đầu hôn lại anh, nhìn ngón tay trắng nõn của anh, thon dài hữu lực, mỗi cái móng tay đều no đủ xinh đẹp, nếu bên trên đeo một cái nhẫn cưới, nhất định sẽ càng đẹp mắt.
- Vợ à, ngày mai chúng ta còn có thể đi chọn nhẫn cưới.
Tay Tần Duẫn Đông xoa mông cô, tựa hồ đối với mỗi tấc da thịt trên người cô đều yêu thích vượt mức bình thường, vừa mới còn xoa ngực cô xong.
- Anh đừng có sờ.
Diệp Chân chịu không nổi mà vỗ tay anh, rồi lại vọt vào miệng anh kêu lưu manh.
- Vợ anh sao lại làm người ta yêu đến vậy, anh liền sờ một chút, thân thể này làm anh yêu muốn chết. Có phải không hả vợ?
- Anh thật chán ghét.
Diệp Chân giận liếc anh một cái, bị anh một câu đổ đến không thể nói lên lời, vứt một cái mị nhãn làm anh thần hồn điên đảo, bàn tay hữu lực nảy sinh ác độc xoa mông trắng nõn của cô.
- Chỗ nào chán ghét, hả?
- Chỗ nào cũng chán ghét.
Tần Duẫn Đông nhìn khuôn mặt cô gái dần nổi lên phấn hồng ngượng ngùng, bộ dáng kiều mị bị yêu thương qua, côn ŧᏂịŧ phía dưới lại cứng lên.
- Chán ghét như vậy sao?
Người đàn ông dùng côn ŧᏂịŧ cứng rắn động vào huyệt khẩu mềm nhũn của cô làm cả người Diệp Chân run một chút.
- Không cần.
- Tiểu nhân trong bụng này còn không biết bao giờ có thể sinh ra.
Tay Tần Duẫn Đông không tự giác vuốt ve bụng nhỏ của cô gái.
- Chờ sinh xong lần này, không bao giờ lại sinh nữa, cuộc sống này khi nào mới bắt đầu.
- Xứng đáng.
Diệp Chân kiều suyễn thở phì phò, ngoái đầu lại giận dỗi liếc anh một cái.
- Ai bảo anh ham sung sướиɠ, không mang bao, còn gạt em cái gì uống thuốc tránh thai.
Nhìn anh ăn mệt, Diệp Chân không hiểu sao có loại cảm giác thật sung sướиɠ. Từ lúc bọn họ bắt đầu, mỗi lần đều là cô phải khuất phục dưới da^ʍ uy của anh, bây giờ anh cuối cùng ăn mệt một hồi trên tay cô.
- Tiểu phôi đản, anh thấy em vui vẻ quá.
Nhìn ra cô đắc ý, Tần Duẫn Đông duỗi tay vỗ mông cô, bạch bạch rung động.
- Vừa mới ở trước gương không phải còn kẹp thật chặt sao? Như thế nào không đem chồng em gϊếŧ chết trên người em.
- Hừ.
Diệp Chân cùng anh đấu vài lời, liền có chút mệt mỏi, nằm trong ngực anh chậm rãi nhắm mắt, có lẽ do thân thể anh nóng, Diệp Chân cảm giác như thân thể mình bị một cái bếp lò ôm, lại phá lệ có cảm giác an toàn.
Lúc nửa đêm, cô trở mình, ở trong đêm tối, dưới ánh sáng nhạt nhìn ngũ quan anh tuấn khắc sâu của anh. Anh nhắm mắt lại phá lệ thành thục mê người.
Tay cô đặt lên trên trái tim cường ngạnh hữu lực của anh, khóe môi cong lên.
- Chồng à.
Trong đêm tối, thanh âm Diệp Chân nhẹ nhàng mà vang lên, mang theo một chút ngượng ngùng, lúc đối diện với người trong lòng nhịn không được mà vui vẻ.
Đây vẫn là lần đầu tiên cô gọi anh như vậy, tuy rằng anh luôn không biết xấu hổ mà tự xưng là chồng cô, kể cả là lúc cô còn chưa ly hôn, hay là bây giờ cô không danh không phận đi theo anh. Cô hoàn toàn không muốn rời khỏi anh, khát vọng cùng anh kết hôn.
Diệp Chân ngọt ngào nghĩ, một lần nữa nằm trên ngực anh, nghe tiếng tim đập hữu lực của anh, ấm áp chìm vào trong mộng.
Đã thấy quân tử, mây hồ không thích.
Lúc Diệp Chân ngủ sau, người đàn ông đột nhiên mở to mắt nhìn cô gái nằm cuộn tròn trong ngực mình, trong mắt hiện lên thâm tình dày đặc.
- Ừ.
Bị cô thình lình gọi một tiếng, kêu đến mềm nhũn tới trong lòng anh.
...
Sáng sớm Diệp Chân đã tới nhà Trần Mai. Trần Mai cùng bạn trai vừa mới vui vẻ một trận xong, nhận được điện thoại của Diệp Chân, vội vàng mở cửa cho cô, quần áo cũng chưa mặc xong.
- Sao lại gấp thế?
- Mẹ mình tới kiểm tra phòng, khẳng định là muốn xác nhận xem mình có ở nhà bạn không.
Diệp Chân nhìn Trần Mai cả người lộn xộn, tóc cũng rối bời, thật sự sợ không nhẹ.
- Bạn mau đứng lên, mẹ mình khả năng giây tiếp theo là lên đến trên lầu nhà bạn đấy.
- Mẹ ơi.
Tuy nói quan hệ nam nữ là chuyện bình thường nhưng bị người lớn nhìn thấy vẫn sẽ cảm thấy xấu hổ, Trần Mai lập tức về phòng mặc xong quần aoss.
Quả nhiên chuông cửa thật nhanh vang lên.
- Đến đây.
Trần Mai một bên sửa lại váy của mình, một bên mở cửa, bạn trai nhỏ của cô từ trong phòng đi ra, lúc nhìn thấy Diệp Chân còn đỏ mặt.
- Chị Diệp Chân.
- Ai.
Chàng trai trẻ thật thoải mái sức sống mới mẻ, người trẻ tuổi quả nhiên không giống nhau. Nếu không phải cậu ta nói qua đã 19 tuổi, Diệp Chân thật sự cho rằng Trần Mai đang làm trẻ vị thành niên.
- Ba, mẹ.
Diệp Chân nhìn ba mẹ ở cửa, giả bộ thật ngoài ý muốn.
- Sao hai người lại ở đây giờ này?
- Con ở nhà người ta, chúng ta khẳng định muốn đến đây xem xem.
Tần Tuyết nhìn thoáng qua con gái mình, trên tay xách theo đồ vật.
- Tiểu Mai, thật là làm phiền cháu.