Sao Cậu Cứ Bảo Em Ngốc!

Chương 3

Đúng như lời ba cậu nói, bé thật sự đem lại may mắn cho gia đình cậu. Công ty LF nhận được lời mời hợp tác từ một nhãn hàng lớn, mẹ cậu lại còn đang mang bầu em gái cậu. Ba cậu vui quá thuê hẳn mấy cô giúp việc nữa về chăm sóc mẹ, mẹ cậu giờ muốn mua gì thì mua, đố ai cản được. Bé thì bây giờ chính thức gia nhập vào gia đình cậu, sau hơn một tháng thì chả có ai nhận cả. Cậu thì suốt ngày ở trong phòng bé, theo như cậu nhận xét thì bé xinh hơn tất cả những đứa trẻ cậu từng thấy ở nhà trẻ. Da bé mịn lắm, tay tròn tròn, má phúng phính, mắt thì to nữa chứ. Cậu bây giờ chả muốn đi nhà trẻ tẹo nào, bọn con gái trong nhà trẻ đυ.ng tí thì khóc, chán chết đi được. Kiểu cậu bị nghiện bé rồi ấy.

-----------------------

Đầy tháng bé.

Thật ra thì đầy tháng của bé cũng chả được to lắm, chỉ là một lễ cúng nho nhỏ thôi. Trước đó cậu đã đi mua quần áo mới cho bé rồi, mua luôn cả quà cho bé nữa. Từ lúc sáng sớm cả nhà đã chuẩn bị đồ cúng đầy tháng cho bé. À, mà bố cậu cho cậu đặt tên cho bé nữa đó, cậu đặt cho bé tên Chu Châu Trân, cậu không biết là bé có thích không nữa. Ba cậu bữa nay nghỉ đi làm luôn, ở nhà cúng đầy tháng cho bé. Chắc Châu Trân vui lắm, thấy bé cười toe toét hết cả lên. Cậu mong là bé sẽ luôn luôn được vui vẻ, khỏe mạnh, lớn nhanh đi để còn chơi với cậu nữa. Nhân dịp đầy tháng bé, cậu cũng đã đặc tên cho chú chó luôn rồi, tên là ‘cẩu’, hihi, lạ đúng không,vì cậu thích gọi nó như thế, nhưng có lẽ chú chó chả được vui rồi. Món quà cậu tặng bé là một đôi găng tay mua từ tiền cậu tích kiệm được. Bố mẹ cậu tặng bé cái xe đẩy, mặc dù bé còn nhỏ quá chưa dùng được, thôi để lớn rồi xài. Dì giúp việc tặng bé cái trống lắc, bé dường như thích cái này hơn cái của cậu rồi, hơi buồn nhưng mà không sao, cậu sẽ chơi cùng bé vậy. Em gái cậu 6 tháng nữa là cũng chào đời rồi, lúc đó cậu phải chơi cùng cả hai em à, muốn dành thời gian hết cho bé thôi.

-----------------------------------

Cậu đi mẫu giáo về là chạy vào phòng bé ngay, hôm nay cũng không phải là ngoại lệ. Hôm nay cậu đi vào thì thấy bé đang lật, cậu quýnh lắm chả biết làm gì liền chạy ra bảo mẹ vào xem. Mẹ bảo đó là chuyện dĩ nhiên thôi, cậu hứng khởi lắm. Cậu chẳng thèm thay đồ nữa cơ, ngồi nói chuyện với bé, cậu hay kể về chuyện ở trường cho bé nghe lắm, cậu mong bé mau lớn để cùng cậu dắt tay nhau đi chơi. Đang cầm cái trống lắc chơi với Châu Trân thì mẹ gọi ra, cậu bực mình đi ra ngoài.

‘ Bạn Mai tới nhà mình chơi này, bạn còn đem cho con quà từ quê nữa đó’

Mai là người bạn gần nhà mà cậu chơi rất thân, nhưng chỉ là trước kia thôi, bây giờ thì hết thân hơn rồi. Nhưng cậu biết ý mẹ, dù sao thì cũng là hàng xóm với nhau nên cậu không thể đuổi về được. Cậu với Mai cùng chơi rút gỗ với nhau, Mai với cậu toàn chơi mấy trò hại não này thôi, đó là điều cậu thích chơi với Mai hơn các bạn khác, rõ ràng Mai thông minh hơn hẳn những đứa trẻ cùng tuổi. Tuy cậu chơi nhưng mà mắt vẫn hướng về căn phòng đó. Mai bực dọc lên tiếng.

‘ Này, cậu có đang chơi không đó’

Cậu lúc này mới hoàn hồn lại, chăm chú vào chơi.

‘Oa…Oa…’

Cậu nghe tiếng khóc vội vàng chạy vào phòng Trân, Mai cũng lẽo đẽo chạy theo sau. Thật ra thì không có chuyện gì hết, chỉ là bé ngủ dâỵ không thấy ai nên khóc thôi. Được cậu bế thì bé cười khúc khích, cậu nhẹ nhàng hôn lên má bé.

‘ Em họ cậu hả Khải’

Mai thật sự rất tò mò về con người Khải đang bế trên tay. Cậu cũng không biết phải nói như thế nào nữa, nhưng bố dặn là người lạ hỏi thì nói là em họ.

‘ Ừ’

‘ Vậy, cho tớ bế thử được không, ở nhà tớ là con út’

Cậu chần chừ một lát nhưng cũng đưa Châu Trân sang cho Mai bế. Bé sang tay Mai thì tắt ngấm nụ cười, mặt bắt đầu méo mó rồi khóc um sùm lên làm dì giúp việc phải đi vào. Khải ái ngại đưa Mai ra cổng.

‘ Tớ không biết tại sao lại như vậy nữa, chắc bé sợ người lạ. Gặp lại cậu ở trường mẫu giáo nhé Mai’

‘ Tạm biệt Khải, mai gặp lại’

------------

Ngày em gái cậu sinh ra, mọi người đến thăm rất đông. Cậu cũng muốn xem thử mặt mũi em cậu như thế nào, tuy không thích lắm nhưng dù sao cũng là anh em mà. Cậu dáng người nhỏ xíu dĩ nhiên không thể nào chen nổi giữa đám người đông đen rồi, hàng xóm họ hàng bình thường không thấy đâu, mẹ sinh em bé liền kéo đến ầm ầm. Cậu chỉ biết là bé gái khi nghe bố nói thôi. Cậu nhìn lại bé của cậu, khi ở đây chả được chào đón nhiệt liệt như vậy, cậu lại cảm thấy thương bé nhiều hơn. Cậu nghĩ nhiều người làm ồn như vậy chắc chắn bé sẽ khóc, nhưng cậu đã lầm. Châu Trân đang bò bò tới gần ti vi, mà ti vi đang phát chương trình bầu chọn nam diễn viên đẹp trai nhất Hàn Quốc. Nhìn bé có vẻ thích thú lắm, mỗi lần hiện lên hình ảnh anh nào là bé cười toe toét. Cậu bực mình lắm, thế mà cậu còn lo sợ nó buồn, nó khóc, trong khi nó đang nằm ngắm trai thế này. Cậu bực mình lấy điều khiển tắt hẳn ti vi, bé quay đầu lại bò bò đến chân cậu, kéo kéo ống quần cậu. Bé mở miệng bập bẹ ‘ Cau, cau’ Chắc mọi người cũng thắc mắc tại sao lại gọi là ‘cậu’ đúng không. Để tôi kể cho mọi người nghe nhé, mọi chuyện bắt đầu từ bà mẹ già khó tính của tôi. Bà ấy mang bầu thì tính tình khác hẳn mọi lúc, xem mấy cuốn truyện ngôn tình rồi ngồi khóc sướt mướt. Tự dưng bà ấy kiên quyết nói với cả nhà là cho bé làm người hầu của tôi chỉ vì cho giống với tình tiết câu truyện mẹ tôi đọc. Mẹ bảo chẳng cần biết tương lai hai đứa như thế nào, bé phải gọi tôi là cậu. Dĩ nhiên lúc này thì chả ai dám cãi mẹ rồi, bố bảo tôi cứ nghe theo lời mẹ, người ngoài hỏi thì cứ bảo là em họ để người đời khỏi chê bai bé. Mẹ vốn không tha cho bé, ngày nào cũng qua phòng dạy bé gọi cậu.

Tuy là biết bây giờ bé gọi như vậy chỉ là vô thức thôi, chưa nhận biết được. Nhưng cậu chả thể nào giận bé nữa rồi, bé sao cứ khiến cậu siêu lòng thế này cơ chứ.