Mỹ Nhân Song Tính Ác Độc Nhiều Nước

Chương 3.2

Mông của Nguyễn Kiều bị bóp chặt, tình cảnh đột nhiên thay đổi, khiến cậu hơi tức giận.

Làm cái gì vậy hả! Không phải nói là đàn em à! Tại sao không ai chịu nghe lời thế chứ!

“Không được chạm vào tôi!”

Một đám người bị giọng nói của cậu làm cho sửng sốt, sau đó tiếng thở dốc lại càng nặng nề. “Kiều…”

Nhìn thấy khóe mắt phiếm hồng của Nguyễn Kiều, cả đám người đều cảm thấy miệng khô lưỡi khô.

Có người còn nuốt nước miếng.

“Anh Nguyễn… Đừng ngồi trên người cậu ta…”

Giọng nói khàn khàn không chịu khống chế mà thốt ra. “Muốn ngồi thì ngồi trên mặt em đi… Anh thích làm thế nào thì làm thế đó…”

Chát ---

Một bạt tai ném lên mặt của người kia, sức lực không nhỏ, nhưng mặt của đối phương lại chẳng hề hấng gì.

Nhiều mồ hôi quá, dơ muốn chết, một đám đàn ông thối.

Nhưng đầu sỏ gây tội quả nhiên là Sở Mạc Sinh.

Một cái tát kia khiến Nguyễn Kiều có ý tưởng mới, Sở Mạc Sinh bên dưới làn váy còn lộ ra một đôi mắt, cười như không cười, giống như đang cười nhạo cậu tự làm tự chịu.

Cười cái gì hả? Có gì đáng cười chứ!

Một tay Nguyễn Kiều nhấc váy lên, âʍ ɦộ trắng nõn trơn bóng giống như một cái bánh màn thầu, ở giữa hiện lên một đường cắt màu đỏ thắm.

Âm đế và dươиɠ ѵậŧ mềm nhũn ở phía trước dán sát vào thân dưới, chúng lại đang chảy nước, nhỏ giọt lên cánh môi của Sở Mạc Sinh.

Có người đã ngừng thở, người vừa bị cậu tát một cái cũng không tức giận.

Chỉ nhìn chằm chằm động tác nhấc váy của cậu, tầm mắt vẫn luôn lướt vào trong, hiện hữu giống như hồn ma.

Eo Nguyễn Kiều đột nhiên run rẩy.

Giống như có vô số bàn tay đang xoa nắn âm đế, nhẹ nhàng vuốt ve, đỏ mặt, a một tiếng, từ trong âʍ đa͙σ tràn ra một loại chất lỏng ấm áp quen thuộc, mất khống chế liên tục chảy ra.

Một đầu lưỡi linh hoạt liếʍ lên, tiến vào lối vào của cậu mà liếʍ láp.

Nguyễn Kiều bị liếʍ láp đến nỗi sâu trong thân thể ngứa ngáy, bản thân lại ngồi sâu xuống hơn một chút, nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng ho khan của hệ thống.

Lập tức ngừng động tác cọ xát âʍ ɦộ vào đầu lưỡi, thay vào đó lại trở tay quăng mấy bạt tay vào mặt Sở Mạc Sinh.

Tay năm tay mười, đánh đến nỗi mặt Sở Mạc Sinh đều đỏ bừng.

Sở Mạc Sinh không lên tiếng, chỉ nhìn Nguyễn Kiều, đầu lưỡi từ bên dưới với lên trên liếʍ láp lối vào của âʍ đa͙σ, sau đó dùng sức quấn quýt âm đế, hung hăng liếʍ mυ'ŧ.

Viên thịt nho nhỏ kia bị làm đến run rẩy, Nguyễn Kiều rêи ɾỉ hai tiếng, âʍ ɦộ run rẩy không ngừng, liên tục phun ra hai dòng nước, tưới ướt cằm của Sở Mạc Sinh.

Mùi hương ngọt ngào không thể che lấp lan tràn.

Có người đã cứng.

“Này… Kiều Kiều… Thế nào cũng phải… Vuốt cho tôi mấy cái chứ.”

Người đứng bên ngoài không thể nào nhịn được nữa.

“Kiều Kiều, bọn tôi không tu luyện, cũng không nghỉ ngơi… Làm thế nào cũng phải nhận được một chút gì chứ?”

Đã có người bắt được tay cậu, cũng có người nắm lấy mắt cá chân thon thả.

Đầṳ ѵú trước ngực bị một lòng bàn tay đè lên quần áo cọ xát vài cái, váy của Nguyễn Kiều bị qυყ đầυ của bản thân nhấc lên một chút.

Có người nhìn thấy, cười một tiếng.

Không biết là ai gọi một tiếng bà xã, tóm lại giọng nói ấy tan biến rất nhanh, giống như ảo giác.

Bên cạnh đều là người, vừa nóng, vừa bức, hơn nữa mông còn bị bóp đau.

Vừa tê vừa dại, còn hơi đau.

Nguyễn Kiều đỏ mắt. “Cút hết đi!”

Sở Mạc Sinh dưới mông cậu thổi một hơi vào âʍ ɦộ.

Khiến giọng nói hùng hổ của Nguyễn Kiều chẳng hiểu sao lại mềm xuống, mềm nhũn như đang làm nũng.

Lập tức có người khàn giọng nói. “Anh Nguyễn, cũng bắt nạt em đi.”

Trong không gian lập tức truyền đến âm thanh leng keng khi cởi thắt lưng.

Mùi hương đàn ông khô nóng không thể che lấp tỏa ra.

Đúng lúc này, cửa phòng thể dục đột nhiên bị đá văng.

Bảo vệ và giáo viên từ bên ngoài đi vào.