Công Lược Tra Nam

Chương 239: Công lược cuối cùng (14)

"Các cô cậu có quan hệ gì với nạn nhân?"

"... Bạn học."

Trịnh Triết liếc mắt nhìn Dung Tự ở phía sau dường như còn chưa phục hồi tinh thần, thấp giọng trả lời.

Nghe vậy, cảnh sát đang ghi chép ngẩng đầu, theo lẽ thường nhìn bọn họ một cái, theo sau liền cho đi.

Thời điểm nhìn thấy Hàn Trạm nằm trong nhà xác không động đậy, mấy người mới phát hiện trên mặt nam sinh sớm đã không còn chút máu, thậm chí còn rải rác chút đốm linh tinh, thân thể đã lạnh, khuôn mặt anh tuấn ban đầu lúc này cũng không còn sức sống cùng vẻ đẹp trai lúc trước. Chỉ nhìn thoáng qua đã khiến thân thể Dung Tự lảo đảo, mà Trịnh Triết còn không có kịp phản ứng, Tư Nghiêu Kỳ ở một bên đã tiến lên đỡ cô...

Hắn nhìn hành động của hai người, ánh mắt tức khắc tối xuống, theo sau liền đem hai tay chuẩn bị nâng lên chậm rãi thả xuống.

Nghe cảnh sát nói, thời gian tử vong ước chừng 12 giờ đêm, một mình ở trong nhà, không có dấu vết người ngoài xâm nhập, trong phòng không có đánh nhau, loại trừ khả năng bị gϊếŧ hại. Người chết cũng không có bất luận tình huống phát bệnh hay là trúng độc, cũng tức là không phải tự sát.

Cho nên nói cách khác... Hàn Trạm không thể hiểu được mà đã chết, thật sự quỷ dị.

Sau khi nhìn thấy Hàn Trạm, Dung Tự đi khỏi nhà xác, cơ hồ vừa ra ngoài nước mắt liền trượt xuống.

Mà Trịnh Triết đi theo phía sau cô lại vô thanh vô tức mà đưa qua một tờ giấy ăn: “Kỳ thật..."

Liền ở thời điểm hắn sắp nói chuyện, Tư Nghiêu Kỳ lạnh nhạt nhìn thoáng qua Hàn Trạm an tĩnh nằm ở đó cũng đi ra.

Trịnh Triết liền không nói thêm gì nữa, Dung Tự cũng không có ý tứ dò hỏi.

Nhưng không nghĩ thời điểm hắn đi theo Dung Tự và Tư Nghiêu Kỳ đến tiệm cà phê, Trịnh Triết bỗng nhiên tiến lên, kéo lại cánh tay Dung Tự, sau đó kéo cô vào trong lòng ngực, Tư Nghiêu Kỳ ở một bên ánh mắt tức khắc tối sầm lại, chỉ là không đợi hắn làm chút gì đó.

Thanh âm Trịnh Triết hơi mang chút khàn khàn liền vang lên: “Tôi... Tôi... Tôi có lẽ sẽ chuyển trường..."

Chỉ một câu như vậy, hung ác nham hiểm trong mắt Tư Nghiêu Kỳ bỗng chốc tan biến, ngay cả Dung Tự cũng hơi có chút kinh ngạc mà mở to hai mắt.

—— lại là chuyển trường... Ban đầu Trịnh Triết chuyển trường là bởi vì bị cô đâm một dao, lúc này là bởi vì cái gì? Cô có chút không rõ... Hơn nữa thời gian đối phương chuyển trường so với lúc trước ước chừng sớm hơn một năm...

"Vì sao?"

"Ba mẹ tôi phải đi công tác ở thành phố khác, ở nơi này tôi cũng không có người thân nào khác, duy nhất một người còn xem như huynh đệ cũng đã... đi rồi. Tôi... ở thành phố này đã không có bất luận ai có thể để tôi lưu luyến..."

Nói, Trịnh Triết bỗng nhiên liền buông lỏng ôm ấp đối với Dung Tự, cúi đầu quyến luyến mà nhìn cô một cái: “Nếu... nếu..."

Hô hấp của hắn thoáng có chút dồn dập, giống như là chờ mong cái gì, nhưng Dung Tự chỉ nhìn hắn một cái liền nắm chặt tay, hoàn toàn làm lơ chờ mong của hắn.

Rốt cuộc Hàn Trạm vừa mới chết, cô...

Vừa thấy Dung Tự quay đầu, ánh mắt Trịnh Triết liền ảm đạm xuống, há miệng, muốn nói cái gì lại rốt cuộc đều không có nói ra, sau đó hắn nghe thấy Dung Tự nhẹ nhàng mở miệng hỏi: “Khi nào đi, tôi tiễn cậu..."

"Ngày mai... Tối mai lúc 7 giờ..."

"Được."

Hơi hơi gật đầu, Dung Tự nhẹ nhàng rút tay ra, xoay người đi đến tiệm cà phê.

Chỉ dư lại Tư Nghiêu Kỳ còn đứng ở trước tiệm cà phê, trong lòng nháy mắt dâng lên một tia mừng như điên, cùng Trịnh Triết liếc mắt một cái liền nghe thấy hắn hốc mắt hơi hơi có chút đỏ lên mà nói: “Chiếu cố tốt Dung Tự, đừng khi dễ cô ấy..."

Nói xong, Trịnh Triết lại thật sâu nhìn thoáng qua bóng dáng Dung Tự, nhéo nắm tay, xoay người liền đi ra ngoài.

Thấy cục diện hiện tại, Tư Nghiêu Kỳ mới thật sâu cảm giác chính mình làm đúng, đúng vậy, hắn không có sai.

Hàn Trạm đã chết, Trịnh Triết đi rồi, Cố Viễn không đáng lo ngại, Dung Tự sẽ chỉ có một người là hắn, chỉ có có thể là hắn! Thật sự... Thật tốt quá...

Nghĩ vậy, đôi mắt Tư Nghiêu Kỳ bỗng dưng sáng ngời, cả người đều vui vẻ đến ngay cả Dung Tự ngày hôm sau đi tiễn Trịnh Triết hắn đều không có đi cùng.

Lúc sau thấy cảm xúc Dung Tự vẫn luôn không đúng lắm, hắn chiếu cố cô càng nghiêm túc, mỗi ngày đều tự mình xuống bếp nấu cơm, thậm chí sau khi không ngại mệt mà luôn cười ha ha nấu canh cho cô. Dung Tự nếu là chờ đến ngủ quên, hắn liền ngồi ở mép giường nghiêm túc nhìn cô, vừa nhìn vừa sửa sang lại bài tập. Chờ Dung Tự vừa dậy, hắn lập tức đem canh đến, hai người vừa uống vừa nghiêm túc ôn tập.

Hắn làm như vậy, không có nguyên nhân gì khác, đơn giản là hắn nghe được tiếng lòng Dung Tự, nói là sống lại một lần cũng muốn nếm thử tư vị học bá, hắn đương nhiên không thể chối từ.

Dù sao hắn là hệ thống, căn bản là sẽ không mệt.

Từng ngày qua đi, hai cái tên Hàn Trạm cùng Trịnh Triết bắt đầu chậm rãi nhạt đi trong cuộc sống của Dung Tự.

Dưới sự phụ đạo nghiêm túc của Tư Nghiêu Kỳ, thành tích của Dung Tự thật đúng là thong thả tiến bộ, rất nhiều lần thi đều vượt qua Hạ Du Du so với trước kia trầm mặc hơn rất nhiều.

Đúng vậy, trầm mặc.

Bạch liên hoa ngạo nghễ lúc đầu cũng trầm mặc.

Lúc trước hình như là bị người bên ngoài chỉnh đốn liền thành thật.

Nhưng bên ngoài thành thật, bên trong lại trộm cùng Cố Viễn kết giao, tuổi trẻ khí thịnh, đem cái gì nên làm đều làm, nhớ rõ ban đầu người cướp đi Cố Viễn dường như chính là Hạ Du Du. Ai nha, ký ức quá xa xăm, Dung Tự đều có chút không nhớ rõ.

Hiện tại thấy hai người này lại dắt tay nhau, Dung Tự lúc này mới bỗng nhiên nhớ tới, nguyên lai lúc trước thọc gậy bánh xe chính là cô ta.

Thật thú vị, mặc kệ Dung Tự yêu ai đều phải đào góc tường, thật sự khiến Dung Tự hoài nghi người đối phương thích kỳ thật là cô.

Dung Tự nhìn đôi tiểu tình lữ đang ngọt ngào mà thầm nghĩ.

Lại không nghĩ vừa mới tay cầm tay, ngay sau đó Hạ Du Du liền không có tới trường học, vậy cũng không có gì, nhưng ai nghĩ lần tiếp theo cô ta đến trường liền lập tức đi tới trước mặt Cố Viễn đánh hắn một bạt tai, khóc lớn hỏi hắn vì sao không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn, hiện tại thì tốt rồi, hài tử không còn!

Cơ hồ trong nháy mắt Hạ Du Du rống ra một câu như vậy, toàn ban đều trợn mắt há hốc mồm.

Sau đó cùng nhau xem tuồng.

Trọng điểm là Hạ Du Du dây dưa không thôi, vừa khóc vừa nháo, Cố Viễn tránh đi chỉ sợ không kịp, một bộ dáng nghe không hiểu cô ta nói gì, màn cao trào còn lại là mẹ Hạ Du Du đến, chỉ có thể nói là khả năng khóc lóc của nữ nhân trung niên đó không phải dạng vừa.

Náo loạn đến toàn trường đều biết, ép mẹ Cố Viễn tới. Trước mặt lãnh đạo trường, thầy giáo chủ nhiệm và bạn cùng lớp buộc mẹ Cố Viễn nhận Hạ Du Du làm con dâu, đính hôn, hơn nữa viết giấy cam đoan, một khi hai đứa trẻ tới tuổi sẽ lãnh giấy kết hôn.

Còn nếu không đồng ý bà ta liền nhảy lầu, ở trước mặt mọi người nhảy lầu, liền từ khu dạy học nhảy xuống...

Không được ép đứa nhỏ thôi học, nếu không bà ta sẽ nhảy lầu, ở trước truyền thông cắt cổ tay...

Có thể nói, tất cả học sinh lúc ấy đều là một bộ dáng chưa hiểu việc đời xem toàn bộ quá trình.

Chờ bà Hạ đắc ý dào dạt mà đưa Hạ Du Du đi, miệng mọi người mới rốt cuộc khép lại, Dung Tự theo bản năng mà nhìn Tư Nghiêu Kỳ một cái liền nghe thấy mọi người ầm ĩ...

"Ông trời ơi, hôm nay thật đúng là mở mang kiến thức..."

"Ai da, mẹ Hạ Du Du sao lại như vậy a, Hạ Du Du... cũng không phải... Cô ta đều đã mang thai con của Cố Viễn, tôi hiện tại mới có phản ứng, hai người bọn họ như thế nào thành một đôi a? Không phải nghe nói Cố Viễn thừa nhận với bạn hắn vẫn luôn thích Dung Tự sao? Như thế nào... như thế nào... kí©ɧ ŧɧí©ɧ!"

"Ai biết, nhìn lịch sự văn nhã, ai có thể nghĩ đến đâu? Đúng rồi, thời điểm những lời đồn đãi về Dung Tự truyền ra, cô ấy mỗi lần không phải đều là đi tìm Hạ Du Du sao? Hiện tại xem ra thật có khả năng là cô ta truyền a? Tôi phi... tôi bị lừa... Không nghĩ tới nhìn trong sáng lạnh nhạt, hóa ra là ngầm..."

"Cậu cũng nghe đi, mẹ Hạ Du Du muốn tới trước mặt cậu tự sát, ha ha ha..."

"Bất quá tôi còn muốn hỏi một chút, Dung Tự có phải hay không cùng Tư Nghiêu Kỳ thành một đôi? Tôi nhìn bọn họ mỗi ngày đều ở cùng nhau."

"Cậu còn không biết? Bọn họ vẫn luôn ở cùng một chỗ, ba mẹ Dung Tự không còn, thân nhân của Tư Nghiêu Kỳ hình như cũng không có, người lớn hai nhà lại có quan hệ tốt với nhau, bọn họ vẫn luôn sống nương tựa, có đồng học nhìn thấy hai người bọn họ làm thêm ở quán cà phê. Thời gian nhàn rỗi còn thấy Tư Nghiêu Kỳ giúp Dung Tự học tập, bằng không cậu cho rằng vì sao thành tích của cô ấy tiến bộ nhanh như vậy?"

"Nói thật, tuy rằng tôi có chút nhìn không quen Dung Tự nhưng điểm này tôi thật đúng là bội phục cô ấy. Hơn nữa đây mới chính xác là tình yêu vườn trường không phải hay sao? Cùng nhau nỗ lực, cùng nhau học tập gì đó, Cố Viễn cùng Hạ Du Du kia gọi là gì nhỉ..."

"Còn có càng ngược cẩu nữa. Nghe nói việc nhà đều là Tư Nghiêu Kỳ đảm nhiệm, lúc trước còn có đồng học thấy Tư Nghiêu Kỳ lấy ra hộp cơm cùng Dung Tự ở trong một góc nhỏ ăn cùng nhau a. Ăn xong rồi còn có nước trái cây, ai, quả thực xem tư thế kia là đem Dung Tự hầu hạ như công chúa, hâm mộ chết tôi!"

"Cũng không phải là..."

Mà Dung Tự đứng ở chỗ ngoặt nghe hai nữ sinh đối thoại, quay đầu liền mang theo ý cười mà liếc về phía Tư Nghiêu Kỳ, sau đó dùng khuỷu tay chạm nhẹ eo hắn, dựa sát vào chút mà nhỏ giọng nói: “Khen cậu đó..."

Tư Nghiêu Kỳ bên kia cũng không biết là vì Dung Tự để sát vào hay là vì được người khác khích lệ, gương mặt không tự chủ mà hiện lên hồng nhạt.

Nhẹ nhàng ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người Dung Tự, cảm nhận được độ hảo cảm của cô đã lên tới 50, tâm Tư Nghiêu Kỳ không chịu khống chế mà lại lần nữa nhảy dựng lên, chỉ còn lại một cỗ mãn cảm.

Hắn nhìn Dung Tự vừa hướng về phía trước vừa nói chuyện với hắn.

Thật muốn... Thật muốn vẫn luôn như vậy... Vẫn luôn sống vậy thì tốt rồi...

Nhưng chờ hai người tới rồi quán cà phê mới biết chủ tiệm không chuẩn bị mở hàng, tuần sau sẽ đóng cửa, này có nghĩa Dung Tự cùng Tư Nghiêu Kỳ cần tìm một công việc khác.

"Ai, cái này có vẻ được..."

Dung Tự mang theo mắt kính, chỉ vào trên màn hình máy tính, quay đầu nhìn Tư Nghiêu Kỳ phía sau.

Thấy thế, Tư Nghiêu Kỳ lấy miếng trái cây đưa tới bên miệng Dung Tự, cô há mồm liền cắn, mơ hồ không rõ mà lại hỏi: “Cậu thấy sao?"

"Tiền lương xác thật cao, chính là làm việc ở hội sở, tôi sợ cậu bị hại..."

"Hẳn là không sao, tôi nhìn công ty này trên mạng được đánh giá khá tốt."

"Ai biết có phải tìm người đánh giá hay không, tiền lương xác thật không tồi, công việc này liền để tôi đi, cậu lại tìm cái khác..."

"Vậy được... A, cái này... chỗ này cần gia sư dạy toán, 7 giờ đến 9 rưỡi tối mỗi ngày, oa, tiền lương thực cao a, còn yêu cầu người đến là nữ, cho nên chỉ tuyển gia sư nữ... Tôi đi thử thì thế nào?"

"Được, đến lúc đó tôi đi cùng cậu!"

----------------------------------------

(Mọi người theo dõi chương mới nhất ở s1apihd.com Talathunhomoe của mình nhé :3)

----------------------------------------

Vì thế chờ Tư Nghiêu Kỳ bồi Dung Tự đến phỏng vấn hộ gia đình kia, thấy đối phương xác thật muốn phụ đạo cho con gái, chính là người bố mang theo con gái sống một mình, Tư Nghiêu Kỳ có chút không yên tâm, nhưng dù không yên tâm, Dung Tự đã đồng ý, hắn cũng không có biện pháp. Mỗi ngày, trước khi hai người rời nhà đều sạc đầy điện thoại cho hai người, nói một khi có chuyện Dung Tự cần gọi cho hắn, mặc kệ xa gần hắn đều sẽ nhanh chóng chạy tới...

Mỗi ngày, mỗi ngày đều lải nhải một lần khiến Dung Tự rất buồn cười, trong lòng khó tránh khỏi có chút ấm áp.

"Được, được, tôi sẽ, khẳng định sẽ thời thời khắc khắc báo cáo hành trình cùng cậu..."

Mỗi lần Dung Tự đều bất đắc dĩ mà trả lời như vậy.

Dung Tự bên này còn tốt, Tư Nghiêu Kỳ bên kia chỉ cần tách khỏi Dung Tự một một lúc liền sẽ không khắc chế được mà nhớ cô, lo lắng cho cô, dẫn tới Dung Tự nói chưa được một đề mục liền cảm giác di động vẫn luôn rung không ngừng, làm cho cô cười gượng gạo tắt âm.

Ai biết cô bên này vừa mới để chế độ im lặng, nữ sinh vẫn luôn phá lệ trầm mặc đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, thành thục mà nói: “Bạn trai?"

Nghe vậy, Dung Tự ngừng một chút: “Không phải..."

"Thật tốt, có thể yêu đương..."

Không biết vì cái gì, Dung Tự chỉ cảm thấy lời này nghe phá lệ quái dị.

"Nhìn thấy cô có bạn trai, tôi cảm thấy làm xong hôm nay cô vẫn nên đi thôi, đừng dạy..."

"Cái gì?"

Dung Tự hỏi, giây tiếp theo liền nghe thấy cửa phòng bị người gõ vang, sau đó liền thấy ba của nữ sinh tươi cười hòa ái mà bưng hai ly sữa bò vào, nói bọn họ vất vả, giải lao một chút.

Buông sữa bò xuống nam nhân liền rời đi, trong nháy mắt cửa khép lại, Dung Tự liền thấy nữ sinh kia ở thời điểm Dung Tự còn không có phản ứng, cầm hai ly sữa bò uống.

Uống xong liền thấy Dung Tự kinh ngạc mà nhìn cô bé, cô bé duỗi tay lau miệng: “Làm sao, cô muốn uống? Đây là sữa bò nhà tôi."

Nói chuyện tuy rằng kiêu ngạo, nhưng Dung Tự lại thấy sâu trong mắt cô ấy một mảnh tĩnh mịch, tức khắc liền nhíu nhíu mày.

Ngày hôm sau cô liền nhìn thấy trên mặt nữ sinh kia thế nhưng mang theo vết thương: “Em này..."

"Ai nha, cô có lễ phép hay không, chỉ trỏ cái gì? Đi xe không cẩn thận thôi..."

Nữ sinh không kiên nhẫn mà hất cánh tay của cô: “Tôi kêu cô đừng tới, cô như thế nào còn tới? Liền thiếu tiền như vậy? Cô có biết..."

Nói một nửa, nữ sinh lại đem lời nuốt trở vào, theo sau một phen liền từ trong cặp sách móc ra một bài thi toán học, phía trên rõ ràng là số 100 đỏ tươi.

"Thấy không, 100 điểm, toán học tôi được 100 điểm, căn bản là không cần cô, nói cô còn học cao trung đi? Ba mẹ đã chết sao? Muốn cậu làm cái này?"

Nghe vậy, Dung Tự biểu tình ngưng trọng, theo sau liền ở trong ánh mắt kinh ngạc của nữ sinh hơi hơi gật đầu: “Ân, đã chết."

Nghe cô nói như vậy, trong mắt nữ sinh rõ ràng hiện lên một tia áy náy không dễ phát hiện, theo sau thế nhưng đặt mông ngồi trên mặt đất, nói thầm: “Đã chết còn tốt hơn chút..."

Cứ việc thanh âm nói thầm rất thấp, Dung Tự lại vẫn là nghe rõ ràng, nhất thời liền nhăn mày: “Em..."

"Tôi đã được 100 điển, buổi tối hôm nay cô liền về đi..."

"Hai người đang nói gì vậy?" Một đạo thanh âm trầm thấp đột nhiên ở phía sau hai người vang lên, theo sau Dung Tự thế nhưng thấy nữ sinh trước mặt cả người không chịu khống chế mà run rẩy, muốn cướp đi bài thi trên bàn học cũng đã không còn kịp, nam nhân đã trước một bước cầm lên.

"Ha ha, thế nhưng là một trăm điểm, quả nhiên Tiểu Dung lão sư dạy dỗ thật sự không tồi a, này mới là hai ngày, con gái của chú liền được một trăm điểm!"

Nam nhân rõ ràng đang cười, nhưng Dung Tự lại cố tình từ bên trong nghe không ra một chút vui vẻ.

Sau đó cô liền nhìn nữ sinh kia cúi thấp đầu, nhìn nam nhân quay đầu đem sữa bò đẩy đến trước mặt Dung Tự.

"Tiểu Dung lão sư trong khoảng thời gian này thật sự vất vả, sữa bò ở chỗ này, uống đi."

"Tiểu Dung lão sư không thích uống sữa bò..."

Nghe vậy, ánh mắt nam nhân liền lạnh xuống: “Ba ba đang cùng người khác nói chuyện, con có lễ phép hay không?"

"Cô ấy chính là không thích uống..."

Nghe xong một câu như vậy, không biết nam nhân bị cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ, quay đầu liền tát đến trên mặt nữ sinh: “Ba ba đang cùng người khác nói chuyện, con nghe không hiểu sao?"

Thấy thế, Dung Tự từ ngày tới nội tâm nghi hoặc rốt cuộc đã xác định.

Nam nhân này thật là tên biếи ŧɦái, nói không chừng còn đối con gái...

Nghĩ vậy, Dung Tự không dấu vết mà lui lui.

Cùng lúc đó, Tư Nghiêu Kỳ đang làm việc kinh hoảng thất thố mà đứng lên, một phen liền đẩy người che trước mặt hắn.

Dung Tự... Dung Tự gặp nguy hiểm!

Dung Tự! Dung Tự!

Cả người hắn giống như mất hồn, điên cuồng mà hướng phía ngoài chạy đi, căn bản là nghe không được ông chủ kêu gọi ở phía sau...

Mà bên này, đánh con gái xong, nam nhân cười như không cười mà nhìn Dung Tự một cái: “Uống đi, Tiểu Dung lão sư... cháu sẽ thích..."

"Ta còn tưởng cháu là sinh viên, ai nghĩ thế nhưng ta còn có thể câu được một nữ sinh cao trung xinh đẹp đâu? Tiểu Dung lão sư, cháu thật là người xinh đẹp nhất tôi từng thấy, chỉ bằng điểm này, tôi nhất định sẽ không để cháu cảm thấy quá thống khổ..."

Nam nhân ghê tởm mà liếʍ khóe miệng.

"Liền tính đến lúc đó quay video, ta cảm thấy kia khẳng định cũng là video ta vừa lòng nhất? Nga đúng rồi, ta đã quên hỏi, cháu thích dạng quần áo gì? Lão sư, hộ sĩ, cảnh sát hay là hầu gái, không bằng chúng ta đều thử xem, thế nào?"

"Biếи ŧɦái!"

"Ha hả, cảm ơn đã quá khen..."

Hắn còn chưa nói xong liền đột nhiên cảm giác sau đầu bị người dùng vật nặng đập vào, trước mắt tức khắc tối sầm, quay đầu liền thấy con gái một tay nắm cặp sách, một tay giơ viên gạch không biết bỏ vào cặp khi nào.

"Tiểu tiện nhân, cùng mẹ ngươi giống nhau đều là tiện nhân!"

Nam nhân sờ sờ máu chảy sau đầu hét lớn, ai biết ngay sau đó Dung Tự liền cầm cái ghế ở một bên nện trên lưng hắn, đem hắn đẩy ra, kéo nữ sinh bị rống đến có chút phát ngốc ở một bên chạy ra bên ngoài.

Ai ngờ tên tra nam này quả thực chính là tiểu cường đánh không chết, một chút liền từ trong phòng nghiêng ngả lảo đảo đuổi theo, còn thuận thế đem dao gọt hoa quả.

Nữ sinh thấy vậy liền hét lên, nước mắt càng là chảy xuống, Dung Tự vội vàng bưng kín miệng cô bé, chạy đi tìm cái cửa thang lầu liền giấu đi, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve phía sau lưng an ủi.

Bên ngoài một hồi liền truyền đến thanh âm nam nhân: “Ra đây, ra đây, các người trốn nơi nào? Đi ra! Ra ngay!"

"Chu tiên sinh đã trễ thế này cậu làm gì vậy?"

"Ra... Ai, còn không phải con gái phản nghịch của tôi sao, cậu nói một đại nam nhân như tôi giúp con bé đến ngôi trường lớn dễ dàng sao? Kết quả đâu? Mới tuổi nhỏ liền vì yêu đương mà giận dỗi, vừa nãy tôi còn ở nhà gọt trái cây cho con bé ăn, nói chạy liền chạy..."

"Thì ra là như vậy, bất quá cầm dao rất dọa người, cậu nhanh thu hồi!"

"Được, được."

Giả bộ còn rất giống!

Dung Tự trong lòng chửi thầm, nữ sinh bị cô che miệng ôm trong ngực lại run đến lợi hại hơn, nước mắt ấm áp không nhịn được mà ướt áo Dung Tự.

Thấy thế, Dung Tự có chút đau lòng mà lại ôm chặt hơn một chút: “Sẽ không có việc gì, sẽ không có việc gì...

Nói xong, cô còn hôn đỉnh đầu nữ sinh, nhưng lại cảm giác bên ngoài thế nhưng đột nhiên an tĩnh thập phần quỷ dị, theo sau liền thấy nữ sinh vẫn luôn rơi lệ nháy mắt lộ ra hoảng sợ.

"Tìm được trẻ lạc rồi!"

Vừa nghe thanh âm này, Dung Tự đột nhiên quay đầu, đồng tử nháy mắt co lại, nữ sinh không được che kín tức khắc hét lên.

Sau đó...

Cô liền nhìn nam nhân kia mang theo ý cười âm trầm bị gõ xuống một gậy, oanh một tiếng ngã trên mặt đất, lộ ra gương mặt tinh xảo tràn đầy mồ hôi của Tư Nghiêu Kỳ, theo sau hắn liền giống như điên mà bắt đầu tay đấm chân đá, một chân lại một chân dẫm lên đầu cùng vị trí mấu chốt của nam nhân kia, trong ánh mắt càng là che kín sát ý cùng huyết tinh...

Mắt thấy Tư Nghiêu Kỳ sắp đánh chết người, Dung Tự lúc này mới vội vàng xông lên trước ôm chặt hắn: “Đừng đánh, Tư Nghiêu Kỳ, đừng đánh, chúng ta không đánh..."

Cô run run thân mình, không nhịn được mà nói.

Nghe vậy, lý trí của Tư Nghiêu Kỳ mới rốt cuộc dần dần thu hồi.

"Tôi tới chậm..."

Hắn thở hổn hển, nâng đôi tay run rẩy đem Dung Tự gắt gao ôm vào trong lòng ngực: “Tôi tới chậm... Xin lỗi... Xin lỗi... Xin lỗi..." Trong thanh âm nam sinh thậm chí đều mang theo chút nức nở.

Thấy thế, Dung Tự lúc này mới thật sâu mà thở dài, liền tùy ý để hắn ôm gắt gao.

"Không có... Không có... Vừa lúc... Cậu tới vừa lúc!"

Cô thấp thấp nói, hốc mắt cũng đi theo hơi hơi đỏ lên.

Mà nữ sinh ở phía sau cô sớm đã mềm nhũn mà ngã ngồi trên mặt đất, ô ô khóc lên.

Cuối cùng là Dung Tự cùng nữ sinh kia tận mắt nhìn thấy nam nhân bị người áp lên xe cảnh sát...

Có những video đó làm chứng, hắn sợ là mười mấy năm cũng không ra được, lúc này cô mới nghe được chuyện xưa thê thảm.

----------------------------------------

(Mọi người theo dõi chương mới nhất ở s1apihd.com Talathunhomoe của mình nhé :3)

----------------------------------------

Nguyên lai năm đó nam nhân chẳng qua là hiệp sĩ đổ vỏ, nữ thần có con của người khác gạt hắn cầu gả cho hắn, một lần ngoài ý muốn hắn mới phát hiện bí mật này. Lúc ấy hắn liền có chút không cam lòng, dẫn tới tâm thần dần dần vặn vẹo biếи ŧɦái, cuối cùng mẹ nữ sinh không chịu được ngược đãi, chạy thoát, chỉ dư lại nữ sinh... Không chỉ có thế, hắn còn dần dần thù hận nữ nhân, vì thế liền lấy cớ tìm gia sư cho con gái, khi dễ các nữ hài tử, những nữ sinh bởi vì có video ở trong tay hắn căn bản là không dám báo án, thẳng đến khi Dung Tự đến ——

Nghe xong toàn bộ chuyện xưa, trên đường về nhà, Tư Nghiêu Kỳ dắt tay cô căn bản không có ý tứ buông ra.

Cơ hồ đến khi về đến nhà, Tư Nghiêu Kỳ liền đem Dung Tự gắt gao ôm vào trong lòng ngực: “Dung Tự..."

"Ừ."

"Dung Tự!"

"Ở đây!"

"Tôi yêu cậu."

"..."

"Cùng tôi ở bên nhau được không? Chúng ta kết giao..."

Nghe hắn nói như vậy, Dung Tự theo bản năng mà trừng lớn hai mắt, tùy ý hắn ôm cũng không nói lời nào.

Hiện giờ độ hảo cảm của Dung Tự đối với hắn sau sự tình vừa rồi đã tăng tới 85, nhưng hắn có chút chờ không kịp, đơn giản là tâm hắn vẫn luôn treo lơ lửng, Chu Dao, 417, giữa hắn và Dung Tự luôn là tràn ngập nhiều thứ không xác định, nhiều như vậy sẽ không yên ổn, hắn sợ, thật sự sợ...

Hắn cùng cô, không có tương lai.

Nghĩ vậy, ôm ấp của Tư Nghiêu Kỳ lại càng chặt, hốc mắt cũng đỏ lên.

Bị hắn ôm hồi lâu, Dung Tự mới dần dần tìm về thanh âm chính mình: “Cho... Cho tôi một chút thời gian được chứ? Lập tức liền... liền sẽ cuối cấp... cậu cho tôi một năm được không? Sau khi thi đại học tôi khẳng định sẽ cho cậu một câu trả lời, có thể chứ?"

Dung Tự ôn hòa hỏi.

Nghe vậy, Tư Nghiêu Kỳ nhẹ nhàng nhắm hai mắt: “Được."

Hắn vĩnh viễn không cách nào cự tuyệt cô.

Nhưng chờ hắn về phòng, cả người không chịu khống mà xuất hiện ở trước mặt Chu Dao.

"Nha, hốc mắt còn đỏ nha... Thật đúng là biểu lộ chân tình! Ha? Cậu rốt cuộc còn nhớ cậu đang làm gì hay không?"

"Độ hảo cảm của Dung Tự đã đạt 85."

"A, nếu không phải tôi có thể giám sát đến độ hảo cảm của cô ta, cậu cho rằng tôi còn có thể mặc kệ hai người các cậu ở dưới mí mắt tình chàng ý thϊếp sao? Tận lực nhanh lên cho tôi, nếu không..."

"Được."

Tư Nghiêu Kỳ cung kính trả lời.

Chờ hắn biến mất, Chu Dao liền híp híp mắt: “Xem ra vẫn cần cách thức hóa a..."

Thời gian một năm sau, có thể là sự việc lúc trước Dung Tự thật sự đối Tư Nghiêu Kỳ mở lòng, mặc kệ đối phương làm gì cô đều sẽ tăng độ hảo cảm, tuy rằng tăng rất chậm, chờ đến sau khi thi đại học độ hảo cảm một hơi tăng tới 99.

Nhìn độ hảo cảm như vậy, tươi cười trên mặt Tư Nghiêu Kỳ lại càng ngày càng ít đi, nhưng đối xử với Dung Tự lại càng thêm tốt.

Kì thi đại học cuối cùng cũng kết thúc với môn tiếng Anh, Tư Nghiêu Kỳ nhìn cửa phòng trước mặt đóng chặt, hắn biết Dung Tự ở bên trong chờ hắn...

Do dự hồi lâu hắn mới nhẹ nhàng đẩy cửa, ngẩng đầu liền cùng Dung Tự đang ngồi trên bàn đối diện nhau, hắn không chịu khống chế mà đi vào.

Khoảnh khắc vừa vào cửa hắn liền có cảm giác mình xuyên qua chút cái gì.

Chỉ là hắn còn không có kịp phản ứng lại, Dung Tự đã chạy chậm lại đây kéo tay hắn.

"Cậu ngốc ở chỗ này làm cái gì? Tiến vào a!"

Thẳng đến khi lôi kéo hắn đứng ở bục giảng, Dung Tự mới thật sâu mà hít vào một hơi: “Tư Nghiêu Kỳ, hôm nay tôi ở chỗ này cho cậu đáp án..."

Nói, cô nghiêm túc mà nhìn nam sinh, theo bản năng cắn cắn môi, nhón mũi chân ở trên môi hắn hôn một cái.

Theo sau không màng ánh mắt kinh ngạc của đối phương, đột nhiên nghiêng thân mình, trong thanh âm đầu mang theo chút nhàn nhạt ngượng ngùng: “Quả thật, tôi là Dung Tự, không chỉ là Dung Tự ở nơi này, còn là Dung Tự cùng cậu luân hồi vài thế giới, lúc trước cảm giác của tôi đối với cậu tuy rằng cũng không tệ, nhưng còn không tới tình trạng hiện tại, tôi thích cậu, Tư Nghiêu Kỳ!"

Dung Tự nhanh chóng xoay người, trong mắt giống như là rơi xuống ngôi sao: “So với hệ thống lúc trước sớm chiều ở chung, tôi cảm giác tôi giống như càng thích cậu của hiện tại. Nếu có thể, không chỉ là nơi này, ra khỏi nơi này, cậu có nguyện ý cùng tôi đời đời kiếp kiếp ở bên nhau không?"

Nghe vậy, môi Tư Nghiêu Kỳ không chịu khống chế mà run rẩy, nhanh chóng cúi đầu, thậm chí cũng không dám nhìn Dung Tự: “Nếu... Nếu tôi không phải..."

"Người tôi thích chỉ là cậu, cậu ở trước mặt." Dung Tự đi tới trước một bước.

Nghe được Dung Tự nói, Tư Nghiêu Kỳ bỗng nhiên kinh hỉ mà ngẩng đầu lên: “Tôi..."

Lời còn chưa nói xong, hai người liền không hẹn mà cùng nghe được trong phòng học đột nhiên truyền đến thanh âm nhắc nhở——

"Đinh ——

Hệ thống đánh số 417: Đối tượng trọng điểm công lược 001, độ hảo cảm 100, công lược hoàn thành, đạt được 100 đồng vàng."

100 đồng vàng, 100 điểm.

Nghe vậy, Dung Tự cong khóe môi, sau lại lui hai bước.

Trong nháy mắt, 001 liền nghe được bên tai chính mình truyền đến thanh âm nhắc nhở bén nhọn.

Cảnh cáo, cảnh cáo, đối tượng công lược Dung Tự, độ hảo cảm 99...80...50...30...10...0.

Cần lập tức áp dụng biện pháp cứu vãn.