Công Lược Tra Nam

Chương 125-3: Mạt thế nữ xứng trọng sinh

Lúc này Dung Tự nhắm chặt mắt trong phòng lại bỗng nhiên có chút không khoẻ mà nhíu nhíu mày, không biết vì cái gì trong lòng dường như có chút không thoải mái.

Cô lại quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng thở dài.

Hai ngày sau, trừ bỏ người đưa cơm cho cô, Dung Tự không còn có nhìn đến bất luận ai khác, cô không biết bên ngoài đã xảy ra sự tình gì, cũng không biết Vệ Ninh bị Tiêu Lâm nhốt ở một địa phương khác rốt cuộc thế nào, không biết Đào Tư tiểu đội bọn họ rốt cuộc vào căn cứ chưa, càng không biết Chương Lập Hoàn hiện tại đang làm gì.

Liền ở thời điểm Dung Tự đang miên man suy nghĩ, cô bỗng nhiên nghe được bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân trầm trọng, ngay sau đó cửa phòng bị người mở ra, Dung Tự quay đầu nhìn qua, cả người nháy mắt liền ngây ngẩn.

Đơn giản là nam nhân trước mặt này cùng Vệ Ninh, Tiêu Lâm thật sự là quá mức tương tự, bất quá so với bọn hắn thì thành thục rất nhiều, biểu tình ngưng trọng, trong mắt càng là mang theo thật sâu thống khổ cùng tự trách.

Vừa thấy Dung Tự hướng hắn nhìn lại đây, hắn cũng sửng sốt một lát, theo sau miễn cưỡng hướng về phía Dung Tự lộ ra nụ cười sầu thảm.

“Xin hỏi là Dung Tự tiểu thư sao? Tôi là cha thân sinh của Tiểu Ninh, Tiểu Ninh hắn xảy ra một chút sự tình, hiện tại không có biện pháp lại đây gặp cô, tôi hiện tại đến đây là vì thả cô ra ngoài.”

Nam nhân thanh âm thực trầm thấp, Dung Tự lại từ trong thanh âm hắn nghe ra được thứ gì đó không tốt.

“Người bên ngoài tôi đã nói chuyện qua, Dung tiểu thư hiện tại trực tiếp đi ra ngoài cũng sẽ không có người ngăn cản.”

Nói xong nam nhân kia xoay người liền đi ra ngoài.

Dung Tự vội vàng đuổi theo hai bước “Thúc thúc, tôi có thể…… Tôi có thể đi nhìn Tiểu Ninh sao? Tôi là chị hắn, cùng hắn cảm tình thực tốt, hắn luôn luôn nghe tôi nói, chúng tôi từ nhỏ cùng nhau lớn lên không tách ra, tôi muốn đi xem hắn có thể chứ? Tôi nghĩ Vệ Ninh……”

Vừa nghe Dung Tự nói như vậy, nam nhân lập tức quay đầu, tinh tường thấy trên mặt Dung Tự lo lắng cùng quan tâm, thậm chí còn có chút hỗn loạn cùng vội vàng.

Xem đến hắn một trận hoảng hốt, bởi vì theo hắn biết, người chị này của Tiểu Ninh cùng hắn căn bản là không có quan hệ huyết thống, chuẩn xác tính ra hẳn là cũng chỉ là chị nuôi. Nhưng hiện tại anh của Tiểu Ninh muốn đưa hắn vào chỗ chết, mà người chị không có quan hệ huyết thống lại vẫn vướng bận an nguy của hắn.

Chẳng lẽ thật là thế sự trêu người sao?

Vào khu vực quan trọng nhất của căn cứ, Dung Tự vẫn luôn mắt nhìn thẳng theo sát ở phía sau nam nhân trung niên, trong đầu vẫn luôn nghĩ Vệ Ninh rốt cuộc gặp sự tình gì, mới có thể dẫn tới nam nhân này có bộ dáng như vậy, giống như là đã trở thành một cái lão nhân.

Dung Tự đi theo hắn vào cửa Tiêu gia. Chẳng qua vừa mới bước vào liền thấy Tiêu Lâm lạnh mặt từ dưới lầu đi xuống, bên người như cũ có Diệp Hàm đi theo, Tiêu Lâm trên mặt giống như còn mang theo thương……

Dung Tự vừa nhìn thấy bọn họ liền lập tức cúi đầu, như cũ gắt gao đi theo phía sau nam nhân.

Cứ việc cúi đầu, nhưng cô vẫn có thể nhận thấy được ánh mắt Tiêu Lâm như có như không dừng ở trên người cô, đi ngang qua nhau trong nháy mắt, ánh mắt liền càng là thực.

Dung Tự không để ý đến hắn, tiến lên hai bước liền đi theo cha Tiêu Lâm tiến vào trong phòng, ngẩng đầu liền thấy Vệ Ninh trên giường không sai biệt lắm đã bị bọc thành xác ướp.

Bởi vì vẫn luôn tu luyện, Dung Tự trực tiếp liền cảm nhận được Vệ Ninh bất tỉnh nhân sự toàn thân trừ bỏ khuôn mặt nhỏ ở bên ngoài, cơ hồ không có một chỗ nào không có miệng vết thương. Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết hắn lúc trước rốt cuộc chảy bao nhiêu máu, càng làm cho Dung Tự tâm sinh lửa giận chính là, Vệ Ninh cánh tay trái gãy xương, ngón tay trên bàn tay phải đều biến dạng, dị năng tiêu hao không còn, tùy thời sinh mệnh đều có thể nguy hiểm.

Vừa thấy Vệ Ninh như vậy, Dung Tự hỏa khí không nhịn được mà ra bên ngoài, liên tưởng tới vết thương trên mặt Tiêu Lâm, cô liền biết vết thương trên người Vệ Ninh không phải đến từ Tiêu Lâm còn có thể là ai.

Cô chậm rãi đi tới trước giường Vệ Ninh, cúi đầu sờ sờ khuôn mặt nhỏ tái nhợt “Thúc thúc, có thể nói cho tôi là ai làm sao?”

“Tôi…… Đều là tôi sai……” Nam nhân suy sụp tinh thần mà thở dài.

Dung Tự quay đầu nhìn hắn, lại không nghĩ Tiêu Lâm vừa mới mới xuống lầu thế nhưng lại xuất hiện ở cửa phòng, sau đó nhẹ nhàng liếc mắt một cái nam nhân bên cạnh, ngẩng đầu liền cùng Dung Tự đối diện

“Là tôi làm.”

Nghe xong, Dung Tự ngơ ngẩn mà nhìn hắn, theo sau xoay người lại nhìn nam nhân trước mặt, giây tiếp theo nước mắt liền rớt xuống dưới

“Anh làm? Anh nói, anh như thế nào có thể làm như vậy đâu? Vệ Ninh so với anh nhỏ hơn bao tuổi? Hắn còn chỉ là cái tiểu hài tử, anh như thế nào có thể? Anh như thế nào có thể đối với đệ đệ tôi như vậy?”

Nói xong, Dung Tự trực tiếp liền vọt tới trước mặt Tiêu Lâm, ở thời điểm đối phương còn không có phản ứng lại, một cái tát liền đánh ở hắn trên mặt

“Anh trả lại đệ đệ cho tôi, trả lại đệ đệ cho tôi, anh đem đệ đệ hoàn hảo phía trước trả lại đây, trả cho tôi!”

Dung Tự ở sau khi đánh một cái tát, Tiêu Lâm liền nắm cổ tay của cô, xuống tay rất nặng, giống như là muốn đem tay Dung Tự bóp gãy, cúi đầu cười lạnh nhìn cô

“Đệ đệ của cô? Hắn nếu là đệ đệ cô, tôi cũng liền không đánh hắn……”

Nói xong liền lập tức ném tay Dung Tự ra, duỗi đầu lưỡi liếʍ liếʍ khóe miệng giống như bị cô đánh chảy máu, lại thật sâu mà nhìn Dung Tự liếc mắt một cái, xoay người liền đi ra ngoài.

Chỉ dư lại Dung Tự một người, đứng tại chỗ nửa ngày đều có không có phản ứng, hồi lâu cô mới quay đầu nhìn về phía nam nhân trung niên đầy mặt thống khổ ở một bên.

“Thúc thúc, tôi nghĩ ở lại chăm sóc đệ đệ… Hy vọng chú có thể cho phép…”

Nói xong, liền run run lau nước mắt, xoay người liền hướng mép giường Vệ Ninh đi đến, ngồi xuống, lặng yên không một tiếng động nhìn Vệ Ninh.

Một hồi liền nghe nam nhân trung niên phía sau giống như tránh ra, cô giơ tay liền sờ soạng môi Vệ Ninh, một giọt linh tuyền liền theo ngón tay Dung Tự trượt vào trong miệng Vệ Ninh.

Đối tiểu hài tử ra tay nặng như vậy, quả nhiên là cặn bã!

Dung Tự híp híp mắt, quay đầu liền nhìn về phía Vệ Ninh hôn mê bất tỉnh, ngọc bội lúc sau cô phải dùng linh tuyền không sai biệt lắm tám phần đi, kia còn thừa hai phần……

Tính, đều tiện nghi cậu!

Dung Tự cười sờ sờ gương mặt hắn.

Lúc sau Dung Tự ước chừng ở Tiêu gia cùng Vệ Ninh ba ngày, buổi sáng ngày thứ ba Vệ Ninh rốt cuộc tỉnh lại, ngoại thương tuy rằng nhìn qua vẫn là thực khủng bố, nhưng bởi vì Dung Tự thường thường liền cho hắn một giọt linh tuyền, còn dùng t linh khí ự thân giúp hắn tiêu hóa. Chờ hắn hoàn toàn tốt, đừng nói Tiêu Lâm, chính là đến hai cái Tiêu Lâm cũng chỉ có thể bị Vệ Ninh treo lên đánh.

Lúc này Vệ Ninh đang được Dung Tự thật cẩn thận mà đút cháo trắng, đôi mắt hắn lại trước sau đều nhìn động tác Dung Tự, nhìn cô nhẹ nhàng giúp hắn thổi thổi, nhìn khóe miệng cô hơi hơi giơ lên, nhìn cô giương mắt hướng hắn nhìn lại đây, trong đầu nhưng vẫn từ từ hồi tưởng hình ảnh Dung Tự trong ba ngày hắn hôn mê qua lời Tiêu phụ.

Thân phận của hắn, lai lịch của hắn, mẹ của hắn, thậm chí hồi ức ngọt ngào của Dung Tự cùng Tiêu Lâm.

“Như thế nào luôn nhìn……”

“Chị, chị thật sự thực thích Tiêu Lâm sao?”

“Ân?” Dung Tự động tác ngừng một chút, theo sau nhẹ nhàng cúi thấp đầu “Nhưng hắn không nhớ rõ chị… Hơn nữa hắn đã có vị hôn thê… Chị không nghĩ đến những việc này…”

Nhìn Dung Tự khóe miệng nhàn nhạt cười, ánh mắt Vệ Ninh cũng không rời, đi theo giơ lên khóe miệng, nỗ lực nửa ngày lại trước sau đều không có cười được.

“Tôi sẽ làm hắn nhớ ra chị……”

Dung Tự bỗng nhiên nghe được Vệ Ninh nói như vậy.

“Tôi sẽ làm chị vẫn luôn hạnh phúc, chỉ cần chị vui vẻ, tôi làm cái gì đều là có thể. Chị tin tôi, chị, tôi sẽ làm được, Tiêu Lâm nhất định sẽ nhớ tới chị, hắn nhất định sẽ cùng chị ở bên nhau…… Vĩnh viễn vĩnh viễn ở bên nhau……”

Vệ Ninh nói xong, miễn cưỡng nâng lên cánh tay đem Dung Tự ôm vào trong lòng ngực.

Cho nên, không cần lại khóc, không cần lại khó chịu, tôi sẽ làm được……

Chị đối với tôi mà nói, là người quan trọng nhất trên thế giới này.

Núi đao biển lửa, địa ngục nhân gian, tôi cũng đều sẽ mang chị xông qua…