Edit: Bạch Mộc Tuyết Liên
Dung Tự tức muốn hộc máu, từ trong tay Chương Lập Hoàn rút tay mình ra, muốn đuổi theo phương hướng Vệ Ninh cùng Biện Ngọc Tuyết rời đi, lại không nghĩ giây tiếp theo cánh tay đã bị bàn tay to Chương Lập Hoàn giống như kìm sắt gắt gao nắm lấy. Nam nhân cầm đến cực khẩn trương, giống như nắm vào xương cốt nhỏ bé yếu ớt của cô, đột nhiên một phen kéo cô trở về, một cái tay khác lập tức liền bóp lấy hai má Dung Tự, nam nhân trong mắt quay cuồng thâm trầm lửa giận, Dung Tự dám khẳng định nếu là nguyên chủ được nuông chiều từ bé, không bao lâu chắc chắn sẽ lưu lại dấu tay xanh tím.
“Cô muốn tìm chết? Cô cũng thức tỉnh dị năng tốc độ? Có thể so sánh với Biện Ngọc Tuyết chân cẳng thực mau lẹ? Đây là mạt thế, không phải lúc thể hiện tính tình đại tiểu thư! Nhìn xem những con chuột đó, cô có thể chạy khỏi chúng nó? Em trai ở trong lòng cô chẳng lẽ quan trọng hơn mạng sống? Tôi như thế nào không biết cô ngu xuẩn như vậy? Mệt tôi lúc trước…… Tính cảnh giác lúc mới vào thôn hiện tại một chút đều không còn? Tôi đếm tới ba, đứng lên, đừng để tôi nói lần thứ hai, vẫn là cô càng muốn muốn làm thức ăn của những con chuột so với chó còn to hơn? Một, hai…”
Còn chưa đếm đến ba, Chương Lập Hoàn liền cảm giác được vòng eo bị người ôm chặt lấy, hắn giẫm chân ga, hai người trên xe máy như mũi tên rời cung bay vụt ra ngoài.
Dung Tự quay đầu, thấy phía sau những người té ngã hoặc không kịp rời đi, cả trai lẫn gái thậm chí một tiếng kêu cứu mạng cũng gọi không ra liền bị một đoàn đen nghìn nghịt kia bao phủ, Dung Tự nuốt nuốt nước miếng, theo bản năng liền ôm eo người phía trước đến càng chặt, đầu cũng nhẹ nhàng dựa vào trên vai đối phương, lấy lưng hắn chắn đi gió mạnh.
Mà một khắc kia cảm giác được đầu Dung Tự nhẹ nhàng dựa vào trên lưng chính mình, Chương Lập Hoàn tựa như gặp quỷ, phát hiện chính mình thế nhưng lại có chút cảm giác quen thuộc. Sau mạt thế thời điểm chỉ có hai người bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, hắn từng không phải một lần dùng xe máy mang theo Dung Tự tránh được nguy hiểm. Hắn từng cho rằng đó là thời gian vui vẻ nhất, cũng là sau đó thời điểm vũ nhục nhất. Thậm chí đoạn thời gian ở phòng thí nghiệm, hắn cũng từng vô số lần mà hồi tưởng thời điểm “ngọt ngào”.
Một đời này vô luận thế nào hắn tuyệt đối không thể đi lên con đường cũ ở kiếp trước, mà Dung Tự, hắn sẽ cho cô nếm thử thống khổ đời trước hắn trải qua.
Chương Lập Hoàn nhìn trước mặt đen nhánh một mảnh, căn bản nhìn không tới điểm cuối quốc lộ, phía sau tiếng động của đàn chuột đã dần dần đi xa, hắn biết hai người bọn họ không sai biệt lắm hẳn là đã thoát khỏi nguy hiểm.
Mà lúc này phía xa cũng xuất hiện ánh sáng, thế giới lại là bắt đầu một ngày mới, nhưng đối với nhân loại mà nói thì lại là bắt đầu một ngày dày vò.
Đúng lúc này, khóe mắt Chương Lập Hoàn liếc đến một cái trạm xăng dầu ven đường, loáng thoáng thấy hiện lên vài bóng người, hắn liền lập tức phanh lại, ngừng cửa ở trạm xăng.
Dung Tự ngồi ở phía sau hắn không lên tiếng mà lặng lẽ xuống xe, thấy thế Chương Lập Hoàn lập tức duỗi tay giữ cô lại
“Cô lại muốn đi đâu!”
Bởi vì Dung Tự cúi đầu, hắn cũng không nhìn thấy biểu tình của cô. Dung Tự trực tiếp liền gạt tay hắn ra, cố chấp mà muốn đi về phía trước, Chương Lập Hoàn trong mắt lửa giận chợt lóe lên, trực tiếp liền chạy tới phía trước cô
“Nói chuyện!”
Nghe vậy, Dung Tự tức giận mà ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng một mảnh, trong nháy mắt, nước mắt đong đầy bên trong hốc mắt rốt cuộc nén không được, một chút liền rơi xuống lông mi cong dài, chảy xuống khuôn mặt có chút dơ bẩn, tí tách rơi trên mặt đường.
“Không cần anh quản!”
Dung Tự oán hận mà trừng mắt nhìn hắn, sau đó không quan tâm mà tiếp tục xông lên trước đẩy hắn một phen, nhưng ai biết nam nhân đứng thật sự là quá vững, cô dùng hết toàn lực mà đẩy, chính mình thế nhưng bị phản tác dụng mà thiếu chút nữa bị đẩy ngã.
Nếu không phải ghế sau xe máy chống đỡ, chỉ sợ hiện tại cô đã ngã trên mặt đất. Chương Lập Hoàn mặt lạnh nhìn động tác của cô, theo sau cười lạnh
“Cô không phải là lại muốn đi tìm em trai tiện nghi kia? Cô biết hắn đi đâu sao? Cô biết đi đâu tìm hắn? Nhìn xem bộ dáng cô tay chân rụng rời, còn muốn đi tìm em trai. Cô đối với mạt thế quả thực hoàn toàn không biết gì cả!”
Dung Tự căm giận mà ngẩng đầu lên nhìn về khuôn mặt lạnh băng của nam nhân, theo sau đột nhiên lau nước mắt nơi khóe mắt, theo bản năng mà nhắm mắt.
Không, anh đối với tôi mới là hoàn toàn không biết gì cả!
Dung Tự nhìn như yếu thế lại xem như bước đầu tiên công lược Chương Lập Hoàn!
Chương Lập Hoàn trọng sinh mà đến, cực đoan mà lạnh nhạt, trong lòng càng là oán giận khó bình, nếu là Dung Tự biểu hiện ra sự cường hãn cùng lý trí, chỉ sợ vô cùng có khả năng sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ tâm lý phản nghịch của đối phương, thậm chí có khả năng hắn sẽ đối cô động thủ.
Đây là điều Dung Tự muốn tránh, nhất thời yếu thế thậm chí là thể hiện tính tình đại tiểu thư như lúc trước, làm hắn nổi lên ý tứ khinh thường mới là tốt nhất!
Rồi về sau…
“Anh…”
Dung Tự trừng mắt, câu nói kế tiếp còn không có nói xong, đầu kia cửa trạm xăng liền bị người bất ngờ đá văng, “Cãi nhau cái gì, mới sáng sớm còn có để cho người khác ngủ không, cút sang một bên mà cãi nhau, nếu đưa tới xác sống, lão tử muốn các người đẹp mặt!”
Vừa nghe thanh âm tục tằng của nam nhân ở phía sau hai người vang lên, Dung Tự có thể là không có chuẩn bị, đôi mắt còn treo nước mắt, theo bản năng mà run run, cùng Chương Lập Hoàn quay đầu, liền thấy một nam nhân đầu trọc, bả vai để trần cùng cánh tay tất cả đều là hình xăm, hắn giơ cái rìu chữa cháy lên hầm hừ đi ra.
Khi thấy Chương Lập Hoàn, người nọ còn theo bản năng mà trợn trắng mắt, thấy Dung Tự lại không chịu khống chế mà liếʍ môi dưới, hành vi ám chỉ như vậy khiến Dung Tự lập tức nhíu mày.
Sau đó hai người liền nghe được người nọ hướng về phía siêu thị bên trong hô to một tiếng
“Đại ca, bên ngoài có nữ nhân, lớn lên thực xinh đẹp, Đại Hoa, A Lực mau ra đây a! Mau ra đây, mau ra đây!”
Vừa nghe dường như thấy những người được kêu tới đều giống nhau hoan hô, Dung Tự theo bản năng mà nhăn mày càng chặt, cả người không chịu khống chế mà lùi hai bước, càng là không tự chủ được mà nắm ống tay áo Chương Lập Hoàn.
Cảm nhận được Dung Tự bỗng nhiên thân cận, Chương Lập Hoàn cúi đầu nhìn thoáng qua ngón tay trắng nõn của đối phương nhẹ nhàng nắm ống tay áo chính mình, cùng vẻ khẩn trương nhưng vẫn xinh đẹp của cô, vừa thấy là khuôn mặt nhỏ có thể gây hoạ, trong lòng cười lạnh.
Phải biết rằng lúc trước thời điểm hắn cùng Dung Tự chạy trốn liền bởi vì gương mặt này của cô mà chọc không biết bao nhiêu phiền toái, cho nên mới ở trong đội ngũ đối đãi đi xuống, cuối cùng chỉ có thể sống nương tựa lẫn nhau. Lúc sau mới dẫn đến thời điểm bọn họ gặp những xác sống biến dị, người hỗ trợ đều không có, chỉ có thể hy sinh chính mình đi cứu Dung Tự…
Nghĩ vậy, Chương Lập Hoàn lại chớp mắt, nam nhân trước mặt này nhìn Dung Tự, biểu tình giống như muốn đem cô nuốt vào thật sự là quá quen thuộc, trước kia hắn không biết nhìn thấy bao nhiêu nam nhân như vậy, cuối cùng đều không ngoại lệ chết dưới dị năng lôi hệ của hắn.
Hắn muốn Dung Tự nhận giáo huấn, nhưng nhóm người này xuất hiện còn chưa phải lúc, Dung Tự hiện tại đối với hắn còn không có một chút tâm tư, chờ cô về sau đối hắn động tâm, đám cặn bã này xuất hiện mới vừa vặn tốt.
Nhưng hiện tại, làm cô chịu một chút giáo huấn cũng không phải không được.
Sau đó Dung Tự cùng Chương Lập Hoàn liền thấy từ siêu thị nhỏ bên trong trạm xăng, người mà gã đầu trọc kia gọi đã tiến lại đây. Trong nháy mắt liền xuất hiện một đám lưu manh, nhìn không sai biệt lắm đại khái có năm sáu tên, đều là dáng vẻ lưu manh, vừa thấy liền biết không phải người tốt.