Edit: LINH
♡♡♡♡♡♡♡♡👇
Tiêu Nhượng rời đi cửa sổ gần như lập tức hướng trong phòng Dung Tự đi đến, hơi đẩy ra cửa phòng, vừa lúc thấy Dung Tự an an tĩnh tĩnh ngủ ở trên giường, ngay sau đó lại lần nữa khép cửa phòng, dựa vào cạnh cửa, từ túi quần của hắn móc ra một điếu thuốc, bậc lửa, mới vừa hút một hơi đầu tiên, liền kịch liệt ho khan, khụ một tiếng thì nhớ tới hắn hiện tại còn đứng ở cạnh cửa của Dung Tự, ngay lập tức mạnh mẽ đè thấp tiếng ho khan, đi đến phía trước, một mực đi đến trong phòng của mình, ở bên cửa sổ ngồi xuống, mới mặc kệ tiếng ho khan của bản thân phát ra.
Hắn nghĩ, có lẽ sớm ở trước đó hắn đã động tâm đối với nữ sinh "Chán ghét" nhất trong miệng hắn, cứng cỏi khắc khổ, không kiêu ngạo không siểm nịnh, trước sau kiên trì mục tiêu của chính mình, sẽ không vì bất luận cái gì ngoại vật dao động tính tình, xác thật luôn vô thanh vô tức mà hấp dẫn hắn.
Nhưng càng hấp dẫn, hắn liền càng chán ghét, càng nói lời độc ác, rốt cuộc cái loại người từ địa phương này tới......
Mà hiện tại, hắn hết thảy đều nhớ ra rồi, nguyên lai cô thế nhưng là tia nắng mặt trời duy nhất trong đoạn sinh hoạt u ám của hắn khi còn nhỏ, không chỉ có như thế, cũng là cô hao hết tâm sức mà đem hắn từ cái loại địa phương này cứu ra tới, thật tốt, cũng không biết cô sau lại có bị người phát hiện, có bị người trách cứ hay không.
Nếu là cô khi còn nhỏ còn bởi vì hắn bị người đánh chửi qua, trưởng thành tìm được hắn còn luôn phải chịu đựng châm chọc cùng ác ý của hắn, như vậy cô hẳn là khổ sở, có thể hay không...... Hối hận cứu hắn một tên bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa?
Nghĩ như vậy, điếu thuốc trên tay của Tiêu Nhượng bỗng nhiên rơi xuống, hắn nhăn chặt mày.
Có lẽ như vậy càng tốt, như vậy hắn mới có thể dùng nửa đời sau của mình tới báo đáp ân tình của cô, thậm chí tới đền bù sai lầm của bản thân.
Đúng vậy, Dung Tự và hắn mới là người tương xứng nhất, không nói về quá khứ của hai người trước đây, cô thông minh có khả năng, không vì bất luận đồn đãi vớ vẩn gì mà dao động quyết tâm của mình, cùng tình huống Tiêu gia hiện tại rất hợp, nếu là cô gả cho hắn, hắn dám khẳng định, Dung Tự như vậy, tuyệt đối sẽ không để cho bà dì kia của hắn đi tốt hơn một chút.
Về sau hắn sẽ dùng toàn bộ sinh mệnh mình để yêu cô, sủng cô.
Hai người bọn họ chính là xứng đôi nhất!
Tưởng như vậy xong, Tiêu Nhượng nhìn về phía sóng nước lóng lánh của mặt hồ nơi xa, dường như lúc này nhìn cũng không có cảm giác tim đập nhanh choáng váng đầu, Dung Tự trị hết bệnh của hắn.
Đúng vậy, chỉ cần đối phương luôn ở bên người hắn, bệnh của hắn liền sẽ không lại có bất luận vấn đề gì, tâm của hắn cũng có thể được an ủi, an ủi trên thế giới này thật sự còn có người tốt đẹp, sự vật tốt đẹp tồn tại.
Nghĩ như vậy, Tiêu Nhượng nhìn chằm chằm vào mặt hồ cách đó không xa.
Bên này, Dung Tự nhìn độ hảo cảm của bốn người biến hóa, mặc dù ngủ rồi khóe miệng cũng dương lên theo.
Hàn Liệt: 99.
Lục Vân Hàng: 90.
Tiêu Nhượng: 85.
Không có biện pháp, người này trong cảm nhận trước sau yêu nhất đều là chính hắn.
Lục Thiên Hữu: 70.
Thích xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, lại trước sau đều không có ý tham dự.
Nghĩ xong, Dung Tự đã ngủ thật sâu, lại lần nữa tỉnh dậy, bầu trời bên ngoài cửa cũng đều tối sầm lại, là ngủ một giấc tới chạng vạng sao?
Bởi vì ngủ quá nhiều, Dung Tự cảm giác đầu của mình có chút không thanh tỉnh, vừa đúng lúc này, cửa phòng bị người từ bên ngoài gõ vang.
"Dung Dung, cậu tỉnh chưa? Mình có thể tiến vào không?"
"Ừ......"
Dung Tự mơ hồ ừ một tiếng, sau đó nhấc mí mắt lên liền thấy Hàn Liệt đứng ở cửa, đỏ mặt xem cô, "Ăn...... Ăn cơm, ăn cơm chiều, ăn xong rồi chúng mình buổi tối mang cậu đi ra ngoài dạo, mình nói với cậu, gần đây có cái hang động, bên trong đều là đom đóm, buổi tối đi xem, nhấp nháy giống như ngôi sao nhỏ, rất xinh đẹp!"
"Phải không? Vậy không học bổ túc sao?" Dung Tự chớp đôi mắt, nhìn về phía Hàn Liệt, một bộ dáng không tỉnh ngủ.
"Không, không bổ túc, cậu yên tâm, tiền chúng mình sẽ theo đó mà làm, lại nói không phải vừa mới thi xong không bao lâu sao? Trước thả lỏng một chút lại nói, sau này chúng mình nên học bù thì học bù, nên làm bài thì làm bài, cam đoan một chút cũng không hàm hồ, cậu mau đứng lên đi...... Quần áo của cậu đều giặt sạch sẽ, cũng hong khô, mình để nơi này a! Cửa cũng đóng lại cho cậu, cậu đổi đi......"
Nói, Hàn Liệt liền đặt một túi quần áo ở một bên, khép lại cửa đi ra ngoài.
Dung Tự đè đè huyệt thái dương có chút phát trướng vủa mình, cảm thấy bộ dáng còn có chút cảm mạo, các nam sinh mười bảy mười tám tuổi này tinh lực cũng thật là đủ tràn đầy, mới vừa trải qua một trận phiêu lưu mạo hiểm, trong nháy mắt liền muốn đi trong hang động xem đom đóm, một kiểu lại một kiểu thủ đoạn nhỏ, Dung Tự xuống giường cầm lấy túi quần áo kia, nở nụ cười.
Đổi xong đi ra ngoài, cùng ông nội Hàn Liệt chào hỏi, liền ngồi cùng nhau bắt đầu ăn cơm.
Trong lúc này ông nội Hàn có thể là thật sự chưa từng thấy qua Hàn Liệt mang con gái lại đây, vẫn luôn cười tủm tỉm hỏi cô đủ thứ, nghe nói cô tuy rằng xuất thân nhà nông, nhưng tiến bào Dĩnh Quang chưa từng thi đứng thứ nhì, tức khắc liền liên tiếp cảm thán vài câu không tồi, một chút cũng không có phong thái hung hãn giống như trong miệng Hàn Liệt đυ.ng một cái liền cầm dây lưng đuổi theo cậu ta mấy dặm.
"...... Tiểu Liệt, về sau nhớ rõ thường xuyên mang Dung Dung qua bên này chơi biết không? Ông trước đó nhìn con bé làm những giáo án kia cho tụi con, một cái một cái đều liệt kê cực kỳ kỹ càng tỉ mỉ, chủ yếu và thứ yếu rõ ràng, cô gái này ông thấy rất tốt, bốn tên tiểu tử thúi các con cũng không thể khi dễ người ta!"
"Sao có thể? Con thích cậu ấy cũng không kịp...... Khụ!" Hàn Liệt thuận miệng thế nhưng lơ đãng liền đem trong lòng mình nói ra ngoài, Dung Tự động tác cũng dừng lại theo, ngẩng đầu hướng Hàn Liệt nhìn qua.
Lại thấy gương mặt đối phương đỏ rực mà nhìn ông nội nhà mình, "Khụ khụ, bạn bè con con đều thích, con thích Dung Dung, thích A Nhượng, Vân Hàng, Thiên Hữu, ha ha ha, đều giống nhau, ừ, đều giống nhau......"
Loại giấu đầu hở đuôi này giải thích cũng không có tác dụng hòa hoãn không khí, ngược lại làm cho ông nội Hàn nheo lại đôi mắt nhìn xem cậu ta, theo sau lại nhìnDung Tự ngoan ngoan ngoãn ngoãn ngồi ở một bên liếc mắt một cái, sắc mặt chậm rãi hòa hoãn lại.
"Già rồi, già rồi a, những chuyện của người trẻ tuổi các con ông cũng không hiểu, ăn no, ông hẹn lão Lý đầu thôn đông uống trà chơi cờ, liền đi trước, các con buổi tối nhớ rõ về sớm một chút, biết không? Đừng quá trễ, mấy tên tiểu tử các con ông là không lo lắng, Dung Dung là cô bé, cũng không giống các con chắc nịch như vậy, xem xong rồi liền sớm về nhà một chút."
"Dạ, ông nội, ông nội đi thong thả!"
Hàn Liệt nghe xong lão gia tử nhà mình nói, cao hứng phấn chấn mà hướng ông xua tay.
Thấy thân ảnh lão nhân gia biến mất ở sau nhà, ngay lập tức ném xuống chiếc đũa, tiến lên kéo lại tay Dung Tự, "Ha ha, ông nội đi rồi, Dung Dung chúng ta cũng đi thôi, không ăn không ăn, mình biết cậu không sai biệt lắm cũng ăn no, mau mau mau, hiện tại chúng ta đi qua, trong động kia hẳn là đúng thời điểm xinh đẹp!"
Nói xong không nói nữa mà túm lấy tay Dung Tự chạy tới phía trước.
"A Liệt!"
Lục Vân Hàng cùng Tiêu Nhượng cơ hồ là đồng thời mở miệng, nhìn thoáng qua nhau liền cũng đi lên theo, mà Lục Thiên Hữu ở phía sau bọn họ dùng sức múc cơm, trời mới biết cậu ta thật sự còn không có ăn no, cuối cùng phồng má, nghẹn đến cậu ta trợn trắng mắt, cũng đi lên theo.
Hàn Liệt cùng Dung Tự chạy đầu tiên, thôn nơi này vốn là không có đèn đường, cũng không có một cái đường tốt, vẫn là nhà ông nội Hàn lại đây định cư, lúc này mới tự lấy tiền túi sửa đồ vật nhiều thế này.
Mà Dung Tự đi theo Hàn Liệt chạy tới phía trước, gió đêm cứ thổi vào tóc cô, chóp mũi còn nhảy lên hương thơm của các loại hoa cỏ, bên tai còn lại là tiếng kêu vang trầm thấp của côn trùng, tay phải bị thiếu niên gắt gao nắm trong tay, nắm tới lòng bàn tay đổ mồ hôi cũng không hề có ý buông ra.
Không tự chủ được, Dung Tự khóe miệng liền dương lên, quay đầu nhìn thoáng qua Hàn Liệt cái trán đã bắt đầu thấm ra hơi mỏng mồ hôi, lại nhìn về phía trước.
Mà Lục Thiên Hữu ở phía sau hai người, thật vất vả mới muốt đồ ăn xuống, vỗ vỗ hai người chạy ở bên cạnh cậu ta, "Không tốt, không tốt, đội Hàn Liệt nhìn dáng vẻ lại tăng một phần, đội Vân Hàng cùng đội Tiêu Nhượng phải cố lên a! Bằng không cô gái xinh đẹp tới tay có thể bay a!"
Nghe vậy, Lục Vân Hàng cùng Tiêu Nhượng liếc mắt nhìn nhau một cái, cơ hồ đồng thời một cái tát vỗ ở trên cái ót của cậu ta, "Chạy đi, nói nhiều như vậy......"
"Hừ, chính mình không cố gắng, chỉ biết khi dễ tôi, ngày mai tôi cũng theo đuổi Dung Dung, tốt nhất đem cậu ấy đuổi tới tay, xem các người khóc như thế nào? Ai nha, không được, không được, kia chính là chị dâu của tôi......" Lục Thiên Hữu chậm lại hai bước, lẩm bẩm.
Bên kia Dung Tự cũng đã cùng Hàn Liệt tới đích đến của bọn họ, đứng ở trước hang núi đen như mực dường như không thấy đáy chờ ba người phía sau.
Cơ hồ là vừa lên trước, Lục Thiên Hữu liền cực kỳ tự giác mà chen tới giữa hai người, mạnh mẽ đem Hàn Liệt cùng Dung Tự đẩy ra, bàn tay dang cầm cũng tách ra theo.
"Này, cậu......"
Hàn Liệt còn chưa nói ra miệng, Lục Thiên Hữu liền vừa kinh vừa sợ mà hô, "Anh, anh có mang đèn pin không? Không mang chúng ta như thế nào đi vào a?"
"Tôi mang theo......"
Tiêu Nhượng từ túi tiền lấy ra đèn pin.
Thấy thế, ánh mắt Lục Thiên Hữu sáng lên, "A, vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi, A Nhượng cậu trước nay đều thông minh hơn mấy đứa bọn mình, trong hoàn cảnh nào cậu cũng nhớ kĩ càng hơn bọn mình, cậu đi lên đầu, A Liệt, chúng ta thật lâu không có trao đổi tình cảm, anh em chúng ta ai với ai a, có phải hay không, mình biết cậu sợ tối, không có việc gì, mình bồi cậu!"
"Ai sợ tối? Lục Thiên Hữu cậu không cần há mồm liền bịa đặt a......"
Lục Thiên Hữu không để ý tới cậu ta, quay đầu nhìn về phía Lục Vân Hàng, "Anh, anh, Dung Dung ở chỗ này đâu, anh nắm tay cậu ấy a, cậu ấy là con gái, khẳng định sợ tối, nghe nói trong hang động còn có con dơi đâu, đến lúc đó anh phải nhớ kỹ che ở đằng trước Dung Dung a......"
Nói xong còn dùng sức hướng Lục Vân Hàng nháy mắt, ôm lấy bả vai Hàn Liệt hướng một bên hai anh em xông đi.
Nghe xong cậu ta nói, Dung Tự sửng sốt, sau đó liền thấy Tiêu Nhượng ấn sáng đèn pin của mình, cơ hồ là cùng Lục Vân Hàng đồng thời đem bàn tay đưa tới trước mặt Dung Tự.
Dung Tự nhìn hai người trước mặt, hai người bọn họ cũng nhìn nhau liếc mắt một cái, ngón tay Lục Vân Hàng co lại, lại không có ý thu hồi, chỉ là cười nhìn về phía Dung Tự.
Thấy thế, Tiêu Nhượng dừng lại, tiến lên hai bước, lúc đang chuẩn bị chủ động kéo tay Dung Tự, đối phương liền bỏ qua tay của hắn, tiến lên kéo lại ống tay áo của Lục Vân Hàng, "Tôi...... Tôi còn là đi theo Lục Vân Hàng đi, bạn học Tiêu Nhượng cậu ở phía trước dẫn đường, chúng tôi theo ở phía sau thì tốt rồi, cậu vừa phải dẫn đường, vừa phải chiếu cố, nhất tâm nhị dụng cũng không tốt lắm."
Dung Tự cười đến ôn hòa.
Lục Vân Hàng lại bởi vì chút lực lượng trên ống tay áo, trên mặt nhiễm một tầng đỏ hơi mỏng.
"Liền nói Dung Dung đối với anh mình có ý tứ, cậu còn không tin? Cậu xem, cậu ấy chọn ai, mình mới vừa khẳng định chính là bốn người chúng ta cùng nhau vươn tay ra, cậu ấy chọn đến vẫn là anh mình, giống như lúc trước chúng ta cùng ăn bữa cơm đầu tiên, rất nhiều chuyện từ lúc bắt đầu cũng đã chú định xông rồi......" Bên này Lục Thiên Hữu gắt gao ôm cổ Hàn Liệt, hướng cậu ta nhướng mày, đắc ý nói.
"Hừ, mình không phục......"
"Vậy cậu đi đoạt lấy a, này, mình không cho cậu động......"
"Lục Thiên Hữu, xem mình buổi tối trở về như thế nào thu thập cậu?"
"Cậu dám chạm vào mình, mình liền tìm chị dâu, nói cậu khi dễ mình, cho cậu mách lẻo."
"Mình hiện tại liền gϊếŧ cậu......"
"Ahh, chị...... Ặc không, Dung Dung, A Liệt muốn gϊếŧ người a!" Lục Thiên Hữu thảm thiết kêu lên.
Nghe vậy, Dung Tự quay đầu lại nhìn hai người ôm thành một đoàn liếc mắt một cái, trực tiếp liền cười, "Các cậu a, liền tương ái tương sát đi nhé, chúng tôi nhưng đi trước nga......"
Nói liền quay đầu nhìn về phía Lục Vân Hàng bên cạnh, lôi kéo ống tay áo của cậu ta nóng lòng muốn thử hang núi đen sì trước mặt.
"Thật sự có đom đóm sao? Nhiều hay không? Liền cùng trên TV giống nhau không? Nghe nói còn có con dơi, con dơi hẳn là không cắn người đi? Bên trong là cái dạng gì? Cậu từng đi qua chưa?"
Dung Tự nhìn Lục Vân Hàng, lải nhải hỏi, nhưng xem biểu tình hẳn là rất hưng phấn.
Ở bên cạnh bọn họ, Tiêu Nhượng nhìn tay mình trống rỗng, cười khẽ một tiếng, liền chậm rãi buông xuống, trong một mảnh bóng tối lạnh mắt đi đến phía trước.
Là của hắn, cũng chỉ sẽ là của hắn, người khác vĩnh viễn cũng đoạt không được!
Tiêu Nhượng đi đầu, Lục Thiên Hữu quấn lấy Hàn Liệt đi ở giữa, Dung Tự cùng Lục Vân Hàng đi ở cuối cùng, hai người vẫn luôn nhỏ giọng nói chuyện, phần lớn đều là Lục Vân Hàng giới thiệu cảnh sắc trước đó cậu ta lại đây xem qua cho cô, Dung Tự cơ bản đều là nhỏ giọng dò hỏi.
Thanh âm không cao không thấp vừa lúc khiến Tiêu Nhượng nghe thấy mơ hồ, lại làm cho ý cười ở khóe miệng cậu ta càng thêm rõ ràng.
Mà càng đi đến phía trước, bên trong càng thêm sâu thẳm âm lãnh, lạnh đến Dung Tự đều run rẩy lên, đúng lúc này, Lục Vân Hàng trở tay liền bắt được tay Dung Tự, tay nam sinh thực ấm, Dung Tự nháy mắt liền cảm giác được, muốn tránh, đối phương nắm đến càng chặt.
"Phía trước đường không bằng phẳng, tôi nắm cậu......"
Mặc dù là trong hang u ám như vậy, Dung Tự cũng có thể thấy rõ ràng chút ánh sáng ấm áp trong mắt cậu ta.
"Cám ơn......"
"Không khách sáo."
Lục Vân Hàng nhẹ nhàng cười một chút, nắm chặt tay Dung Tự liền mang đi đến phía trước.
"Nhìn xem, nhìn xem, A Liệt cậu hết hy vọng đi, Dung Dung nhất định phải làm chị dâu mình!"
Lục Thiên Hữu nói chuyện thanh âm có chút lớn, bởi vì hai người bọn họ cách Tiêu Nhượng tương đối gần, vừa lúc vào lỗ tai ba người, cũng không biết cậu ta rốt cuộc là nói cho ai nghe.
Tiêu Nhượng đi tuốt đằng trước bước chân dùng lại liền tiếp tục đi đến phía trước.
Ba người phía sau, bởi vì Dung Tự động tác tương đối chậm, hai người bọn họ thế nhưng tụt lại người trước mặt một quãng lớn.
Giữa nửa đường, Dung Tự xuyên thấu qua khe đá nhìn ánh trăng yếu ớt bên ngoài truyền vào, chú ý tới bọn họ đại khái là đi trên sườn núi, ước chừng năm sáu mét phía dưới là một con sông tối tăm thật dài, nắm giữ tốt góc độ hẳn là không có vấn đề gì lớn.
Hệ thống, có bảo hiểm sự cố hay không?
......
Thôi đi, đến lúc đó tao nếu là tàn phế liền tính trên đầu mày.
......
Không sai biệt lắm chờ người phía trước cách bọn họ một khoảng nhất định, một chân của Dung Tự làm bộ vô tình dẫm hụt ở vị trí ngoài bìa, theo vài tiếng đá lăn xuống, Dung Tự một chân khác lập tức móc vào Lục Vân Hàng, làm cho cậu ta phản ứng lại muốn giữ chặt cô, cũng không giữ được cân bằng.
Theo Dung Tự một tiếng thét kinh hãi, hai người cơ hồ là ôm từ trên lối đi nhỏ lăn xuống dưới.
"A!"
Chân giống như đυ.ng đến thứ gì, vặn thật mạnh, người tuy rằng được Lục Vân Hàng che chở, nhưng cũng trầy tay trầy chân.
"Làm sao vậy? Sao lại thế này?"
Ba người đằng trước lập tức quay đầu lại kêu lên.
"Tôi cùng Dung Dung từ trên lối đi nhỏ rơi xuống, tôi không có việc gì, Dung Dung giống như bị đυ.ng trúng, các cậu ở nơi nào?"
Lục Vân Hàng lớn tiếng trả lời.
"Mình lập tức xuống dưới cứu các cậu!" Đây là tiếng Hàn Liệt.
"Đừng, cái lỗ này rất dốc, các cậu xuống đây cũng nhìn không thấy, nếu là đạp đến trên người chúng tôi thì không tốt...... Hiện tại nhanh chóng trở về, từ nhà ông nội lấy chút công cụ lại đây, chúng tôi ở chỗ này chờ các cậu."
"Thật sự không sao?"
"Không...... sao......" Dung Tự cắn răng nói.
"Các cậu mau trở về, chúng tôi ở chỗ này chờ các cậu!"
"Được, chờ đấy, A Nhượng cậu còn thất thần làm gì? Chúng ta nhanh chóng trở về? Ai biết hai người bọn họ có xảy ra vấn đề gì hay không? Đừng phát ngốc......"
"Được." Tiêu Nhượng gật đầu.
Nhưng vẫn là nhịn không được lại hướng chỗ phát ra tiếng của Dung Tự cùng Lục Vân Hàng nhìn thoáng qua, là ngoài ý muốn hay là......
Hắn nhíu mày xuống, thôi, hiện tại cũng không phải lúc nên tự hỏi cái này......
"Tôi đi trước, các cậu đi theo phía sau, nhớ kỹ đừng làm loạn."
"Ừ."
"Vân Hàng cậu đợi chúng tôi, chúng tôi tận lực nhanh chóng đến biết không?"
"Được."
"Chiếu cố tốt Dung Dung."
"Tôi biết."
Chờ tiếng bước chân của ba người dần dần đi xa, tiếng hô đau trầm thấp của Dung Tự mới vang lên.
"Làm sao vậy? Có phải bị thương đến chỗ nào hay không?"
"Chân, chân đau quá, vừa rồi không biết bị trật ở chỗ nào......"
Trong tiếng Dung Tự còn mang theo chút giọng nức nở, kéo lại tay Lục Vân Hàng ủy khuất mà nói.
"Ở nơi nào? Nơi này?"
"Ah đau quá......"
"Kia làm sao bây giờ? Hiện tại hai người chúng ta cũng không thể đi lên?"
"Ô ô, chính là đau quá......"
"Đau như vậy?"
"Ờ."
Cô đây ngược lại không phải gạt người, thật là đau xuyên tim a, từng đợt từng đợt, căn bản nhịn không nổi.
"Bằng không, bằng không tôi cõng cậu đi phía trước một chút, nhìn xem có đường ra hay không thế nào?"
"Có thể chứ?"
"Có thể, cậu cẩn thận, để tôi làm, cản thận đừng đυ.ng đến chân, nào, tay trước ôm cổ tôi......"
Lăn lộn một phen xong, Dung Tự lúc này mới leo lên lưng Lục Vân Hàng.
"Nơi này rất tối a......"
"Không có việc gì, tôi không phải ở chỗ này sao? Nơi này tôi tới rất nhiều lần, tôi nhớ rõ cái động đom đóm ở phía trước, không bằng tôi mang cậu đi qua nhìn xem được không? Thật sự đặc biệt xinh đẹp, những đom đóm đó một đám đều không sợ người lạ, gặp cậu tới, còn sẽ bay đến trên người của cậu......"
"Thật vậy chăng?"
"Đương nhiên, ngay tại phía trước......"
"Như thế nào còn có tiếng nước a? Lục Vân Hàng cậu có phải đứng bên trong nước hay không?"
"Không có việc gì, chỉ mới qua mắt cá chân, không thành vấn đề......"
"Đều do tôi, đi đường cũng không xong, đều là tôi sai......"
"Hẳn là tôi không dắt cậu cẩn thận mới đúng, cậu không cần tự trách, hơn nữa cũng là mấy người chúng tôi một hai phải mang cậu lại đây, thật muốn truy cứu cũng là mấy người chúng tôi sai, hiện tại làm hại chân cậu còn bị thương, a, phía trước có ánh sáng, cậu thấy được không?"
"Đúng, tôi thấy được, chút nữa chút nữa......"
"Được, chúng ta đây nhanh lên!"
Nói vừa xong, Lục Vân Hàng thế nhưng cõng Dung Tự bắt đầu chạy đến phía trước.
Quả nhiên tố chất của thân thể đánh bóng rổ chính là tốt hơn một chút, cõng Dung Tự chạy lên thế nhưng cũng không thở gấp.
Mà một bước tiến vào trong động sáng rực rỡ, Dung Tự cảm thấy hô hấp của bản thân trong nháy mắt này dường như muốn đình trệ, trong nháy mắt cô thậm chí cảm giác chính mình dường như bước vào một cái dị thế giới kỳ ảo, đỉnh đầu vươn tay cũng có thể với tới ngôi sao nhỏ, nhấp nháy nhấp nháy, rung động lòng người, giống như Lục Vân Hàng nói, chúng nó cũng không sợ người lạ, thậm chí còn bay xuống trên đầu, trên vai, mông của nó giống như một cái bóng đèn bị hỏng, chớp một chút, lại chớp một chút.
Nhìn đến biểu tình chấn kinh của Dung Tự Lục Vân Hàng nở nụ cười, nhẹ nhàng đem cô thả xuống dưới, ngồi lên tảng đá ở một bên.
"Cậu xem đi, tôi cho cậu xem chân một chút, tôi đánh bóng rổ cũng thường xuyên vặn bị thương, có kinh nghiệm."
"Được."
Nghe được tiếng Lục Vân Hàng, Dung Tự phục hồi tinh thần lại, cúi đầu xem cậu ta, lúc này đỉnh đầu Lục Vân Hàng đang dừng lại hai con đom đóm, làm cho Dung Tự vô thức nhìn ngẩn ngơ.
Một đầu khác, ba người Tiêu Nhượng thật vất vả mới trở về nhà nhỏ, vừa vào cửa liền bắt đầu lục tung lên.
Cơ hồ là đồng thời, Tiêu Nhượng liền mở ra kênh phát sóng trực tiếp, máy quay phim vi bụi vẫn luôn bay ở bên cạnh Dung Tự, tùy thời đều có thể xem.
Mà tại nháy mắt cậu ta mở ra phát sóng trực tiếp, bước chân cậu ta liền ngừng lại.
Trong hình ảnh gương mặt Dung Tự ửng đỏ nhìn Lục Vân Hàng đang cúi đầu xem chân cho cô, thậm chí không có chớp mắt một cái, mà khi thấy đom đóm dừng ở vành tai, còn duỗi tay tóm được.
Vừa đúng lúc này Lục Vân Hàng ngẩng đầu, ngón tay lạnh lẽo xẹt qua gương mặt ấm áp, làm cho hai người không hẹn mà cùng sửng sốt.
"Tôi...... Tôi thấy có côn trùng......" Dung Tự đột nhiên thu hồi tay, quay đầu liền nhìn về phía bên kia, nhưng trên mặt ửng đỏ vẫn là bại lộ tâm tư hoảng loạn bây giờ của cô.
"À, không...... Không có việc gì...... Chân không có vấn đề gì, hẳn là bị trật chân rồi,
trở về tôi giới thiệu bác sĩ của tôi cho cậu, cho cậu xoa bóp một chút, dưỡng hai ngày hẳn là không có việc gì, khụ......"
"Cám...... Cám ơn......"
"A Nhượng cậu che ở nơi này nhìn cái gì đâu? Đi rồi...... Í, là anh mình, đệch, nhìn xem biểu hiện nhỏ này của Dung Dung, tuyệt đối là động tâm a! Mịa, A Liệt, cậu xem mình nói cái gì, đây là chị dâu mình a! Đi, cùng mình đi tiếp chị dâu mình!" Lục Thiên Hữu hô to nói.
"Cậu đánh rắm, ai là chị dâu chó má của cậu, cậu lại nói bậy xem mình đập cậu hay không?" Hàn Liệt uy hϊếp giơ lên nắm tay, đuổi theo cậu ta chạy đi ra ngoài, quay đầu nhìn về phía Tiêu Nhượng còn đứng ở nơi đó, liền nói, "Đi thôi, A Nhượng, nhanh chóng đi quấy rầy hai người kia a, bằng không đến lúc đó Dung Dung có thể thật sự thành chị dâu của Thiên Hữu......"
"Không cần......"
"Này a, cậu chính là tức giận, chúng ta cũng đến kéo hai người bọn họ lên a!"
Hàn Liệt đi tới kéo cậu ta.
"Cậu xem, Vân Hàng tìm được đường ra......"
Lúc này trong hình, Lục Vân Hàng chú ý tới ánh sáng phía trước, lập tức xông lên phía trước kiểm chứng.
"Dung Dung, phía trước có lối ra, tôi trước kia như thế nào không chú ý chứ? Tôi trước cõng cậu đi qua được không, cũng không biết Tiểu Hữu bọn họ bên kia thế nào? Nói không chừng chúng ta đi ra ngoài vừa lúc gặp được bọn họ đâu!"
"Này, chính là lối ra bên kia nước rất sâu, cậu còn cõng tôi......"
"Không sao, không sao, đi lên đi, trước tiên xem chân cho cậu tương đối quan trọng."
"Lục Vân Hàng, cám ơn cậu."
Dung Tự được cậu ta cõng trên lưng, có chút ngượng ngùng mà cắn môi, sau đó thử đem đầu dựa vào trên lưng đối phương, vụиɠ ŧяộʍ cười.
Nhưng chính là một màn như vậy cơ hồ bại lộ trước mặt mọi người ở Dĩnh Quang Cao Trung.
Đẹp nhất chính là một cái cúi đầu thẹn thùng.