Edit: LINH
♧♧♧♧♧♧♧♧♧♧
"Cẩn thận!"
Giọng nói trầm thấp của nam sinh ở bên trong âm thanh ồn ào của một đám người trở nên rõ ràng, khóe miệng hơi giơ lên, kéo lại tay Dung Tự liền không có buông ra, sau đó lôi kéo cô hướng về phía xác định nào đó đi qua.
Dung Tự thậm chí không có cơ hội cự tuyệt, trực tiếp bị đối phương kéo về phía trước chạy tới.
Bên trong rộn ràng nhốn nháo, bàn tay lạnh lẽo đó vẫn luôn chặt chẽ nắm cô, căn bản là không có ý buông ra.
Cho đến khi rộng rãi sáng sủa, Dung Tự thế nhưng đã bị cái tay kia lôi kéo nhét vào bên trong một chiếc xe thể thao màu đen, cũng là lúc này, Tiêu Nhượng trực tiếp cởi bỏ áo khoác màu đen của mình, lộ ra áo sơ mi màu trắng bên trong, động tác của cậu ta cực kỳ tự nhiên mà cởi bỏ ba cúc áo trên cao nhất.
Không...... Không phải là như mình tưởng tượng đi?
Dung Tự sửng sốt, nhìn theo hướng áo khoác rơi xuống, thế nhưng thấy ba người Hàn Liệt đứng ở ven đường, Lục Vân Hàng tiếp được quần áo, kinh ngạc một chút ngược lại không có phản ứng gì khác, Lục Thiên Hữu và Hàn Liệt không hẹn mà cùng chỉ vào bọn họ kêu la lên.
Gian lận, gian lận v.v, chính là cách xa như vậy, Dung Tự cũng có thể nghe rõ.
Mà đứng tại bên phải của Lục Vân Hàng là một cô bé xinh xắn mặc một thân váy trắng, tóc đen dài ngang vai, màu da cực trắng, mặt trái xoan, đôi mắt vừa to vừa sáng, cũng cùng theo ba người khác nhìn lại đây, Lục Vân Hàng tùy ý liền đem áo khoác đưa tới trong tay đối phương, lúc cô gái nhận áo khoác theo bản năng mà mỉm cười, chỉ tiếc tươi cười hơi có chút xấu hổ, quá nhạt, căn bản không đạt đáy mắt, ánh mắt lại vô cùng chuyên chú, đương nhiên, ánh mắt như vậy Dung Tự tự mình hiểu lấy, khẳng định không phải xem cô.
Cũng là lúc này, Dung Tự mới hồi tưởng lại trong cốt truyện dường như thật sự có cô gái cảm giác tồn tại cực kỳ thấp như vậy xuất hiện, Lâm Nhã Kỳ, trường nữ sinh bên cạnh, ngoan ngoãn hiểu chuyện nghe lời, đối với trò đùa dai của đám người Hàn Liệt cũng là biết đến, từ nhỏ thích Tiêu Nhượng, cùng nguyên chủ xem như quan hệ tình địch, từng ở sau khi biết nguyên chủ thích Tiêu Nhượng, rõ ràng nhắc nhở cô, đáng tiếc khi đó nguyên chủ toàn tâm toàn ý đắm chìm trong cảm xúc người mình thích cũng thích chính mình, không quá chú ý.
Nguyên chủ sau khi chết, cô ấy cũng tự trách rất dài một đoạn thời gian, chẳng qua, chuyện xưa cuối cùng bởi vì quan hệ gia thế, đầu tiên là cùng Hàn Liệt đính hôn, trở thành nữ phụ một đoạn thời gian trong chuyện xưa của người khác, an ủi qua Lục Vân Hàng, sau lại bị người trong nhà gả cho Tiêu Nhượng, bất quá khi đó tâm tình sớm đã không bằng thời kỳ học sinh hồn nhiên, trong ký ức dường như bởi vì sầu lo quá độ bị chết cũng rất sớm.
Thấy Dung Tự tò mò hướng nàng nhìn qua, tiểu cô nương ôm chặt quần áo trong lòng ngực, còn đối với cô hữu hảo mà mỉm cười.
Vốn dĩ Dung Tự ngồi vị trí đó hẳn là cô ấy mới đúng.
Chờ đến Tiêu Nhượng thắt chặt đai an toàn cho Dung Tự, Dung Tự thu hồi ánh mắt, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Tiêu Nhượng, "Cậu...... Đây là......"
Nghe vậy, Tiêu Nhượng quay đầu câu môi cười với cô, "Ngồi cho chắc......"
Nói xong, Dung Tự cảm giác sau lưng có một lực đẩy mãnh liệt, cô còn chưa kịp phản ứng, cả chiếc xe vù một tiếng đâm thẳng vào con đường núi phía trước.
"A......" Dung Tự đè nén tiếng thét chói tai sắp lao ra từ cổ họng, sắc mặt nháy mắt tái nhợt, trừng lớn hai mắt nhìn đèn đường uốn lượng trước mặt, trừ bỏ địa phương mà đèn đường có thể chiếu sáng, chỗ còn lại cơ bản đều là một mảnh đen nhánh, bốn phía xe thể thao khác cũng đi lên theo, tiếng huýt sáo cùng tiếng động cơ gầm rú của xe thể thao, Dung Tự phát hiện bản thân thế nhưng nghe không được bất luận âm thanh nào khác.
Mà theo xe thể thao dần dần leo lên, ánh đèn lộng lẫy phía dưới trở nên rõ ràng, một bên đường núi là lan can sơn trắng, càng đi lên cao, Dung Tự càng cảm thấy ánh đèn phía dưới dần dần cách xa cô, cách đó không xa cô còn có thể thấy cáp treo lên núi đang chậm rãi đi lên, phía trước bọn họ không có một chiếc xe, có thể phỏng đoán lúc này Tiêu Nhượng hẳn là vị trí dẫn đầu.
Cũng khó trách, Tiêu Nhượng chân ga giẫm sâu, gặp được cua quẹo cũng không có thả lỏng lực nhấn ga của mình, hoàn toàn một bộ tư thế không sợ chết, người ta có thể vượt qua cậu ta cũng là thấy quỷ.
Ngọn núi này, Dung Tự cũng không biết tên gọi là gì, nguyên chủ không có ký ức, cô cũng không từ cốt truyện hiểu biết qua, nhưng nhìn hình dạng khả năng có 100m.
Càng lên cao, sắc mặt Dung Tự trắng càng thêm dọa người, tay nhéo thật chặt ghế bên dưới, cô cũng không biết vì cái gì thân thể của cô lúc này phản ứng say xe rõ ràng như vậy?
Tới cuối cùng, cô thế nhưng chỉ có thể cố gắng mà dựa về sau, ngẩng đầu lên, nỗ lực làm dịu cơn buồn nôn ở ngực.
Cũng là lúc này, bỗng nhiên truyền đến tiếng cười trầm thấp của Tiêu Nhượng, Dung Tự nửa mở mắt, vừa lúc có thể thấy rõ chiếc cằm hoàn mỹ của cậu ta, hơi giơ lên khóe miệng, chỉ là trong ánh mắt trước sau không có chút dao động nào, dường như vận động kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy cũng không thể gây nửa phần kích động thần kinh của cậu ta.
Thẳng đến cậu ta tới đỉnh, tại chỗ đậu xe đỉnh núi làm một cái xoay đuôi xinh đẹp lại bắt đầu chạy đi xuống.
Khi xuống núi vừa vặn cùng một ít xe lên núi đi ngang qua nhau, ánh mắt những người đó nhìn qua không khuất phục ác ý, Dung Tự cảm thấy bản thân chính là nhắm mắt lại cũng có thể cảm giác được.
Thời điểm xuống núi, Dung Tự thậm chí còn có một loại ảo giác ngồi tàu lượn siêu tốc, tim một hồi bay lên, một hồi rơi xuống, cảm giác mất trọng lượng mãnh liệt làm cho cô thiếu chút nữ thét chói tai ra ngoài, vẫn là dùng sức mà cắn miệng mình, lúc này mới không thất thố.
Thằng nhãi ranh, thằng nhãi ranh này!
Phải biết bản thân chính là ở thế giới cặn bã của chính cô là tay vô địch khắp thiên hạ, cũng chưa từng gặp qua tình huống quẫn bách như vậy, càng không có tham gia qua vận động kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, phải biết rằng cô từ trước đến nay đối với các loại cực hạn vận động đều là xin miễn thứ cho kẻ bất tài, cô chán ghét cái loại không thể khống chế cảm giác này.
Thằng nhãi ranh!
Dung Tự lại ở trong lòng mắng một tiếng.
Cô cảm thấy trực giác trước đó cũng không có lừa cô, Tiêu Nhượng này chính là chán ghét cô, tuy rằng người ngoài không phân biệt ra, nhưng với sự nhạy cảm của Dung Tự thì đã nhận ra, ở lần đầu tiên gặp mặt cô liền cảm nhận được.
Loại chán ghét này không hề có lý do, phát ra từ nội tâm.
A, bạn học Tiêu này còn là bạn học nam có chuyện xưa a!
Dung Tự trong lòng sớm đã nghiến răng nghiến lợi.
Ác cảm của cậu ta về cô cũng không thể tách khỏi chuyện xưa của cậu ta.
Nghĩ như vậy, chợt vang lên một tiếng tiếng thắng xe, chính là bị đai an toàn thắt chặt, Dung Tự cũng bởi vì quán tính, đột nhiên xông đến phía trước.
Tiêu Nhượng bên cạnh hạ cửa sổ xe xuống, tiếng hoan hô nháy mắt liền chen vào.
Ngoài cửa sổ hiện lên mặt hưng phấn của vô số người, mà mấy người Hàn Liệt chặt chẽ chiếm cứ vị trí nghênh đón tốt nhất, Tiêu Nhượng vừa xuống xe, bọn họ một đám ngay lập tức xông lên trước, cùng cậu ta ôm.
"A Nhượng cậu thật sự quá lợi hại! Lại là đứng nhất, thậm chí quăng tên thứ hai mấy cây số cậu biết không? Cậu hôm nay vượt xa bình thường phát huy a, ngưu bức đại phát!"
Hàn Liệt quá phấn khích.
"Đúng vậy đúng vậy, trời mới biết chúng mình ở dưới xem đến mức quá kích động a!" Lục Thiên Hữu hưng phấn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Ở bên cạnh cậu ta, Lục Vân Hàng hơi chút áp chế động tác của em trai hắn, cũng khó được mà nở nụ cười theo, "Thật sự rất lợi hại, A Nhượng!"
Lâm Nhã Kỳ cũng ngượng ngùng cùng Tiêu Nhượng ôm đành phải chen ở bên cạnh, đỏ mặt nói thật lợi hại, liền đem áo khoác trong tay hướng cậu ta đưa qua.
Tiêu Nhượng tiếp nhận áo khoác, đối với cô ấy nói câu cám ơn, mặc xong quần áo, ngay lập tức đi đến một chiếc xe ở bên khác, mở cửa xe, đem Dung Tự bên trong còn có chút mộng bức dắt ra ngoài, nâng cô lên xe thể thao, chính mình cũng nhảy lên theo, tiến lên hai bước liền ôm lấy eo của cô.
Trước mắt bao người, liền muốn cúi đầu hướng cô hôn qua tới......
Cô hiện tại trông như thế này, thiệt thòi cậu ta có thể hạ được miệng.
Nhưng cứ một cái hành động như vậy, Dung Tự biết, người nam nhân này bởi vì chán ghét, đã không nghĩ nhịn nữa, không nghĩ lại cùng cô tiếp tục loại trò chơi ấu trĩ xoát hảo cảm này, dứt khoát một kích trúng đích, trực tiếp làm cho Dung Tự luân hãm, người ghê tởm như vậy kể từ đó rời xa cô.
Dung Tự nhìn môi hai người càng ngày càng gần, tiếng hoan hô phía dưới cũng càng lúc càng lớn.
Đúng lúc này, cô nhìn trong mắt nam nhân trước mặt tràn đầy thâm tình giả dối, ở trong đầu, nhẹ giọng mà gọi hệ thống.
Chuyện gì.
Tao muốn thời gian quay trở lại.
Khi nào.
Tao nhớ rõ Tiêu Nhượng lúc năm tuổi, từng có một năm cốt truyện thiếu hụt, ngay lúc ấy.
Cô cần......
Này, mày ngàn vạn đừng cùng tao lấy tiền, lúc trước hai người chúng ta mua đã có ước pháp tam chương, về sau không hề thu bất luận chi phí nào, bằng không mày liền đem 449 đồng tao mua thời gian quay trở lại nhổ ra cho tao, mày tên hư hỏng chết đòi tiền!
......
Giao dịch thành công.
Tiếng máy móc hệ thống rơi xuống, Dung Tự lập tức lại lần nữa cảm giác được thời gian điên cuồng trôi đi.
Trong chớp mắt, thương hải tang điền (mọi thứ thay đổi).
Lại lần nữa phản ứng, Dung Tự phát hiện chính mình thế nhưng ngay tại trên giường tỉnh lại.
Lúc này trời còn tờ mờ sáng, cô nằm ở trên giường nhỏ còn không có mở mắt ra, liền nghe thấy bên cạnh truyền đến một trận âm thanh rời giường sột sột soạt soạt.
"Sớm như vậy liền dậy rồi?" Đầu tiên một giọng nữ như vậy hỏi.
"Ừ, anh đi ngoài ruộng nhìn xem, hôm qua mới rải phân bón, anh có chút không yên tâm."
"Em đây dậy làm cơm sáng cho anh."
"Này, đừng đừng, em bụng to như vậy, nghe tiểu Lý cửa thôn nói vẫn là song thai đâu, em không thể, anh chính mình tùy tiện nấu chút cháo ăn là được, em nằm xuống lại, hiện tại mới 6 giờ, còn sớm, Dung Dung em nhìn một chút, đừng làm cho nó không cẩn thận đυ.ng trúng em biết không?"
"Dạ, trong lòng em hiểu rõ. Hơn nữa Dung Dung cũng năm tuổi, cũng không phải con nít, nó đều hiểu được, này, kỳ thật nếu không phải ba của anh nói Dung gia muốn lưu cái hậu gì đó, hai người chúng ta liền dưỡng Dung Dung cũng khá tốt, về sau đem nó đưa ra ngoài, miễn cho giống chúng ta cả đời cũng không đi ra núi lớn, nó nghe lời như vậy, em sợ liền muốn nó sau này đi ra ngoài trông thấy việc đời! Nói trước cho anh biết, dù cho sinh con trai, sau này Dung Dung của em cũng tuyệt đối phải đọc sách, tuyệt đối không thể hoán thân cho em trai nó, anh biết không? Cách vách nhà lão Hoàng đều trọng nam khinh nữ thành dạng gì? A? Nhà ông ta Tiểu Vân mới chừng mười tuổi, cũng đã cùng nhà người khác đính xong hoán thân, haiz......" Nữ nhân than một tiếng, lại nằm xuống.
"Anh cũng biết đến, Tiểu Như em yên tâm, về sau ba đứa con này của anh chính là đập nồi bán sắt, chỉ cần bọn nó muốn đọc sách, anh cũng nhất định cung cấp, yên tâm, còn đang hoài hài tử, đừng nghĩ nhiều như vậy!"
"Ừm, à đúng rồi, nhà nàng dâu Hiểu Cần đầu thôn đông kia thật sự từ trong tay người trung gian ngoài núi mua một bé trai trở về? Nghe nói mới năm tuổi, cùng tuổi với Dung Dung, thật là tạo nghiệt, nàng dâu Hiểu Cần cũng không phải sinh không ra, còn không phải là sinh ba đứa con gái sao, con gái thì không phải người? Hiện tại mua con người ta trở về, cha mẹ người ta không phải luôn ở bên ngoài tìm sao? Thật là tạo nghiệt mà......"
"Nhưng lại có biện pháp gì? Cha mẹ chồng của cô ấy vì chuyện con trai mà đánh cô ấy bao nhiêu trận, một thai bé gái trước đó vừa sinh ra liền bị bọn họ bóp chết, làm cho đầu óc bây giờ của nàng dâu Hiểu Cần có chút không bình thường, đến bây giờ cũng không thể mang thai, có thể không mua một đứa sao? Ai kêu người trong thôn đều như vậy, nhà ai không có con trai liền không dám ngẩng đầu, em thân thể vẫn luôn không tốt, ai, vất vả em rồi."
"Không vất vả, anh có thể nghĩ như vậy dù vất vả em cũng không sao, thân thể sau này chúng ta có thể chậm rãi dưỡng, chỉ hy vọng hai đứa trong bụng có thể kiếm chút vận khí, haiz......"
Lại một tiếng thở dài kết thúc.
Nam nhân đẩy cửa phòng đi ra ngoài, vừa đẩy cửa ra, Dung Tự ngay lập tức nghe thấy được tiếng ho khan của một người già.
"Này, ba đã dậy......" Câu nói kế tiếp bởi vì cửa đóng lại, Dung Tự cũng nghe không rõ ràng lắm.
Cách vách nữ nhân trên giường đã nằm xuống, không bao lâu hô hấp trở nên đều đều.
Cô lúc này mới mở mắt ra, vừa mở mắt, thiếu chút nữa bị dọa nhảy dựng, trên trần nhà một vết lớn đen như mực, xem bộ dáng hẳn là ngày mưa rỉ nước gây ra, nhưng nhìn cũng thật có chút dọa người.
Cô quay đầu, vừa lúc thấy rõ sườn mặt của một nữ nhân, màu da có chút vàng như nến, nhưng mặt trứng ngỗng, lông mày cong cong, nguyên lai còn rất không tệ.
Này hẳn là mẹ của nguyên chủ, trong trí nhớ nguyên chủ, thân thể của người mẹ này vẫn luôn không tốt lắm, sau khi long phượng thai em trai em gái sinh ra, thì càng không tốt, nghe nói mới ra ở cữ liền chạm vào nước lạnh, về sau lưu lại mầm bệnh, thân thể dễ dàng mệt mỏi còn không thể dính thức ăn mặn.
Sau khi nguyên chủ ở Dĩnh Quang rơi xuống nước chết, thân thể của bà cũng ngày càng sa sút, sau lại chịu đựng không đến hai năm cũng đi theo.
Nghĩ như vậy, Dung Tự tay chân nhẹ nhàng mà ngồi dậy, cúi đầu nhìn tay của mình, vừa đen vừa gầy, uầy, thập phần phù hợp tưởng tượng của cô.
Tay chân lanh lẹ mà mặc quần áo tử tế, không làm nữ nhân trên giường bừng tỉnh, Dung Tự liền đi ra cửa phòng, vừa ra khỏi cửa liền thấy lão nhân thấp bé gầy còm cầm theo ấm nước đang xả nước, thấy cô cũng không có cười, chỉ chỉ cháo cùng dưa muối ướp gia vị trên bàn, chỉ nói một chữ ăn.
Cháo là tối hôm qua cơm còn dư thêm chút nước nấu, không có hương vị gì, thêm chút dưa muối hơi tốt một chút.
Không gặp người ba kia của cô, hẳn là đi ra ruộng.
Uống xong cháo, Dung Tự chủ động đem chén rửa sạch, dưới sự chỉ huy của lão nhân gia, quét đại đường sạch sẽ, liền thấy mấy đứa nhỏ ở cửa đang thò đầu thò cổ.
Dung Tự năm nay tuổi mụ năm tuổi, còn chưa tới tuổi đi học, cho nên cơ bản trừ bỏ ăn ngủ, giúp trong nhà làm chút chuyện, cũng chỉ còn lại chơi.
Trẻ con trong thôn, trò chơi đa dạng, tùy tiện cho bọn trẻ vẽ một mảnh đất, là có thể chơi vui vẻ vô cùng, người trong nhà một hai kêu bọn trẻ ăn cơm mới lưu luyến không rời mà tách ra.
Mà vừa thấy mấy đứa trẻ con đó bình thường thường xuyên tới tìm đều tới, ông nội của Dung Tự uống cháo, vừa nhấc chiếc đũa nói câu đi thôi, Dung Tự ngay lập tức đem cây chổi đặt ở phía sau cửa, vui vẻ mà hướng phía ngoài chạy đi.
Dung gia nhân khẩu rất đơn giản, không tính anh trai em trai bên kia gì đó của ông nội cô, trong nhà chỉ bốn người, ông nội, ba mẹ cộng thêm Dung Tự, sau này hẳn còn nhiều thêm hai đứa em trai em gái.
Bởi vì tên của Dung Tự là khi còn nhỏ lão đạo sĩ trên núi đặt, lão đạo sĩ uy vọng rất cao, cho nên cũng không quá chịu ảnh hưởng thành kiến trọng nam khinh nữ trong thôn, ông nội tuy rằng lời nói không nhiều lắm, nhưng hẳn là cũng rất thích cô, ngày thường thích ăn cái gì, cũng làm cho cô, mùa hè từ ngoài ruộng trở về, thường mang một túi dâu lớn cho cô, làm cô một người ăn rất tận hứng.
Vừa ra khỏi cửa, mấy tên nhóc còn không cao bằng cột đá của nhà cô đang thương lượng muốn đi chỗ nào chơi, lần trước mấy đứa nó thiếu chút nữa hủy đi đống cỏ khô của người ta, hôm nay lại không biết đi nơi nào quậy đi.
Trừ bỏ trọng nam khinh nữ quá mức nghiêm trọng, trẻ con trong núi vẫn là rất vui vẻ.
Một hàng năm người, hai tên con trai, ba đứa con gái, một hồi còn muốn đi tiếp hai đứa con gái khác, tối hôm qua mưa, nấm trong đống cỏ khô trên núi hẳn là mộc ra tới, lấy rổ nhỏ có thể nhặt đầy rổ.
Ai biết bọn họ mới vừa đi đến nhà của hai cô bé kia, Dung Tự liền thấy một bé trai còn thấp bé hơn so với cô đột nhiên từ bên người cô nhảy qua.
Mà trước mặt lão thái thái bị bọn họ xưng là lão hổ bà, tiến lên hai bước liền đem đứa trẻ đó ấn ngã xuống đất.
"Mày đi đâu? Hả? Mày còn muốn đi chỗ nào? Mày chính là nhãi con nhà tao mày không biết sao? A? Mày sau này kêu Trương Cường, là nhãi con nhà tao, tao là bà nội mày, mày còn muốn đi nơi nào?"
Lão thái thái giọng vừa to vừa vang, Dung Tự phát hiện vài đứa trẻ con bên cạnh đều không tự chủ được mà run rẩy theo.
Rốt cuộc lão thái thái này cưới hai đứa con dâu, thường đánh con dâu, đặc biệt là Đỗ Hiểu Cần mẹ của hai chị em theo chân bọn họ chơi rất tốt, chính là đánh gần chết mới thôi, kiềm sắt nung lửa, không muốn sống mà quật, bọn họ "may mắn" xem qua vài lần, từ đây để lại bóng ma thật sâu, mấu chốt là lão thái thái này còn đặc biệt chán ghét bé gái, thích bé trai, hai bé trai bên này, đứa nào không bị bà ta hôn qua một chút, ngẫm lại cũng là hồ đồ rồi phải không?
Lão thái thái một tay liền đem bé trai mặc một thân thời trang trẻ em sang trọng xách lên, có thể là niệm bé trai này về sau phải kêu bà ta bà nội, không xuống tay tàn nhẫn.
Xách đối phương lên, Dung Tự ngay lập tức chú ý tới mắt đào hoa của đối phương còn chưa hiện rõ phong thái, cùng nốt ruồi lệ dưới mắt kia.
Tiêu Nhượng!
Cô trừng lớn đôi mắt, cơ hồ liếc mắt một cái liền nhận ra tới.
Cho nên thời điểm đối phương tuổi nhỏ thật sự cùng nguyên chủ sinh ra gút mắt sao? Cho nên mới......
Đây là, đây là bị lừa bán lại đây sao?
Nghe nói Tiêu gia gia đại nghiệp lớn, ngày thường người đi theo phía sau Tiêu Nhượng hẳn là không ít a, hơn nữa mấy người Hàn Liệt cũng cơ bản đều là từ nhỏ lớn lên cùng cậu ta, làm sao lại thế? Cậu ta như thế nào sẽ rơi xuống loại tình trạng này như bây giờ.
Bé trai thấy giãy giụa không được, nước mắt liền tràn đầy hốc mắt của mình, nhưng trước sau lại cố nén không muốn rơi xuống.
Quay đầu muốn cắn tay của người bên cạnh, ai biết đối phương giơ tay chính là một cái tát, tát đến cậu ta sao Kim đầy mắt, lại còn phun một ngụm nước bọt lên trên mặt của lão thái thái đó.
"Tôi kêu Tiêu Nhượng, nhà tôi ở tại thành phố Yến Kinh đường Lan Thịnh biệt thự Tử Hoa Uyển số 962, ba tôi kêu Tiêu Văn Thành, mẹ kêu Thẩm Thư Lam, mới không có một chút quan hệ với bà, tôi mới không gọi Trương Cường, lão bà, cút ngay cho tôi, bà buông tôi ra, buông tôi ra! Tôi muốn về nhà, tôi muốn về nhà!"
Không thể không nói, hiện tại Tiêu Nhượng cương liệt ghê gớm, động tác giãy giụa thiếu chút nữa làm cho lão thái thái đó cầm hắn ta không được, ngay sau đó lại là một cái tát.
"Mày nằm mơ đi, thằng nhãi ranh mày biết cái rắm, đó là bởi vì tao đem mày khi còn nhỏ bán đi qua, mày mới qua mấy ngày lành, hiện tại tao lại đem mày về, mày liền bắt đầu ghét bỏ người trong nhà có phải hay không? Hả? Mày vốn dĩ chính là nhãi con của Trương gia tao, còn ở nơi đó cứng miệng cái gì, ba mẹ mày nơi đó khi ấy cũng là biết mày không phải thân sinh, lúc này mới đem mày đưa trở về, thằng nhãi ranh, mày chính là con cháu của Trương gia tao!"
"Bà đánh rắm! Bà gạt người, tôi không phải! Tôi kêu Tiêu Nhượng, nhà tôi ở tại thành phố Yến Kinh......"
Bị lão thái thái kẹp ở phía dưới cánh tay cậu bé có ý lại đem giới thiệu của mình lặp lại một lần nữa, nhưng cánh tay rốt cuộc nhéo không qua đùi, bị lão thái thái kẹp vào trong nhà.
Khuôn mặt nhỏ hướng về sau oán hận mà nhìn về phía mỗi người ở đây, bao gồm Dung Tự.
Thấy bọn họ nhìn hắn, lập tức hướng bọn họ phốc một tiếng thiên nữ tán hoa tan ra một mảnh nước miếng.
Tại thời điểm sớm nhìn đến cậu ta khả năng có động tác này, Dung Tự liền lén lút lui về sau một bước, còn tốt không bắn trúng.
Cũng không biết thằng nhóc này nơi nào tới nhiều nước miếng như vậy, một lời không hợp liền phun mặt của ngươi.
"Tiểu Liên đây là ai vậy? Nhìn rất dọa người......"
Một cậu bé lúc này mới giựt mình hồn chưa định lôi kéo cánh tay cô bé bên cạnh, cô bé này kêu Trương Liên, đúng là con gái của Trương gia này, phía dưới còn có hai đứa em gái, Trương Hà, Trương Đào, đều thập phần không được bà nội của mình chào đón.
"Em, em trai mình." Hoàng mao tiểu nha đầu cau mày không cam lòng mà nói như vậy.
"Em trai cậu, cậu nơi nào tới một em trai lớn như vậy a?"
"Ông nội của mình ở bên ngoài mua."
"Mua? Hả? Em trai còn có thể mua được sao? Ba mình liền muốn đứa em trai, mình kêu ba cũng đi mua một đứa......" Một cô bé khác nghe xong, suy xét nói thế.
Lúc này đám trẻ con còn phải đi đến phía trước, còn muốn chơi, còn muốn nhặt nấm, nhiều ra tới em trai cũng không thể phân đi bao nhiêu tâm tư của bọn họ, rốt cuộc đám trẻ con tuổi này hiện
tại đối với bọn buôn người, lừa bán gì đó còn không có một cái khái niệm, thậm chí mua một đứa em trai cũng cảm thấy không có gì ghê gớm, vẫn là chơi tương đối quan trọng.
Dung Tự đi theo phía sau bọn họ, dừng chân, quay đầu, liền thấy cậu bé đó lại đối với trên mặt của lão thái thái phun nước miếng, sau đó đã bị đối phương xách lên, lại đánh một trận, chỉ là mặc kệ đối phương đánh như thế nào, cậu bé trước sau cũng không khóc, tìm được cơ hội liền nhổ nước miếng.
Một già một trẻ ngay tại giữa đường nháo như vậy, giống như cũng rất "vui vẻ".
"Dung Dung, mau tới đây a, đừng đi lạc!"
"À!"
Dung Tự đáp lời.