Công Lược Tra Nam

Chương 46: Vườn trường trò đùa dai (5)

Edit: LINH

------

Hai người đợi ở trong tiệm bánh kem, không bao lâu liền nghe được bên ngoài bỗng nhiên bắt đầu ầm ĩ, người thiếu niên kêu A Lực kia vừa nghe đến các đồng bọn của mình kêu gọi, cũng không rảnh lo Dung Tự cùng Hàn Liệt, lập tức hướng cuối phố chạy tới, nghĩ đến một đám người hẳn là vừa lúc đem chồng của bà chủ vừa vặn tóm được.

Người nọ vừa đi, Dung Tự lập tức xông lên trước, nhân thể kéo xuống cánh cửa xếp, khóa kỹ, sau đó nhanh chóng vọt tới trước cửa kính bên cạnh, kéo ra bức màn thật cẩn thận nhìn ra bên ngoài.

"Thế nào? Thế nào?" Ở phía sau cô, Hàn Liệt vẻ mặt bát quái mà vọt lại đây, thế nhưng trực tiếp liền đè ở trên lưng Dung Tự, để sát vào bên tai cô nhỏ giọng dò hỏi.

Cách áσ ɭóŧ hơi mỏng, hai bên thậm chí đều có thể cảm giác được độ ấm da thịt của đối phương, không chỉ có Hàn Liệt không có cảm thấy một chút vấn đề, ngay cả Dung Tự cũng đồng dạng không có bao lớn phản ứng.

"Đang xem đâu, cậu đừng quấy rầy, nói cậu biết? Bà chủ nhà này khá tốt, chính là chồng bà ấy không phải người tốt lành gì......"

Dung Tự phổ cập khoa học blah blah mà đem tất cả sự tình đều giới thiệu rõ ràng, nghe được Hàn Liệt kêu một tiếng kích động "a", xanh đen một con mắt, hưng phấn đến không được.

Cũng là lúc này hắn hiểu rõ, hắn phía trước tìm đến đám người kia thế nhưng thả hắn bồ câu, hắn bây giờ gặp được nhóm này xem như xã hội đen chân chính, nghĩ đến đây, trong lòng hắn không khỏi dâng lên một cổ may mắn, còn tốt còn tốt, Dung Tự nói  đúng lúc, bằng không chính mình coi như thật là mất mặt, về sau liền tính dẫn người đi tìm về danh dự, nhưng mặt mũi lại là ở trước mặt bạn học toàn trường ném mất tiêu, còn tốt còn tốt......

"Không đúng, bọn họ còn thu tiền đặt cọc của tôi đâu......" Hàn Liệt bỗng nhiên gầm lên giận dữ.

"Hả?" Dung Tự quay đầu, vẻ mặt khó hiểu.

Hàn Liệt lập tức vẫy vẫy tay, "Không có việc gì, không có việc gì, vừa mới nghĩ tới một chút chuyện khác......"

Cũng là lúc này bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một tiếng hét thảm, hai người nhất thời không có chuẩn bị, cũng đều run rẩy theo.

Quả nhiên sống trong nghề nói động thủ liền động thủ a.

Hàn Liệt hơi có chút sợ mà nghĩ đến, nếu là hắn đêm nay xảy ra chuyện gì, liền tính về sau ba hắn đem mấy người kia tất cả đều tháo thành tám khối, hắn khả năng cũng hối hận không kịp.

Hai người nín thở và lắng nghe một lúc lâu, bên ngoài trực tiếp liền an tĩnh trở lại, cửa sắt cũng không có ý tứ bị người gõ vang.

Đợi hồi lâu, Hàn Liệt rốt cuộc đứng thẳng người lên, bụng chợt kêu một tiếng.

Hắn hơi có chút xấu hổ mà nói, "Cậu ở đây có cái gì ăn không? Mình đói bụng......"

Dung Tự cũng đứng thẳng người lên theo, cúi đầu mắt nhìn bụng của Hàn Liệt, lại nhìn hốc mắt xanh đen của cậu ta, thế nhưng có chút không nhịn được mà cười, "Tôi...... Tôi đang chuẩn bị nấu mì sợi ăn, cậu muốn ăn không?"

Nói như vậy xong, đèn điện lờ mờ bỗng nhiên chớp hai cái, thế nhưng trực tiếp liền tắt.

Hàn Liệt ngay lập tức kêu lên, "Làm sao vậy?"

"Không có gì, hẳn là bóng đèn nổ, cậu chờ tôi một chút, tôi đi đổi cái mới......"

"Này, cậu đừng đi a, cậu đừng đi, nơi này đen như mực, nơi này tối quá a...... Không đúng, tôi đυ.ng tới cái gì oa, như thế nào mềm mụp...... Quê...... Dung Tự...... Dung Tự cậu đi đâu? Cậu trở về a? Cậu không thể không nói nghĩa khí đem tôi một người ném ở chỗ này a, Dung Tự...... Dung Tự......"

Hàn Liệt không được mà hét lớn.

Cũng ngay tại lúc này, bên trái phía trước của hắn bỗng nhiên sáng ngời, Dung Tự giơ cây nến liền đi tới, nhìn Hàn Liệt ôm bàn chân, nhắm chặt hai mắt, không dám buông tay, cười khẽ, "Cậu làm sao vậy? Có phải sợi tối hay không a? Này, ngọn nến cho cậu, tự mình cầm chắc......"

Nghe vậy, Hàn Liệt đột nhiên mở mắt ra, vừa lúc liền thấy Dung Tự giơ ngọn nến, mỉm cười mà nhìn hắn, bởi vì ánh nến phủ lên, cũng không thể thấy rõ màu da khác biệt của cô, thậm chí còn có thể nhìn ra ngũ quan hình dáng của cô, không thể không nói, vẫn là có chút xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt, vừa đen vừa sáng, giống như là một đôi hắc lưu li rực rỡ lấp lánh, xinh đẹp cực kỳ!

Hàn Liệt ngơ ngẩn mà nhìn Dung Tự, thấy cô lại đem ngọn nến trong tay hướng hắn bên này đưa, lúc này mới phản ứng lại, lập tức liền tức muốn hộc máu mà quát, "Ai...... Ai sợ tối? A? Tôi đây là không quen thuộc nơi này, nếu nơi này có con gián, con chuột ghê tởm gì đó...... Ai, chờ chút, nơi này sẽ không thật sự có đi?"

Nghe vậy, Dung Tự bất đắc dĩ mà nhìn cậu ta một cái, "Cậu nói bậy bạ gì đó? Nơi này là cửa hàng bánh kem, quan trọng nhất là vệ sinh, sao có thể có vài thứ kia?"

Nói cô liền muốn đi về phía trước.

"Cậu muốn đi đâu a?"

Hàn Liệt vội không ngừng đuổi theo, một phen kéo lại cánh tay Dung Tự, gấp đến độ nước mắt thiếu chút nữa sắp rơi ra.

Nghe vậy, Dung Tự quay đầu xem cậu ta, "Cậu không phải đói bụng sao? Tôi nấu mì sợi cho cậu a! Bóng đèn trong tiệm không có hàng tồn, cũng chỉ dư lại ngọn nến......"

"Mình không...... Không đói bụng......"

"Chính là tôi đói bụng, tôi cơm chiều đến bây giờ còn không có ăn đâu! Bất quá hiện tại bên ngoài hẳn là không có vấn đề gì, cậu không đói bụng liền đi đi thôi, tôi xem hốc mắt của cậu giống như càng ngày càng đen......"

Nghe vậy, Hàn Liệt xoay chuyển tròng mắt, đột nhiên cảm thấy loại cảnh tượng chỉ có hai người bọn họ ở chung này thật sự là quá ít, vừa vặn có thể dùng để xoát hảo cảm, hắc hắc.

"À...... Mình hiện tại lại đói bụng, cậu mau nấu mì sợi đi, mình đói bụng, đói chịu không được......"

Hàn Liệt cười hì hì nói.

Nghe vậy, Dung Tự kỳ quái mà nhìn cậu ta một cái, "Vậy cậu chờ chút......"

"Mình......" Hàn Liệt mắt nhìn bốn phía đen sì, run lên, "Mình vẫn là cùng cậu...... Cùng cậu xem tay nghề của cậu thế nào đi?"

"Tùy cậu." Thanh âm Dung Tự từ trước mặt truyền đến.

Đèn ở phía sau bếp dường như cũng xảy ra vấn đề theo, chẳng lẽ không phải bóng đèn nổ, mà là đứt cầu dao?

Dung Tự ấn xuống công tắc, nghĩ đến như vậy, sau đó tiện tay đem ngọn nến đặt ở một bên, quay đầu lại vừa lúc liền thấy Hàn Liệt giống như có thứ gì ở phía sau đuổi theo cậu ta, giống như lửa thiêu mông, hơn nữa còn một hai phải chen đến bên người của cô.

Thấy thế, Dung Tự ngẩng đầu nhìn đối phương đối với cô cười, chính là chen ở bên cạnh bếp không đi, "Cậu chính là sợ tối đi?"

"Đánh...... Đánh rắm! Cậu mới sợ tối! Tôi sẽ sợ tối, cậu vui đùa cái gì vậy?" Hàn Liệt giống như mèo bị dẫm đuôi, một chút liền nhảy dựng lên.

Nghe vậy, Dung Tự lại nhìn cậu ta một cái, bất đắc dĩ buông tiếng thở dài, "Được được được, cậu không sợ tối, cho nên có thể nhít ra chút được không? Cậu như vậy tôi căn bản là không động đậy......"

"Ai nha, biết rồi." Hàn Liệt bước chân nhỏ mà dịch nửa bước.

"Lại nhít ra chút......"

Lại dịch nửa bước.

Dung Tự quay đầu, dùng một loại biểu tình cậu giống như đang chơi tôi bất đắc dĩ mà nhìn hắn.

"Ai nha, được rồi được rồi, mình tránh ra được rồi đi, mình còn không phải là muốn nhìn cậu nấu ăn như thế nào sao, thật là...... Nói nấu cái mì sợi còn cần chỗ lớn như vậy sao, lại không phải mãn hán toàn tịch......" Hàn Liệt nhỏ giọng mà lẩm bẩm nói.

Dung Tự làm lơ hắn nói, mở lửa, chiên trứng gà, thả mì sợi, lại thả rau xanh, trọn bộ động tác, nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát.

"Nhìn còn rất giống như trình việc....." Hàn Liệt tiếp tục lẩm bẩm, ngay sau đó liền khịt khịt mũi, thơm quá......

Cơm chiều trước đó ăn qua đồ ăn cũng tiêu hóa không sai biệt lắm, hiện tại gần 10 giờ hơn đi, là nên đói bụng.

Chờ Dung Tự vớt xong mì sợi, đặt trên bàn ở bên ngoài, sau đó đem ngọn nến trong tay của cô và Hàn Liệt đặt ở một bên, trên bàn còn có đầy ngôi sao mà bà chủ sáng sớm mua về, hửm, ngẫm lại thật là có hương vị bữa tối dưới ánh nến.

Chẳng qua không có rượu vang đỏ, ăn cũng chỉ là bình thường nhất rau xanh mì trứng, trước mặt cũng không phải chân mệnh thiên tử gì, mà là một tên mao đầu tiểu tử đôi mắt bị người đυ.c một quyền.

"Ăn đi......"

Dung Tự đem chiếc đũa đưa cho hắn, nói như vậy xong, liền chính mình cúi đầu bắt đầu ăn mì sợi.

Hàn Liệt thử nếm một ngụm, ai, hương vị đúng là rất không tệ nha.

Vì thế, toàn bộ học sinh Dĩnh Quang Cao Trung thời điểm này không ngủ được không chơi trò chơi không đọc sách, một đám người cũng chỉ là ngồi ở trước máy tính, hoặc là cầm di động nhìn hai người này ăn mì sợi, ngẫm lại cũng là say rồi được không?

Nói rồi đêm nay có trò hay xem đâu? Đừng nói cho tôi chính là cái này a, Hàn thiếu, cậu phía trước bị người đυ.c một quyền chúng tôi hoàn toàn có thể coi như cái gì cũng chưa nhìn đến, hiện tại loại tư thế dường như bị cho ăn này là có ý tứ gì a? Cậu thật là vì trêu đùa cô ta, mà không phải bị cô ta xoát một đợt độ hảo cảm?

Cây kim vàng: A, vì cái gì, vì cái gì tôi cảm thấy hai người này mặt đối mặt ăn mì còn rất xứng đôi a? Khẳng định là ngọn nến kia quá lóa mắt, sao lại thế này? Tôi không thể làm đồ nhà quê này làm bẩn Hàn Liệt của tôi a.

Đệ đệ chính là ta: Đừng...... Đừng đánh tôi...... Tôi cũng cảm thấy hai người rất xứng đôi a, loại dưới ánh nến này, đồ nhà quê cũng xinh đẹp rất nhiều, nói các người không cảm thấy hai ngày nay đồ nhà quê giống như trắng một chút sao?

Không phải gầy chính là chết: Phát...... Phát hiện, mặt giống như cũng nhỏ chút, hơn nữa ở dưới ánh nến, cười rộ lên có chút ôn nhu.

Cỏ bốn lá ôn nhu: Tôi không, tôi không, Hàn Liệt chính là của tôi, chính là của tôi, đồ nhà quê lăn xa một chút.

......

Lúc này đã lái xe chạy đến bên ngoài cửa hàng bánh kem ba người Lục Vân Hàng mắt nhìn cửa xếp đóng chặt, lại nhìn thoáng qua trên giao diện của phát sóng trực tiếp, Hàn Liệt ăn mì sợi ăn vô cùng vui vẻ, ba người cơ hồ không hẹn mà cùng nhau liếc mắt, bọn họ lo lắng quá sớm rồi.

Đợi không bao lâu, Hàn Liệt đã bị Dung Tự đưa ra cửa, Hàn Liệt bởi vì ăn no tâm tình vô cùng tốt, vừa nhìn thấy xe ngừng ở bên đường ngay lập tức vọt đi qua, xanh đen một con mắt, trông thật ngu ngốc!

"Í, các ngươi như thế nào tới?"

"Lên xe đi." Lục Vân Hàng kêu.

"A, được. Này, các cậu là không biết a, Dung Tự đó tay nghề còn khá tốt nha, cũng chỉ là mì sợi rau xanh trứng gà, làm được hương vị còn ngon như vậy......" Hàn Liệt cao hứng phấn chấn mà chia sẻ nói.

Nghe vậy, Lục gia hai anh em ngược lại không có nói gì, Tiêu Nhượng nhưng quay đầu qua, khẽ cười nói, "A Liệt, cậu rốt cuộc là đi làm gì? Cái loại đồ vật này, cậu đừng nói cho tôi, bởi vì một chén mì sợi, cậu liền đối với cô ta sinh ra hảo cảm, chậc chậc......"

Tiêu Nhượng lắc lắc đầu, Hàn Liệt tươi cười cứng đờ, cả người cũng bình tĩnh xuống lại, đúng...... Đúng rồi, cái loại nữ nhân này, hắn suy nghĩ cái gì đâu? Thật là......

Bất quá chính là đồ chơi nhỏ giải buồn thôi.

Mà bên này Dung Tự đang lấy ngọn nến rửa chén, sau khi tay cứng lại trong nháy mắt, thì lại tiếp tục cười.

Hàn Liệt độ hảo cảm vừa mới từ -20 lên tới 15, như thế nào một chút lại rớt về 0?

Thú vị......

Ngày thứ hai, còn đang bên trong ngủ mơ Dung Tự đã bị bà chủ kêu lên, vừa nhấc đầu liền thấy đối phương sưng đỏ đôi mắt.

"Tiểu Dung, ngại quá......"

Nguyên lai bởi vì chuyện tối hôm qua bà chủ dự bị đóng cửa hàng, mang theo con gái về quê, cái tên chồng kia bà ấy rốt cuộc hạ quyết tâm ném, rốt cuộc bà ấy chưa bao giờ gặp chuyện so tối hôm qua còn xấu hổ, mấu chốt nhất chính là con gái bà ấy còn tận mắt nhìn thấy những việc này, cho tới nay đều là bà ấy mềm yếu không chịu thay đổi hiện trạng, biết rõ chồng mình ở bên ngoài đánh bạc thiếu nhiều tiền như vậy, còn cùng nữ nhân ở tiệm uốn tóc cấu kết làm bậy, cũng hạ không được nhẫn tâm chia tay, tối hôm qua bà ấy hoàn toàn nghĩ thông suốt, bà ấy cho tới nay đều nói là vì không cho con gái không có ba, mà kỳ thật đâu, có ba như vậy cũng cùng không có đều không có gì khác nhau.

Bà ấy suy nghĩ cả đêm, cửa hàng bánh kem chuyển nhượng, tiền phần lớn trả nợ cho nam nhân kia, phần nhỏ bà ấy mang đi, bà ấy muốn mang theo con gái đi rồi, về quê cũng tốt, đi thành thị khác cũng được, về sau bà ấy sẽ mang theo con gái sinh hoạt thật tốt, dù sao bà ấy có tay nghề, lại kiếm một cái cửa hàng cũng sẽ là vấn đề sớm hay muộn.

Tuy rằng đôi mắt bà chủ sưng đỏ dọa người, sắc mặt cũng rất kém cỏi, nhưng trong mắt lại chớp động dĩ vãng chưa bao giờ từng có tự tin cùng hy vọng.

"...... Chính là Tiểu Dung dì về sau chỉ sợ không thể thuê con, nơi này là 2000 đồng tiền, nhiều dì cũng lấy không ra, con phải học tập thật giỏi, về sau thi cái đại học tốt, con là đứa trẻ tốt, về sau hy vọng con có thể đồng dạng tìm đứa trẻ tốt bồi con, đừng luôn là lộ ra ánh mắt cô đơn như vậy, đứa trẻ mọi nhà, tâm tư như thế nào nặng như vậy đâu?"

Nghe vậy, Dung Tự bỗng dưng ngẩng đầu lên, ngẩn ra nửa ngày, mới mỉm cười, tiền cũng không muốn, ôm lên cặp sách của mình liền hướng phía ngoài chạy đi, "Tháng này vừa mới bắt đầu đâu, con cũng chưa làm việc, các người về sau chỗ ần dùng tiền còn nhiều lắm, con liền không lấy, bà chủ bảo trọng!"

"Này, Tiểu Dung, Tiểu Dung......"

Tiếng la của bà chủ ở sau người, Dung Tự đã hoàn toàn không lo được, chính mình ôm cặp sách một hơi liền lên xe buýt, tìm cái chỗ dựa cửa sổ ngồi xuống.

Mẹ trên đời này cũng phân rất nhiều loại đâu.

Như vậy ngơ ngẩn mà tưởng xong, Dung Tự liền đến cửa Dĩnh Quang Cao Trung, ai biết vừa xuống xe, bên cạnh liền vang lên một trận tiếng kèn.

Dung Tự tò mò mà quay đầu, vừa lúc liền thấy Lục Thiên Hữu đang ngồi trong một chiếc xe hở mui, cười hì hì nhìn cô.

Hôm nay là chủ nhật, người này như thế nào rảnh rỗi như vậy?

Dung Tự chỉ nhìn thoáng qua, ngay lập tức thu hồi ánh mắt.

"Này, Dung...... Dung gì a...... Thôi, Dung Dung, cậu đừng đi a, tôi tìm được cậu rồi......"

Lục Thiên Hữu cảm thấy tiến lên hai bước liền bắt được cánh tay Dung Tự.

"Tìm tôi?" Dung Tự vẻ mặt kinh ngạc.

"Đương nhiên, hôm nay chủ nhật, cùng tôi đi ra ngoài chơi được không?"

Dung Tự rút tay của mình về, "Cậu năm nay mười bảy tuổi......"

Ngụ ý, còn chưa có thành niên, bằng lái cũng chưa lấy, tôi mới không dám ngồi xe của cậu.

"Cậu...... được được được, thế thì chúng ta đi trong trường học nói được không?"

Lục Thiên Hữu bĩu môi.

Ngồi trong quán cà phê ở trong trường học , Dung Tự nghe xong Lục Thiên Hữu nói, kinh ngạc hỏi, "Cái gì, kêu tôi về sau hai ngày nghỉ dạy cho cậu học bổ túc?"

"Cậu không biết tôi lúc này thi giữa kỳ chết có bao nhiêu thảm, thi 252 danh đâu, ba của tôi cũng hạ tử lệnh cho tôi, nói tôi lần sau thi tháng còn như vậy, liền hủy bỏ tiền tiêu vặt của tôi, cái này sao được? Tôi biết, cậu vẫn luôn là đứng nhất toàn trường, học bù khẳng định có một tay đúng hay không, dù sao ngày thường cũng không chiếm thời giam đọc sách của cậu, liền thứ bảy chủ nhật, một giờ một trăm đồng thế nào?"

Lục Thiên Hữu hưng phấn đề nghị.

Phải biết rằng đây chính là chủ ý hắn nghĩ ra được, vừa thấy phát sóng trực tiếp Dung Tự bị sa thải ngay lập tức đuổi lại đây, vết thương đôi mắt của Hà Liệt giống như rất nghiêm trọng, đi bệnh viện rồi, anh hắn tiếp tục đánh bóng rổ của anh ấy, đến nỗi Tiêu Nhượng, quỷ biết cậu ta đang làm gì, vẫn là hắn cơ linh.

Nghe vậy, Dung Tự sửng sốt một chút, như thế cái thu nhập không tồi, cô vừa lúc bị cửa hàng bánh kem sa thải, chỉ là tưởng tượng đến những người đó, trên mặt Dung Tự liền không khỏi lộ ra một tia chần chờ.

"Ai nha, đừng do dự, được rồi, liền quyết định như vậy! Buổi tối tôi kêu tài xế nhà tôi lại đây đón cậu, đến lúc đó vừa lúc bắt đầu khóa thứ nhất của chúng ta a!" Lục Thiên Hữu như vậy căn bản là chưa cho Dung Tự bất luận cơ hội do dự gì, ngay lập tức cho cô hạ quyết định, sau đó đứng dậy hướng Dung Tự chớp chớp mắt, liền lập tức xoay người đi ra ngoài.

"Này......"

Dung Tự vừa định đuổi theo trước, thân ảnh của Lục Thiên Hữu liền biến mất không thấy.

Cuối cùng không có biện pháp, cô cũng chỉ trở lại chỗ ngồi của mình, lại uống lên một hớp sữa bò của bản thân, cau mày.

"Học bổ túc sao?"

Nhưng cô lại thật sự cần số tiền này, cho nên buổi tối 6 giờ, Dung Tự chuẩn bị, vẫn là đi cửa lớn trường học, lên xe Lục gia.

Cuối cùng nhìn xe ở trước một ngôi biệt thự ngừng lại, vừa xuống xe, liền nhìn đến một nam sinh mặc đồ chơi bóng đứng ở nơi đó, trong tay còn nâng quả bóng rổ, đang đứng ở nơi đó chờ cô.

Ngay tại phát sóng trực tiếp lúc này còn đang suy đoán rõ ràng người hẹn Dung Tự lại đây là Lục Thiên Hữu, như thế nào người chờ ở nơi này lại là Lục Vân Hàng, Dung Tự thấy cậu ta cũng sửng sốt, ngay sau đó cười hỏi, "Lục Thiên Hữu, làm sao cậu cũng thích đánh bóng rổ rồi? Còn có, học bổ túc là hiện tại bắt đầu sao? Buổi tối tôi đại khái phải về trường học, à, cậu khả năng không biết, buổi tối 10 giờ rưỡi cửa ký túc xá nữ sinh ở trường học liền sẽ đóng lại, tôi cần thiết trước 10 giờ rưỡi vào ký túc xá mới được? Cho nên tôi suy nghĩ, chúng ta dứt khoát mỗi ngày buổi tối liền định 6 giờ rưỡi đến 9 giờ rưỡi thời gian ba tiếng này học bổ túc, hơn nữa tôi nhìn thành tích của cậu, phân tích ra, cậu yếu kém chủ yếu là toán học cùng tiếng Anh, chúng ta có thể......"

Dung Tự vừa đi phía trước, vừa sửa sang lại cặp sách bản thân chuẩn bị trước tư liệu, vừa giải thích như vậy.

Cùng lúc đó, nam sinh mặc đồ chơi bóng trực tiếp đứng ở cửa, ôm bóng rổ ngây ngốc mà nhìn cô.

Lúc này, đám học sinh lén lút quan sát phát sóng trực tiếp cũng sửng sốt theo.

Không mang theo bài tập lăn trở về nhà: Này, đợi đợi đợi đợi chút, cái gì Lục Thiên Hữu, người này vừa thấy chính là Lục Vân Hàng được không? Họ Dung này có phải mắt mù hay không a?

Ô ô ô xe lửa nhỏ: Mắt mù +1, người này rõ ràng chính là Lục Vân Hàng a, Dung Tự đó hay là vừa thấy Lục gia song bào thai lớn lên giống nhau liền mù kêu lên? Mù phải không?

......

Cũng ngay tại lúc này, "Lục Vân Hàng" cũng đã mở miệng, "Ngại quá, em trai tôi hiện tại có chuyện đi ra ngoài, nó trước đó nói cậu sẽ đến bổ túc bài tập về nhà cho nó, lúc này mới kêu tôi ở chỗ này chờ cậu, cậu có phải hay không...... Nhận sai?"

Nghe vậy, Dung Tự quay đầu, lại nhìn người trước mặt, sau đó đem tư liệu rút ra lại nhét trở về, "Lục Thiên Hữu, cậu nếu kêu tôi lại đây chính là vì trêu đùa tôi, học bổ túc gì đó vẫn là dừng ở đây thôi."

Nói xong Dung Tự đem ba lô sửa sang lại liền muốn đi ra ngoài.

Ô ô ô xe lửa nhỏ: Đồ nhà quê này như thế nào làm cho giống như thật?

Miêu miêu bạc hà: Chính là, chẳng lẽ là lạt mềm buộc chặt? Xem cô ta phía trước biểu hiện rất có khả năng là đối với Lục Vân Hàng nhà tôi sinh ra tâm tư gây rối gì đó, cho nên mới cố ý làm ra một màn như vậy hấp dẫn lực chú ý của cậu ấy, đệch, tâm tư thật sâu, nữ nhân này......

Bạch bạch bạch bạch hợp: Mịa nó, không thể nào? Móa, tiện nhân này......

Ngay tại thời điểm tất cả mọi người chém đinh chặt sắt Dung Tự là cái tâm tư thâm trầm, nữ tâm cơ cố ý hấp dẫn Lục Vân Hàng chú ý.

Lúc Dung Tự đi ngang qua bên người "Lục Vân Hàng", đối phương bỗng nhiên một phen giữ lại tay của cô, ngay sau đó liền lộ ra một khuôn mặt cười hì hì, "Được rồi, được rồi, còn không phải là đùa cậu sao, làm gì nghiêm túc như vậy a? Nói cậu như thế nào liếc mắt một cái liền nhận ra tôi vậy? Phải biết rằng thời điểm tôi sắm vai cấp thân thích trong nhà, cho ba mẹ tôi, còn từng có bạn học tới chơi, trừ bỏ Tiêu Nhượng không ai có thể nhận ra tới nha, nói cậu như thế nào nhận ra tới? Hả? Nói mau, cùng tôi nói một chút nha......"

Lục Thiên Hữu mặc một thân quần áo của Lục Vân Hàng, đi theo phía sau Dung Tự hỏi.

Dung Tự không để ý tới, cũng chỉ là ôm ba lô đi đến phía trước.

Mà lúc này trên phát sóng trực tiếp của Lục Thiên Hữu, mưa đạn đã sớm spam.

MN, thật đúng là Lục Thiên Hữu a, nữ nhân này đôi mắt là gì a? Thật đúng là cho cô ta mèo mù vớ phải chuột chết, nhận ra tới a? Đương nhiên, tôi không phải nói Hữu Hữu cậu là chuột chết a!

MN, đây chẳng lẽ không phải Lục Vân Hàng sao? Thời điểm không nói lời nào giống nhau như đúc a? Như thế nào nhận ra tới.

Cùng một câu hỏi.

......

Trên phát sóng trực tiếp náo nhiệt Dung Tự đã quản không được, cô tiến vào cửa lớn Lục gia, liền trước cùng quản gia của Lục gia từng người chào hỏi, sau đó quay đầu cau mày nhìn về Lục Thiên Hữu còn đi theo phía sau cô lải nhải, "Cậu rốt cuộc, muốn học bổ túc hay không?"

Nghe vậy, Lục Thiên Hữu dừng lại câu hỏi, ngay sau đó lại lộ ra một khuôn mặt tươi cười tới, "Muốn, đương nhiên muốn, chúng ta hôm nay từ môn nào bắt đầu? Cậu muốn từ môn nào bắt đầu a? Tôi đều có thể......"

Dù sao cô sau này vẫn là phải tới cho tôi học bổ túc, tôi cũng không tin, cô mỗi lần đều có thể nhận ra tới.

Mà xoát độ hảo cảm linh tinh sự tình đã sớm đã bị Lục Thiên Hữu vứt tới sau

đầu.

Nhưng hùng tâm tráng chí như vậy, rất nhanh đã bị tiếng nói của Dung Tự giảng thuật đề toán học bức cho một chút không còn, thượng mí mắt cùng hạ mí mắt sớm đã đang đánh nhau, cố tình Dung Tự còn không cho phép hắn ngủ, ngủ liền dùng tay đẩy hắn, chỉ gọi một tiếng khổ không nói nổi.

Vì cái gì, vì cái gì hắn phải dùng phương thức này tra tấn chính mình?

Mà tại thấy sau khi Lục Vân Hàng rèn luyện trở về, trực tiếp giống như thấy cọng rơm cứu mạng, nước mắt lưng tròng mà hô lớn, "Anh, cứu mạng, Dung Dung, Dung Dung cậu ấy muốn gϊếŧ chết em!"

Lục Thiên Hữu độ hảo cảm, 35.