Edit: LINH
---------👇
Mở ra.
Dung Tự nói thầm ở trong lòng.
Ngay sau đó liền ngẩng đầu nhìn bộ dáng của bốn người này hướng cô đi tới.
Hàn Liệt như tên của cậu ta, nhìn thì kiệt ngạo khó thuần, mỗi sợi tóc trên đầu đều đang cố gắng kêu gào, không khuất phục, ánh mắt bất thiện, nhưng nhìn diện mạo, xem như đẹp trai nhất trong bốn người này, toàn thân mang theo tràn đầy thiếu niên khí, khóe miệng hơi hơi gợi lên, làm cho người muốn không chú ý cũng khó.
Độ hảo cảm, -20.
Tiêu Nhượng trực tiếp chính là một khuôn mặt không biểu tình, cả người tản ra một loại cao lãnh mọi việc không có quan hệ với cậu ta. Mặc đồng phục màu xanh mực chỉnh chỉnh tề tề, cúc áo màu vàng kim luôn cài đến cao nhất, trên mặt đeo một đôi kính đen, vừa vặn có thể che giấu đôi mắt đào hoa của cậu ta cùng nốt ruồi lệ dưới khóe mắt phải, liếc mắt nhìn Dung Tự một cái, liền chuyển đầu đi, như là căn bản không thèm để ý bộ dáng của cô. Nhưng phải biết rằng nam nhân này hệ thống cho điểm có thể tính là cao nhất trong bốn người này, chắc hẳn người này cũng không như mặt ngoài nhìn qua hết thảy đều không sao cả như thế, nhìn qua rất giống học sinh tốt, nhưng không chừng trong lòng suy nghĩ cái đồ vật gì đâu!
Mấu chốt nhất chính là, trước mặt độ hảo cảm, -50.
-50, há hà ha, nguyên chủ là đối với cậu ta làm chuyện gì sao? Phải biết rằng đến bây giờ cũng chỉ có độ hảo cảm của Kiều Mặc ở thế giới trước mới là -50, đây vẫn là nguyên chủ các loại nhục nhã, các loại mệnh lệnh, nỗ lực xoát một năm ác cảm, hơn nữa Kiều Mặc làm người ấu trĩ, mới có thể ngay từ đầu có -50 ác cảm.
Nhưng hiện tại nguyên chủ căn bản là không có cùng Tiêu Nhượng này từng có bất luận tiếp xúc gì, ngay cả mặt cũng chưa gặp qua mấy lần, ai có thể nghĩ đến cậu ta thế nhưng trực tiếp liền đối với nguyên chủ sinh ra -50 ác cảm.
Người này...... A......
Lục Vân Hàng, xem như trong mấy người này duy nhất một người không có mặc đồng phục, trên người còn mặc đồ thể thao màu đỏ, cái trán còn có mồ hôi, trong tay ôm thật chặt một quả bóng rổ, nhìn qua sức sống như ánh mặt trời, nhưng ánh mắt hơi có chút mê mang, giống như không biết đã xảy ra cái gì, tựa như là lâm thời bị người từ trên sân bóng rổ kéo qua góp đủ số.
Độ hảo cảm, 25.
Xem như trong mấy người này độ hảo cảm cao nhất, đồng thời cũng là trong mấy người hệ thống cho điểm thấp nhất.
Sở dĩ cho điểm như thế, Dung Tự nhớ rõ phần đầu trong cốt truyện, nam sinh này đối với trò đùa dai của mấy người Hàn Liệt hoàn toàn là cự tuyệt, chỉ tiếc ba so một, cậu ta cũng liền mặc kệ nó, lúc sau cũng không quá tham dự trận trò đùa dai, ngẫu nhiên cùng Dung Tự vài lần lui tới, vẫn là em trai cậu ta nhiệt tình giật dây mới tiếp xúc, đối với cậu ta mà nói, không có gì có thể so sánh bóng rổ có thể hấp dẫn ánh mắt của cậu ta, đồng thời, Lục Vân Hàng này, cũng là đội trưởng đội bóng rổ của trường, về sau trong nhà cũng sắp xếp xong cho cậu ta, là muốn vào quân doanh.
Cuối cốt truyện sở dĩ không có vào quân doanh, dường như là nguyên chủ chết tạo thành ảnh hưởng lớn nhất đánh sâu vào tâm hồn của cậu ta, thế cho nên tâm lý hỏng mất, cuối cùng không thể không ra nước ngoài tiến hành trị liệu tâm lý.
Có thể nói, người này là trong bốn người tham dự ít nhất, lại là một người áy náy nặng nhất, cũng là trừ bỏ Dung Tự ở ngoài, trong trận trò đùa dai này một người cuộc sống bị hủy triệt để nhất.
Có lẽ, lúc này hệ thống cho điểm là căn cứ giá trị áy náy của bốn người tới đánh giá.
Cuối cùng một vị, đang tò mò mà nhìn chung quanh nam sinh đó đúng là Lục Thiên Hữu em trai Lục Vân Hàng, chỉ trừ bỏ không có cùng Lục Vân Hàng giống nhau mặc đồ thể thao ở ngoài, hai người mặc kệ là từ diện mạo, kiểu tóc, béo gầy đều là hoàn toàn tương đồng, cũng là nguyên trong cốt truyện trừ bỏ Hàn Liệt ở ngoài không phục nhất Dung Tự ngay từ đầu thích người là Tiêu Nhượng mà không phải hắn, cùng Hàn Liệt không sai biệt lắm ác liệt, nhưng lại không triệt để bại hoại như cậu ta.
Sau lại cậu ta lựa chọn sống mơ mơ màng màng chưa chắc không có ảnh hưởng từ nguyên chủ chết.
Vừa nhìn thấy Dung Tự ngồi ở trong đình, Lục Thiên Hữu ngay lập tức ánh mắt sáng lên, trên mặt vui sướиɠ khi người gặp họa đều sắp không kìm nén được, một bộ biểu tình cô thảm rồi viết ở trên mặt, thậm chí còn hướng cô chớp mắt.
Độ hảo cảm, 15.
Chẳng qua nhìn nhóm người này một cái, đôi mắt của Dung Tự nháy mắt trợn to, sau đó cầm lên cặp sách của mình, liền muốn xông ra bên ngoài.
Ai ngờ Lục Thiên Hữu kia liếc mắt một cái liền nhìn ra cô muốn chạy trốn, vội vàng từ trên bồn hoa đi ngang qua lại đây, vài bước liền lẻn đến trước mặt Dung Tự, sau đó duỗi tay cản lại.
"Này? Đi nơi nào? A Liệt có một số việc muốn tìm cô!"
"Chuyện...... Chuyện gì? Tôi không có thời gian, tôi muốn đi nhà ăn ăn cơm, bằng không một hồi nhà ăn liền...... Liền sắp đóng cửa!"
Bởi vì cơ hồ không ai giao lưu, tiếng phổ thông của Dung Tự vẫn là không có lưu loát, dẫn đến nói chuyện cơ bản đều là ngừng lại một lát, thậm chí còn xen lẫn một ít âm điệu cổ quái.
Nghe được Lục Thiên Hữu trực tiếp liền móc móc lỗ tai, cố ý học nàng, "À, liền...... Liền sắp đóng cửa a! Không có việc gì, chậm trễ cô ăn cơm, một hồi mấy người chúng tôi mời cô đi tiệm cơm bên ngoài ăn một bữa, cam đoan đói...... Đói không đến cô! Hì hì......"
Tiểu tử thúi!
Dung Tự ở trong lòng cười lạnh, nhìn Lục Thiên Hữu trên mặt trêu đùa, biết chính mình là tránh không khỏi, mà đúng lúc này, phía sau ba người khác cũng đã đi tới.
Cô vừa nhắm mắt, vừa cắn răng, "Không...... Xin lỗi! Cô Vương trông coi quá nghiêm, tôi không tìm được cơ hội truyền đáp án cho cậu, hy vọng cậu chớ có trách tôi!"
Bởi vì quá mức sốt ruột, trên mặt Dung Tự trực tiếp liền nhiễm một tầng ửng đỏ, phối hợp màu da đen vàng kia của cô, có vẻ phá lệ khôi hài.
Hàn Liệt chỉ nhìn thoáng qua, ngay lập tức cảm thấy hơi có chút tổn thương mắt mà dịch khai đôi mắt.
"Xin...... Xin cậu đừng cho tôi thôi học, tôi không muốn thôi học, tôi còn muốn đọc sách!"
Nước mắt Dung Tự thiếu chút nữa rơi ra, cũng là lúc này Hàn Liệt phát hiện nha đầu quê này, đôi mắt ngược lại thật sự khá xinh đẹp, đen lúng liếng, một chút màu khác cũng không có, bên trong còn có nước mắt đang đảo quanh, nhìn liền dễ khi dễ, nhìn liền muốn khi dễ.
"Cô...... Cô còn muốn đọc sách a? Cô còn muốn đọc sách, đi sớm làm gì? A? Tôi kêu cô truyền đáp án cho tôi, cô ở trường thi giả chết không để ý tới tôi, ra cửa còn lườm tôi một cái, tôi xem cô, căn bản là ở chỗ này chán rồi, muốn đổi chỗ ngồi đi?" Nói xong, ngón trỏ của hắn liền duỗi ra, một ngón tay chọt vào đầu của Dung Tự, chọt đến cô không kịp phản ứng, trực tiếp liền lui về sau hai bước.
"Cô biết tôi lúc này nếu là thi rớt, hậu quả có bao nhiêu nghiêm trọng không? Ông nội của tôi...... Thôi! Nói cô đồ nhà quê này cũng không hiểu, cô liền nói đi, như thế nào bồi thường tôi? Không có mười vạn tám vạn tôi nói cho cô tôi là sẽ không bỏ qua!"
Hàn Liệt trực tiếp liền công phu sư tử ngoạm.
"Tôi...... Tôi không có!"
Dung Tự gấp đến độ đôi mắt trực tiếp liền trừng lớn, nước mắt cũng đi theo rớt xuống dưới, gắt gao ôm cặp sách trong lòng ngực.
"Tôi quản cô có hay không, dù sao cô phải bồi thường tôi, phải biết rằng đều là bởi vì cô, lão tử khả năng nửa đời sau đều phải tàn, cô hiện tại còn cùng tôi lải nha lải nhải, không có tiền a, không có tiền được a, dứt khoát thôi học, dù sao tôi cũng không được tốt, dứt khoát mọi người cùng nhau xong đời, cô cũng cùng tôi cùng nhau từ trong trường học cút đi!"
Hàn Liệt nổi giận đùng đùng mà nói, nếu không phải nha đầu quê này, chính mình đến nỗi hiện tại trong lòng run sợ như vậy sao? Truyền cái phao nhỏ cũng làm không tốt, nha đầu này có khả năng sao, lớn lên lại không được, đọc sách đọc ra tới cũng không có tác dụng gì, hắn lui, nàng phải cùng hắn cùng nhau lui, bằng không khẩu khí này hắn nuốt không trôi.
"Không...... Không muốn, cậu...... Thành tích của cậu vốn dĩ liền không có quan hệ với tôi, ai...... Ai kêu cậu ngày thường không lắng nghe bài, không làm tốt bài tập, tôi cũng đã cho cậu sao chép tám môn, tôi...... Tôi......" Câu nói kế tiếp Dung Tự căn bản là cũng không nói ra được, bởi vì lúc này đôi mắt của Hàn Liệt trừng đến độ muốn ăn thịt người.
Sau đó hắn giơ tay liền kéo lấy bím tóc của Dung Tự, tùy ý mà lôi kéo, "Tôi không nghe rõ, cô nói cái gì? Nói lại một lần cho tôi, lá gan lớn liền nói lại một lần cho tôi, nếu không phải xem cô thành tích tốt, cô cho rằng tôi sẽ cùng cô cùng đồ nhà quê, sửu bát quái nói chuyện? A? Hiện tại cô nhưng thật ra bắt đầu cười nhạo tôi đi, nói, ai cho cô lá gan? Hả?"
Hàn Liệt xuống tay không biết nặng nhẹ, Dung Tự một chút đã bị cậu ta kéo đau, mà đứng ở hai bên cạnh cậu ta Tiêu Nhượng mặt luôn không biểu tình mà nhìn, nhưng thật ra Lục Vân Hàng hơi hơi nhíu mày, Lục Thiên Hữu trực tiếp ha ha ha mà nở nụ cười.
Cười đến rất giống đứa đần!
"Không...... Không phải, tôi là nói, sao chép tám môn của tôi cậu cũng nhất định có thể tiến vào một trăm người đứng đầu, không có một môn tiếng Anh cuối cũng là không thành vấn đề, tôi biết thành tích của tôi, sẽ không có vấn đề!"
Dung Tự ăn đau mà nói.
"Sửu bát quái cô còn là đang cười nhạo tôi, đừng cho là tôi không biết!"
"Cậu...... Buông ra......"
"Tôi liền không buông, cô có thể bắt tôi thế nào?"
"Cậu......"
Dung Tự thuận theo đối phương lôi kéo luôn đều nửa nghiêng thân thể, thấy đối phương vẫn luôn không buông tay, trên mặt còn mang theo vui vẻ cười, bỗng nhiên trong lòng liền bốc lên một cổ lệ khí, nhanh chóng đưa một bàn tay vào chỗ trống, bắt lấy ống tay áo đối phương, quay đầu một ngụm liền cắn ở trên mu bàn tay cậu ta.
Động tác tay nhanh chóng, bốn người con trai đều không có phản ứng kịp, tiếng kêu thảm thiết của Hàn Liệt liền nháy mắt vang lên, ngay sau đó Dung Tự liền cảm giác được tay đối phương buông lỏng, cô vội không kịp đứng thẳng thân mình, xoay người cặp sách liền ném trên mặt Lục Thiên Hữu đang trố mắt nhìn, sau đó một tay đem hắn đẩy ra, ngay lập tức hướng phía ngoài chạy đi.
Cả quá trình liền mạch lưu loát, giống như là trước đó tập diễn qua vô số lần.
Sức khỏe của nguyên chủ rất tốt, rốt cuộc từ nhỏ liền trèo đèo lội suối, hơn nữa luôn giúp trong nhà làm việc, không tốt mới kì lạ, tại thời điểm tất cả mọi người còn không có phản ứng kịp, nhanh như chớp liền chạy xa, thậm chí cũng không dám quay đầu lại nhìn, một hơi chạy vào gian phòng trong ký túc xá của bản thân ở một mình, đóng cửa lại, dựa vào trên cửa, kịch liệt mà thở phì phò.
Chờ thở gấp đều lại, lúc này mới cong eo xuống, mặt vùi vào trong đầu gối của mình, bả vai kịch liệt mà run rẩy.
"Hu hu...... Ha ha ha ha ha......"
Thấp thấp tiếng cười dần dần truyền đến, cười không ngừng đến nước mắt của Dung Tự cũng sắp chảy ra, lúc này mới đỡ eo lại đứng lên, sau đó tại bồn rửa tay bên cạnh súc miệng mấy lần, ngẩng đầu, nhìn mình bây giờ trong gương.
Vừa mới nhảy nhót nháy mắt không cánh mà bay, chủ yếu là nguyên chủ này lớn lên thật là có chút xấu xí.
Phải biết rằng trắng sẽ che lắp sự xấu xí, màu đen này, ngũ quan chính là tinh xảo đến đâu, chỉ sợ cũng không dễ dàng nổi bật như vậy.
Mấu chốt nhất chính là ngũ quan của nguyên chủ căn bản là không phải không có tinh xảo như thế, đôi mắt hơi nhỏ, mũi quá dày, bởi vì ở bên này ăn ngon, còn không có rõ ràng song cằm như vậy, đùi thô, bụng nhỏ cũng có, những đều đó là bỏ qua không được.
Người đều là động vật thị giác, diện mạo ở bất luận địa phương nào đều là đồ vật không thể bỏ qua.
Bất quá còn tốt, cơ sở của nguyên chủ vẫn là không tồi, mặt trái xoan, lông mi cong, có lẽ......
Hệ thống.
Hả.
Tao nếu như muốn trên danh sách của mày cái gì dưỡng nhan đan cùng nắn thân hoàn, không biết có thể chiết khấu bao nhiêu?
Nghe Dung Tự vừa hỏi như vậy, hệ thống lập tức liền đem danh sách của mình kéo xuống dưới.
Thời gian quay trở lại, 499 (đã bán). Dưỡng nhan đan, 199. Nắn thân hoàn, 199.
Ha ha.
Dung Tự trực tiếp liền cười lạnh, chính mình nhìn trong gương biểu tình của mình, đều cảm thấy có chút khϊếp hoảng.
Có thể không hạn chế mua, cô cần bao nhiêu.
Thanh âm hệ thống mang theo chút không hiểu mà nhảy nhót, Dung Tự thậm chí đều nghe được một trận âm thanh bàn tính nhỏ, chết đòi tiền này! Không có tiền là sẽ chết sao?
Dung Tự ở trong lòng âm thầm phun tào một câu, hít một hơi thật sâu, "Tao muốn hỏi một chút, những dược đó hiệu quả thế nào? Có phải vừa nuốt vào, thì có thể lập tức thấy hiệu quả hay không, tỷ như dưỡng nhan đan là có thể làm ngươi lập tức biến thành tuyệt thế mỹ nhân, nắn thân hoàn lập tức là có thể đem ngươi biến thành dáng người ma quỷ?"
Đương nhiên.
"Này tao đã có chút không hài lòng, xã hội tao đang ở bây giờ là xã hội hiện đại, thay đổi lớn, là người đều sẽ hoài nghi, mày chết đòi tiền này bán thứ gì, một chút cũng không suy xét hộ khách nhu cầu gì đó sao, tao nếu là ngày mai từ cửa này đi ra ngoài, biến thành một khuôn mặt thiên sứ, dáng người ma quỷ đại mỹ nhân, tao cảm thấy vị diện này người trăm phần trăm liền muốn đem tao mang đi giải phẫu mày tin hay không, lại nói hệ thống mày không được a...... Chuyên môn bán một số sản phẩm giả và chất lượng kém cho tao, còn cùng tao thu nhiều tiền như vậy, chậc chậc!"
......
Ý tứ của cô?
"Ý tứ của tao? Tao chỉ cần những dược vật đó 10% tác dụng là được rồi, hơn nữa còn cần cái loại đó biến hóa thay đổi dần, tỷ như mỗi ngày đẹp một chút gầy một chút, cho người ta một loại cảm giác biến hóa từ từ, biết không? 10% hiệu dụng, tự nhiên cũng cũng chỉ giá trị 10% giá cả, cũng chính là 19.9, hai viên dược tổng cộng 39, hơn nữa kiến nghị như vậy là tao nói ra, vốn dĩ dược phẩm của mi chính là sẽ cho hai chúng ta mang đến nguy cơ sinh tử, mà tao lại trong vô hình giải trừ loại nguy cơ này, mi làm sao cũng phải giảm cho tao còn 80%, không sai biệt lắm chính là 31 đi, hơn nữa hai chúng ta đều cùng chung hoạn nạn hai thế giới, như thế nào mi cũng bởi vì tình chiến hữu mà ưu đãi cho tao bảy cái đồng vàng đi, rốt cuộc sau này theo tao một khách quen, đồ vật tốt lại đến đúng hay không? Cho nên, cuối cùng giá cả hẳn là 24 mới đúng, ừm, tao nơi này vừa vặn, một tay giao tiền, một tay giao hàng! "
Trong thanh âm Dung Tự mang theo một cổ chưa bao giờ có ngọt ngào, ngay cả tươi cười cũng ngọt theo.
Cùng lúc đó, trong lập trình của hệ thống nháy mắt liền thoáng hiện vài cái con số, 199, 39, 31, 24, cuối cùng cũng không ngoại lệ tất cả đều biến thành một đống lớn mã số hỗn loạn.
"Hệ thống? Hệ thống?"
Thật kì quái, Dung Tự kêu gọi đối phương vài tiếng, không ngoại lệ cũng không có một chút đáp lại, xem ra chết đòi tiền này không chỉ có thích tiền, còn dễ dàng hư, thường xuyên tìm không thấy nó, được rồi, điểm này cô liền tạm thời ghi nhớ, lần sau liền lấy hộ khách thể nghiệm không tốt lại đến cùng nó trả giá, không trả giá không được a, này một cái thế giới lại một cái thế giới, cô một đồng vàng cũng chưa tích cóp xuống, chẳng lẽ về sau thật sự làm công không cho nó sao?
Dung Tự cô cái gì cũng thích ăn, chỉ trừ bỏ mệt cùng rau thơm.
Nghĩ như vậy xong, Dung Tự bỗng nhiên liền thấy trên bồn rửa mặt của mình nháy mắt liền xuất hiện hai viên thuốc không ăn nhập với nhau, nhìn qua giống như trên mặt đất tùy ý nặn hai viên đất sét, cầm lấy để sát vào chóp mũi ngửi, cũng không biết có phải ảo giác của cô hay không, thật đúng là có cổ "Thanh hương" của bùn đất.
"Đây là......"
Giao dịch hoàn thành.
Âm thanh máy móc của hệ thống ở trong đầu của cô nói như vậy, Dung Tự nhìn số đồng vàng của mình từ 24 nhảy tới 0, không biết vì cái gì, mặc dù cắt giảm nhiều tiền như vậy, vẫn cảm thấy lòng của mình như đang rỉ máu, hai cái thế giới, suốt hai cái thế giới, cô cái rắm cũng chưa vớt được, a a a!
Nhắm hai mắt, một hơi đem thuốc viên này nuốt đi xuống, bởi vì vị bùn quá nặng, cô trực tiếp liền chống bồn rửa mặt nôn hai lần.
Cũng ngay lúc này, cửa ký túc xá bỗng nhiên ở bên ngoài bị người gõ vang.
Dung Tự lập tức đình chỉ thanh âm nôn mửa của chính mình, nhẹ tay nhẹ chân tới cạnh cửa, xuyên thấu qua mắt mèo trực tiếp liền nhìn đến một bạn học nữ tóc quăn trang điểm thập phần thời thượng đang đứng ở ngoài cửa của cô, cau mày gõ cửa, trên mặt còn mang lên một chút hưng phấn, vừa thấy liền biết, mười có tám phần chín là bốn tên kia tìm người, chính là vì đem Dung Tự kêu đi ra ngoài, hoặc là lừa đi ra ngoài.
Mà ngoài cửa cô gái thời thượng gặp một lần gõ cửa, bên trong không có phản ứng gì, lập tức hô lên, "Dung...... Dung......"
Dung nửa ngày cũng chưa nhớ tới phía sau tên của cô, đành phải hô cô một tiếng bạn học Dung.
"Bạn học Dung, dưới lầu người nhà cậu dường như từ...... Ặc...... Từ trong núi...... Phốc...... Đến đây thăm cậu, mau mở cửa a! Mở cửa a!"
Nói xong, nữ sinh này có thể là cảm thấy trong núi cái từ này quá buồn cười, căn bản là khống chế không được liền cười, sau đó cưỡng chế nụ cười của chính mình, tiếp tục kêu cửa Dung Tự.
Kêu nửa ngày bên trong cũng chưa có phản ứng gì, mày trực tiếp liền nhíu lại, "Này, đồ nhà quê cô rốt cuộc có ở bên trong ký túc xá hay không, sẽ không phải ngủ như chết đi? Này, cô là heo à? Tôi kêu lớn tiếng như vậy cô cũng nghe không được? Mở cửa a! Mở cửa! Móa!"
Chưa kêu hai tiếng, cô ta ngay lập tức đột nhiên một chân đá vào trên cửa của Dung Tự, lườm một cái liền bỏ đi.
Sau đó Dung Tự ngay lập tức đi đến phía trước cửa sổ, xuyên thấu qua khe hở của bức màn, quả nhiên thấy nữ sinh đó một đường chạy chậm tiến vào trong một góc nhỏ dưới ký túc xá, không bao lâu, một hàng bốn nam nhân liền đi theo ra, nhìn nữ sinh đó vẻ mặt ngượng ngùng mà chỉ chỉ cửa sổ của Dung Tự.
Hàn Liệt trực tiếp tiến lên hai bước, hướng về phía cửa sổ của cô rống lớn nói, "Tôi nói cho cô, nha đầu quê, cô, chết chắc rồi!"
Xem ai chết trước nhé!
Dung Tự chả sao cả mà lườm mắt.
Sau đó liền nhìn bốn người kia một người tiếp một người mà rời đi ký túc xá, cuối cùng nhưng thật ra Tiêu Nhượng đó ngừng bước chân, hơi hơi nghiêng đầu, vừa lúc có thể làm Dung Tự thị lực cực tốt thấy hắn hơi hơi cong lên khóe miệng, đây coi như Dung Tự vào trường học này trong thời gian một năm rưỡi, lần đầu tiên thấy nam nhân này cười.
Bạn bè, không giả bộ chúng ta còn có thể làm bạn tốt.
Dung Tự ^-^.
Sau đó liền xoay người, đi đến mép giường của mình, lên trên nằm xuống, nhăn chặt mày, cũng không biết có phải ảo giác của cô hay không, vừa mới hai viên thuốc kia đi xuống, cô tổng cảm thấy bụng đang ục ục kêu, giống như là ăn đồ vật gì dơ, một cổ vị bùn như có như không còn đang quanh quẩn bên miệng của cô.
A, không thể nghĩ, càng nghĩ càng muốn phun.
Ngay tại đầu này lúc Dung Tự còn đang rối rắm, một khác đầu, Hàn Liệt chờ bốn người sớm đã tới một bên hồ nước, sau đó Tiêu Nhượng, Lục Vân Hàng, Lục Thiên Hữu ba người liền nhìn Hàn Liệt một lần lại một lần hướng về phía mu bàn tay của mình, càng đυ.ng, Dung Tự lưu lại dấu răng liền càng thêm rõ ràng.
"Moá, nha đầu chết tiệt này nên không phải là thuộc giống chó đi, cô cắn tôi, cũng không biết trong hàm răng có mang virus gì hay không, tôi nếu là trở về sau này nhiễm bệnh chó dại, virus bò điên hay gì đó, tôi đều oan uổng a! Mịa!"
Hàn Liệt đột nhiên vỗ xuống hồ nước, bọt nước văng khắp nơi.
"Không được, mình nhất định phải đem lần này trả thù trở lại, các cậu có kiến nghị hay nào không? Thôi học là căn bản không có khả năng, đánh cô ta một trận cũng không thực tế, móe, nên sẽ không coi như không có biện pháp đối với nha đầu chết tiệt kia đi, nhưng mình khẩu khí này nuốt không trôi a! Thiên Hữu......"
Nghe vậy, Lục Thiên Hữu giang tay ra.
"Nếu không chúng ta đem sách của cô ta ném xuống, bỏ côn trùng vào ngăn kéo cô ta?"
Nghe vậy, Hàn Liệt một cái tát liền vỗ vào trên ót của cậu ta, "Cậu còn nhỏ hả? Lại nói nha đầu chết tiệt đó trong núi đến, ai biết có khả năng thích côn trùng hay không?"
"Cũng đúng nha!"
"Vân Hàng? Thôi, không hỏi cậu, cậu ngày thường liền biết bóng rổ! A Nhượng, cậu thì sao? Mình biết cậu luôn luôn có chủ ý! Cậu có kiến nghị gì hay? Có thể làm mình lật về một ván, đương nhiên, làm nha đầu chết tiệt đó thương tâm khổ sở liền không còn gì tốt hơn!"
Nghe vậy, Tiêu Nhượng nhìn thoáng qua Hàn Liệt, cười một tiếng, "Tiểu nữ sinh tuổi này, tình tình ái ái quan trọng nhất, không bằng cậu theo đuổi cô ta, đuổi tới tay lại vứt bỏ, bảo đảm cô ta thương tâm khổ sở, vô tâm học tập."
"Ọe, mình mới không truy, đến lúc đó mình không phải mặt gì cũng vứt sạch, không được, mình không muốn! Trừ phi......"
Hàn Liệt xoay chuyển
tròng mắt, "Các cậu và mình cùng nhau truy, hắc hắc, vừa lúc nghiệm chứng một chút mấy người chúng ta, xem ai mị lực lớn!"
"Cái này được, cái này được!" Lục Thiên Hữu liền hưng phấn lên.
"Không."
"Không muốn."
Tiêu Nhượng và Lục Vân Hàng đồng thời cự tuyệt.
"Còn có phải anh em tốt hay không?"
"Anh em tốt cũng không đại biểu muốn cùng cậu ở bên nhau □□."
Tiêu Nhượng độc miệng.
"Thứ tốt phải cùng nhau chia sẻ nha......" Hàn Liệt mới vừa nói ra, thấy Tiêu Nhượng ánh mắt lãnh đạm, đành phải nuốt xuống lời nói còn lại, "Ai, chủ yếu vẫn là mặt không thể quét sạch, nếu là làm người toàn trường biết mình đang truy nha đầu thúi này, mình chính là thành công, cũng không còn mặt mũi nào, về sau càng có thể không có cô bé cùng chơi với mình, mình cấp bậc này, vèo một cái liền đi xuống! Nếu có thể làm tất cả mọi người đều biết mình là đùa giỡn cô ta vậy thì thú vị rồi......"
Nghe vậy, Tiêu Nhượng ánh mắt vừa động.
Hàn Liệt nháy mắt liền bắt giữ được, vội vàng truy hỏi nói, "Có biện pháp?"
Nghe vậy, Tiêu Nhượng cười cười, liền xoay người đi ra ngoài.
"Này, đợi đã! A Nhượng, thứ tốt phải cùng nhau chia sẻ a! Rốt cuộc biện pháp gì?"
Hàn Liệt vội đuổi theo.
Ở phía sau bọn họ, Lục Vân Hàng nhìn thoáng qua em trai của mình bỗng nhiên hưng phấn, mày lại lần nữa nhăn chặt, nhưng vẫn là bị em trai nhà mình kéo tiến lên.
------
Hãy bình chọn "☆" để ủng hộ tinh thần editor các nàng nhé!