Editor: Nguyễn Thủy
Bán cho một người và bán cho một đám người là hai khái niệm khác nhau! Tiểu Tự! Cậu cùng mình không giống, mình là lúc trước ngu ngốc, chỉ muốn nhanh chóng rời đi sự điều khiển trong nhà, ở trong trường học đem thân mình đưa cho học trưởng mà mình đã thầm mếm từ lâu, cũng vì cái gì cũng không hiểu nên mới có bầu, sau lại thiếu chút nữa phá hủy bản thân. Những kẻ đến nơi này đều cùng một loại người, hừ, ở bên ngoài là người chồng yêu thương vợ con, đến nơi này.... hừ"
" Cậu cần nhiều tiền như vậy, làm chuyện này không phải là lối ra, mà chỉ bước sang con đường cụt khác mà thôi. Cậu cần phải có mục tiêu."
Tôn Lệ Lệ nói từng lời vang trong đầu Dung Tự, sau khi cười đưa đĩa đựng hoa quả cho người bên trong, cô ôm khay đứng tựa lưng vào vách tường bên ngoài phòng bao.
Quả nhiên, chỉ có người giãy dụa dưới tầng đáy của xã hội mới hiểu rõ cuộc sống.
Suy nghĩ của Tôn Lệ Lệ và nàng giống như không mưu mà hợp, cô nàng không lựa chọn để Dung Tự làm điều giống như trong nội dung vở kịch, có lẽ liên quan tới việc mấy ngày hôm trước cô tới thăm cô nàng. Mặc dù thời đại bây giờ tiến bộ, nhưng suy nghĩ của những người đàn ông đều dừng trong phong kiến, hầu như người đàn ông đều mong muốn mình là người đầu tiên của các cô gái.
Cô buông khay xuống, ngẩng đầu, khóe miệng dơ lên ý cười nhợt nhạt đi về phía trước.
Tới nơi này làm ba ngày, Dung Tự cơ bản đều làm việc của người phục vụ, nhưng trong ba ngày này, một kế hoạch hoàn chỉnh cũng xuất hiện trong đầu cô, dù sao đưa tới cửa gì đó luôn khiến người ta trở nên hèn hạ.
Vào một ngày, ở khu khách VIP có nhân viên phục vụ không biết ăn nhầm cái gì, trong lúc khẩn cấp chỉ có thể nhờ Dung Tự giúp cô ấy chống đỡ một lúc.
Dung Tự nhận được tin tức này, thấy Tôn Lệ Lệ trừng mắt nhìn mình, cô liền cảm kích nhìn thoáng qua Tôn Lệ Lệ, cách đó không lâu, Tôn Lệ Lệ đưa cho cô gái kia một viên Ferreco, có lẽ bên trong bỏ thêm gì đó.
Vừa lên tầng, Dung Tự cũng không vội vàng lao tới bên cạnh Giang thừa minh, mà như một nhân viên phục vụ hiền lành giống bao người khác không tình nguyện vào phòng bao nổi tiếng của lão quỷ háo sắc, lão háo sắc này một tháng có tới hai mươi ngày ở trong Châu quang bảo khí, phượng hoàng nam thượng vị, có bản lĩnh có năng lực nhưng mà bị vợ áp chế quá mức, sau đó già rồi, vợ cũng đã chết. Công ty có con trai quản, liền mỗi ngày ở trong này, đậu hũ của ai cũng muốn ăn, nhất là của nhân viên phục vụ, nói là thích cô gái thanh thuần không muốn khuất phục, quả thực biếи ŧɦái.
Nhìn Dung Tự thức thời hiểu chuyện trong tình huống như vậy, khiến cho mấy người nhân viên phục vụ cũng lộ ra vẻ mặt thương tiếc với cô, mà ngay cả nam sinh cũng không ngoại lệ, dù sao cô gái xinh đẹp, vào phòng lão sắc quỷ, sợ rằng không còn nguyên vẹn mà đi ra.
Nhưng cũng không có ai có ý mở miệng nhắc nhở, có một vài người thậm chí không kiềm chế mà lộ ra vẻ mặt xem kịch vui.
Giờ phút này Dung Tự " Đơn thuần ngây thơ" tự dâng mình làm đồ nhắm cho lão quỷ háo sắc mọi người xung quanh cười cười rời đi.
" Chậc chậc, thảm rồi..."
" Đúng vậy, lớn lên thật xinh đẹp, ta dám cá gương mặt cô nhóc đó 100% là tự nhiên, ngực cũng không độn, nhìn rất tự nhiên...."
" Tự nhiên thì đã sao? Còn không phải sẽ rơi vào trong tay lão sắc quỷ kia, con trai lão quỷ háo sắc có bao nhiêu lợi hại cô không phải không biết rõ, sẽ dễ dàng tha thứ cho mẹ kế như thế sao, hì hì..."
Dung Tự đi không xa, đối với lời nói của những người đó, tuy rằng nghe không rõ ràng lắm, nhưng tuyệt đối biết cũng không là những lời dễ nghe.
Vốn Tôn Lệ Lệ cho cô giới thiệu người đàn ông khác, trong nhà có hai đứa trai gái, Dung Tự mưu đồ tốt, mặc dù làm mẹ kế cũng có thể thượng vị.
Mà trọng điểm cảnh cáo của cô ấy chính là lão háo sắc, sáu mươi lăm tuổi, người già nhưng tâm không già, thủ đoạn càng nhiều, có nhiều chị em gái của cô nàng không hiểu rõ bản tính của lão, thiếu chút nữa bị hành hạ tới chết, sau đó phải nhường nhịn trốn tránh.
Nhưng Dung Tự không nghe lọt lời nào của cô nàng, đầu tiên vào phòng lão háo sắc.
Vừa khéo hôm này Giang Thừa Minh nói chuyện làm ăn ở phòng bên cạnh, thời gian đúng lúc.
Quả nhiên, Dung Tự vừa đi vào, ông già bụng phệ, béo như con lợn kia không ôm cô gái đang hát cùng mình, mắt như mọc rễ trên người Dung Tự.
Dung Tự mặc quần jean ống thẳng, áo T-shirt màu trắng, tóc buộc đuôi ngựa, mặt mộc không trang điểm khiến trái tim ông ta đập thình thịch như hồi trẻ gặp mối tình đầu....
" Cô bé, em...em tên là gì?"
Tay lão đầy nếp nhăn đặt lên vài Dung Tự, cười dâʍ đãиɠ.
Mà bên kia, Giang Thừa Minh mới cùng ông chủ công ty khác đàm phán xong dự án khai phá đất, cười đưa người rời đi, liền đuổi tất cả mọi người ra ngoài, tắt đèn, một mình ngồi trong bóng tối đen như mực bắt đầu thất thần, thậm chí ngay cả anh cũng không biết mình đang suy nghĩ gì.
Vừa chuẩn bị mở điện thoại di động, nhìn cấp dưới gửi đến tư liệu anh yêu cầu điều tra mấy hôm trước, phòng bên truyền tới tiếng cãi nhau.
Tiếng quát lớn của đàn ông cùng tiếng khóc cô gái trộn lẫn với nhau.
Hướng Đông Hoa, 65 tuổi, tốt nghiệp từ trường đại học nổi tiếng, con rể châu báu Vĩnh Tường, trước kia còn giống Tiếu Diện hổ, dùng 30 năm của mình cho bố vợ và vợ, hiện tại phần lớn cổ phần trong công ty Vĩnh Tường đều nằm trong tay ông ta, ngay cả đứa con trai nhìn trông lợi hại cũng ngoan ngoãn nghe lời, thái độ làm người ỷ thế hϊếp yếu, thật ra là người không nên chạm vào, chuyện không nên chạm vào liền không động, nhưng vẫn mê muội dưới một chữ sắc.
Không hiểu, trong đầu Giang Thừa Minh hiện ra đoạn tư liều như vậy, ngày hôm nay người phòng bên là Hướng Đông Hoa, anh cũng biết đến, có lẽ bây giờ đang ép buộc cô gái nào đó.
Giang Thừa Minh đem điện thoại bỏ vào trong túi quần, tâm trạng tẻ nhạt vô vị, Hướng Đông Hoa ép buộc ai cùng anh không có quan hệ gì, anh cũng không có tâm tình làm anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng giọng nói này quá chói tai.
Cần phải trở về....
Giang Thừa Minh nghĩ như vậy, đẩy ra cửa phòng, phòng bên truyền tới hét như gϊếŧ heo, cùng lúc cửa phòng bị người mạnh mở ra, sau đó anh nhìn thấy cô gái gầy nhỏ chạy như điên từ trong phòng, trong lúc hoảng sợ chạy bừa, thoáng cái va vào trong lòng anh.
Giang Thừa Minh nhíu mày, nhìn Hướng Đông Hoa hai mắt đỏ bừng, dáng đi còn có phần quái dị hùng hùng hổ hổ xông về phía mình, cười thầm trong lòng, cô nhóc này rất ác liệt, có lẽ cú đá kia khiến lão già này trong vòng mười ngày nửa tháng không thể dùng được, chỉ là trên đời này không có việc dựa vào tính cách mà được việc.
Một cú đá này bây giờ thống khoái, nhưng sau này chắc chắn sẽ gặp rắc rối, chỉ cần nhìn cách Hướng Đông Hoa đối xử với cha vợ và vợ, chỉ biết ông ta là kẻ tiểu nhân có thù tất báo.
Nhưng mà có quan hệ gì với anh?
Giang Thừa Minh không nói lời gì đấy ra bàn tay cô gái đang nắm chặt lấy góc áo anh, nhìn về phía Hướng Đông Hoa gật đầu một cái chuẩn bị bước về phía trước.
Nhưng ai biết cô nhóc trong lòng anh không đồng ý, một bên ôm lấy cánh tay của anh quay đầu nhìn về phía Hướng Đông Hoa, ngoài mạnh trong yếu mà nói rằng: "Ông.... ông đừng tới đây nữa tôi.....tôi đã tìm được bạn trai.... Vừa rồi tôi muốn đi tìm anh ấy, tôi chỉ là đi nhầm phòng, hiện tại bạn trai tôi ở đây ông mà bước tới..... anh ấy..... anh ấy một cuộc đấm là có thể đem ông đánh ngã! Ông có tin hay không?"
Nghe vậy Hướng Đông Hoa bước chân dừng lại, gì, tìm bạn trai? Giang Thừa Minh? Con bé kia dọa ai đó? Người nào mà không biết Giang Thừa Minh đối với vị hôn thê một mảnh si tình....
Giang Thừa Minh cũng nhíu mày lại, cô nhóc này lại dám tính toán lên đầu anh, ngay lúc anh chuẩn bị rút tay lại, cô nhóc kia ngẩng đầu nhìn về phía anh, trong mắt chứa đầy nước, lộ vẻ cầu khẩn dùng khẩu âm nói: " Xin anh...."
Nhìn thấy gương mặt kia cả người Giang Thừa Minh nháy mắt cứng đờ.
Dĩ Nhu....
Trừ bỏ cách ăn mặc khác nhau cô gái trước mặt này có gương mặt giống y như vị hôn thê của anh.
Giang Thừa Minh cảm thấy trong đầu có một đống pháo hoa nổ liên tục, ngây ngốc nhìn cô nhóc trước mặt này, ngoại trừ gương mặt này anh không chú ý tới thứ gì nữa.
"Mày dọa ai thế, a, một nhân viên phục vụ mà có quan hệ với tổng giám đốc nhà họ Giang hay sao? Con bé lừa đảo kia nói dối lớn như vậy còn không sợ đau đầu lưỡi sao.... tới đây cho tao." Ông cố gắng nén đau đớn giận dữ hét.
" Ông....Ông đừng lại đây....."
Trong mắt Dung Tự hiện lên hoảng sợ, nắm chặt tay người bên cạnh.
"Ông....ông không tin đúng không? Vậy tôi sẽ chứng minh cho ông xem.... tôi...." Dung Tự cắn môi quay đầu kiên định nhìn về phía Giang Thừa Minh.
" Thật xin lỗi...."
Âm thanh trầm thấp vừa vang lên, Giang Thừa Minh liền cảm giác cổ của mình bị một bàn tay nhỏ bé ôm lấy sau đó cái gì đó mềm mềm đè lên.
Anh trợn mắt nhìn cô gái có gương mặt giống Dĩ Nhu, giống như là chịu chết nhắm chặt hai mắt, cả người run rẩy, ngay cả môi dán lên để bắt đầu run run.
Vừa nhìn liền biết vô cùng trúc trắc, đôi mắt anh cong cong, sau đó đưa tay ôm lấy eo của cô, trong nháy mắt cô gái liền lập tức mở to mắt kinh ngạc mà nhìn về phía anh, gương mặt vừa mới tái nhợt giờ liền trở nên đỏ bừng một mảnh, đôi tay đặt ở ngực anh như muốn đẩy anh ra.
Ý cười trong mắt Giang Thừa Minh càng thêm rõ ràng, một tay khác giữ lấy gáy cô, đầu lưỡi cùng lúc chậm rãi vòng quanh môi đỏ mọng của cô sau đó hơi cạy mở hàm răng.
Trong mắt cô không chỉ là kinh ngạc, cả người giãy giụa lợi hại hơn, không chỉ có như thế, gương mặt hồng tự như nhỏ máu ra rồi.
Chính là cô nhóc này khả năng chưa bao giờ cùng người hôn môi không biết thở, chưa tới một lúc cả người vì nín thở quá lâu mà bắt đầu choáng váng.
Phát hiện tình huống này Giang Thừa Minh lập tức buông lỏng tay ra, chấm dứt nụ hôn dài, anh ấn đầu Dung Tự vào trong lòng mình, lạnh lùng liếc nhìn Hướng Đông Hoa:
" Tôi còn tưởng là ai chứ hóa ra là tổng giám đốc Hướng, không ngờ bạn gái tôi đợi lâu như vậy, lại ở chỗ của ông. Tôi lại không biết cánh tay tổng giám đốc Hướng có thể vươn dài như vậy, người của tôi mà ông cũng có hứng thú chen chân vào...."
" Cái này.... Cái này...."
Hướng Đông Hoa ngay ngẩn cả người, rõ ràng chỉ là người phục vụ bình thường, không ngờ lại đúng là có quan hệ với Giang Thừa Minh, thật là gặp quỷ, Giang Thừa Minh không ngờ lại có đặc thù yêu thích muốn bạn gái mình giả người phục vụ, không phải nghe nói hắn ta đối với vị hôn thê đã mất tích kia toàn tâm toàn ý hay sao? Như thế nào còn ẩn giấu một tình nhân?
Lúc này thật đúng là đá phải cửa sắt.....
" Hiểu lầm.... đều là hiểu lầm! Ôi nếu tôi biết vị tiểu thư này là bạn gái của của cháu Giang, chính là cho chú một lá gan cũng không dám đối với cô nàng như vậy. Hiểu lầm đều là hiểu lầm! Xin lỗi, xin lỗi!" Nói xong không thấy Giang Thừa Minh nói thêm gì, ông ta liền khập khiễng mà nhanh chóng rời đi, mà nằm ở trong lòng Giang Thừa Minh, Dung tự nghe âm thanh vang lên +20 độ hảo cảm của Giang Thừa Minh, bên khóe miệng hơi nhếch lên, thanh âm rầu rĩ không vui:
" Anh.... Anh mau buông ra...."