Công Lược Tra Nam

Chương 4: Thế thân(3)

Editor: Nguyễn Thủy

"Có."

" Đối tượng công lược quan trọng: Giang Thừa Minh, độ hảo cảm hiện tại là 0, mời ký chủ không ngừng cố gắng."

"Xùy!"

Độ hảo cảm của Giang Thừa Minh là 0, Dung Tự cũng không có ngạc nhiên gì, bởi vì hai người bọn họ trước nay chưa gặp mặt bao giờ. Lúc trước Giang Thừa Diệc cũng không biết tới tin tức Lâm Dĩ Nhu, Dung Tự làm thế thân liền coi là an ủi duy nhất trong lòng lòng hắn, phải che dấu thật kỹ, không cho anh trai hắn nhìn thấy dù chỉ một chút sao? Nếu không......

Dung Tự nghiêng đầu nhìn về phía Giang Thừa Minh từ trên xe xuống dưới, chỉ bằng Giang Thừa Minh toàn thân khí phái, cùng lãnh khốc bá đạo khí chất, thật đúng là không khó khiến cô gái nhà người ta động tâm, cô cảm giác giữa cốt truyện Dung Tự bị Giang Thừa Diệc làm tổn thương nhiều lần, gặp phải Giang Thừa Minh là người duy nhất dịu dàng ôn nhu che trở, mà đối với Giang Thừa Minh lãnh khốc vô tình động tâm, nếu như Lâm Dĩ Nhu không trở về, hai người ở bên nhau có lẽ sẽ hạnh phúc, rốt cuộc Giang Thừa Minh vẫn hơn hẳn đứa em trai trẻ con kia, mặc dù trong lòng nhớ đến vị hôn thê Lâm Dĩ Nhu này nhưng càng thành thục hơn, cũng tương đối để ý tâm trạng Dung Tự, có thêm nhiều thời gian chưa chắc anh không thể quên được Lâm Dĩ Nhu.

Đáng tiếc, cuối cùng Lâm Dĩ Nhu vẫn là trở về......

Cán cân trong lòng Giang Thừa Minh không tự chủ nghiêng về phía người phụ nữ anh ta yêu nhất.

Lúc này mới khiến cho tình cảnh Dung Tự càng thêm khó khăn, tới cuối cùng rơi vào tình cảnh tứ khố vô thân, thương tâm mà rời đi nơi này tới đây đất nước xa lạ.

Nhớ lại cốt truyện, Dung Tự cong môi cười, lúc hai mắt tò mò cùng với Giang Thừa Minh chạm vào nhau, cô liền nghe thấy trong đầu vang lên âm thanh độ hảo cảm +20, liền không chút để ý mà đi vào chỗ Châu Quang Bảo Khí, đem tiếng gọi Dĩ Nhu, Dĩ Nhu sau lưng của Giang Thừa Minh coi như không nghe thấy.

Mà vừa bước vào bên trong cửa nàng liền nghiêng người nấp sau hành lang bên cạnh, mắt lạnh nhìn Giang Thừa Minh nửa gò lo lắng má lướt qua chỗ cô, hai chữ Tiểu Nhu anh gọi có biết bao nhiêu thê lương, giống như bảo bối quan trọng nhất bị lạc mất.

Dung Tự căn bản cũng không có ý định đi ra, tuy rằng tích cách Giang Thừa Minh so với em trai có tốt hơn một chút nhưng cũng không tốt hơn chỗ nào, nếu thực sự gặp mặt nói không chừng đối phương sẽ làm ra cái trò cầm tù cường hào thủ đoạt(*) gì đấy.

(*)Cường thủ hào đoạt: Cưỡng ép, chiếm đoạt.

Phải biết rằng ở trong mắt hai anh em này, cái gọi là bình đẳng, tự do đều là đánh rắm, chỉ có cảm thụ của bọn họ, tình cảm của mình mới là quan trọng nhất, cô không thích tôi, tôi liền cầm tù đến khi cô thích tôi, cô không muốn, tôi liền ép buộc đến khi cô nguyện ý, tôi tốt như vậy, cô không sớm thì muộn đều sẽ đồng ý, bình đẳng? Đó là thứ gì? Có thể ăn sao?

Dung Tự bật cười thành tiếng, lúc này mới từ phía sau cầu thang bước ra ngoài, cô tới nơi này cũng không phải không có nguyên nhân, cô có một người bạn học ham hư vinh lúc trước cùng đại học lại ở chung phòng bây giờ làm việc ở đây, ý đồ câu con rùa vàng. Bên trong vở kịch khi bị Giang Thừa Minh ép buộc Dung Tự, cô phải tìm tới cô bạn này mới có cơ hội tiếp cận Giang Thừa Minh.

Dựa theo tính cách Giang Thừa Diệc, cô sớm muộn đều phải đi quyến rũ Giang Thừa Minh, vậy dứt khoát đánh trận đầu tốt lắm.

Tìm được bạn cùng phòng, Dung Tự cùng cô ấy nói lại chuyện cũ mơ hồ để lộ ra tình cảnh khó xử hiện tại của mình, cô gái nhỏ kia tuy rằng ham hư vinh, nhưng là người thích nói chuyện nghĩa khí, không nói hia lời liền lấy ra một nghìn tệ đặt vào tay Dung Tự, nói trong tay cô ấy cũng không dư dả, chút tiền này nàng cần có thể dùng trước, nhà cô ấy nghèo, lúc học đại học nếu như không phải có Dung Tự tính cách lương thiện, nộp hộ cô ấy một năm tiền học phí, sợ rằng cô ấy sớm đã bị cha mẹ trọng nam khinh nữ kẽo về nhà làm sính lễ đuổi đi, bây giờ cuộc sống bình thường tuy rằng cũng không được tốt lắm, nhưng tốt xấu gì cô ấy có thể tự mình làm chủ.

(*) Một nghìn tệ: Đây tính theo tiền trung quốc mình đoán đổi ra tiền việt theo quy tắc, không biết có chính xác không: + 1.000 Nhân Dân Tệ = 1.000 X 3.240 = 3.240.000 VNĐ

(1.000 tệ bằng ba triệu hai trăm bốn mươi nghìn đồng tiền Việt Nam)

Nghe vậy Dung Tự nhìn cô ấy nửa ngày, cương quyết cự tuyệt nhận tiền cô ấy, không chỉ có như vậy, ở bên trong một đoạn thời gian rất dài nàng thường đến Châu quang bảo khí tìm cô ấy nói chuyện phiếm, hầu như không có lần nào tới tay không, mỗi lần tới đều mang những đồ tốt tới cho cô ấy, cũng khiến cho quan hệ hai người tốt hơn nhiều.

Mà có thể do cầu mà không được, Giang Thừa Minh canh cánh trong lòng hảo cảm với cô lại tăng đến 45 thậm chí bắt đầu bí mật điều tra hành tung của cô, chỉ là không đợi đến kết quả từ phía Giang Thừa Minh, bên này Giang Thừa Diệc đã trở về.

Ngày qua ngày sau khi cùng với bạn cùng phòng tên Tô Lệ Lệ gặp mặt trở về nhà, vừa bật điện Dung Tự liền thấy Giang Thừa Diệc xuất quỷ nhập thần mà ngồi trên ghế salon hút thuốc.

" Anh đã trở lại....."

" Cô đã đi đâu?"

Câu nói vui sướиɠ trong miệng Dung tự còn chưa kịp nói ra, Giang Thừa Diệc nhìn thấy nàng câu nói đầu tiên lạnh như băng dò hỏi.

" Tôi không phải đã bảo cô bình thường không có việc gì thì đừng ra khỏi cửa sao? Đi nơi nào?" Nói hắn nghiêng dầu nhìn thoáng qua hộp cơm trên tay Dung Tự: " Mang đồ cho ai?"

Em trai đang chữa bệnh ở nơi nào Dung Tự cũng không biết, cho nên chắc chắn không phải mang đồ ăn cho cậu nhóc, không lẽ là người khác?

Nghĩ như vậy, trong lòng Giang Thừa Diệc bỗng nhiên bừng lên lửa giận, bước lên hai bước đến trước mặt Dung Tự, dơ tay ra đánh mạnh vào bàn tay đang cầm hộp cơm của Dung Tự khiến nó rơi xuống, thậm chí ngay cả mu bàn tay đều bị đánh ửng đỏ, gần như chỉ thẳng vào mặt cô mà trách mắng.

" Vài ngày không gặp mặt dã tâm cô lại lớn không ít nhỉ? Cô sẽ không quên cô là ai đi? Tôi bỏ ra một số tiền lớn chữa bệnh cho em trai cô, cô cũng giống như người tôi bao dưỡng, hiện tại cầm tiền của tôi mà còn dám gặp gỡ người khác?"

" Em không có."

" Cô đã đi đâu?"

Trời mới biết hắn gặp được Dĩ Nhu mới phát hiện cô ấy đã mất đi tất cả ký ức trước đây, trong lòng có biết bao nhiêu khó chịu cùng buồn bực, mặc kệ hắn có nói bao nhiêu, nhắc nhở, cô ấy đều coi hắn thành một người xa lạ, thậm chí tin vào lời nói xấu của tên khốn Tần Dịch kia bắt đầu né tránh hắn, Sau đó ở lúc hắn không đề phòng lén lút cùng tên Tần Dịch kia rời đi nông trường.

Chờ lúc hắn mang theo bụng đói từ nước ngoài trở về Dung Tự lại không có ở trong nhà đợi hắn, trái lại mang theo hộp cơm không biết từ nơi nào trở về, điều này bảo sao hắn không tức giận?

Một người hai người đều vậy, Dĩ Nhu né tránh hắn, Dung Tự sợ rằng cũng hai lòng.

Nghĩ như vậy, tay Giang Thừa Diệc trực tiếp dơ lên bóp lấy cằm Dung Tự: " Cô nói đi!"

" Em.... Em chỉ là đi gặp bạn." Dung Tự bị hắn nói như vậy nước mắt liền giống như mưa rào rào rơi xuống.

" Là em bạn cùng phòng, bạn cùng phòng lúc đại học, mấy hôm trước tâm trạng không tốt ra ngoài đi dạo gặp phải cô ấy, cô ấy sỗng không quá tốt nên em mới...em mới...." Nói xong Dung Tự cảm thấy ủy khuất, cô cũng không biết Giang Thừa Diệc trở lại một cái hai người liền cãi nhau, rõ ràng bản thân mong chờ hắn trở về như vậy.

" Em....em không có người khác, anh tin tưởng em.... Em không có.... Em thật sự không có."

Càng nói Dung Tự càng khóc lợi hại, nhìn bộ dạng của cô trong lòng Giang Thừa Diệc dâng lên không đành lòng, hắn đương nhiên biết Dung Tự đối với mình một lòng một dạ không có khả năng sẽ hai lòng, hắn đây là giận chó đánh mèo, nhưng bảo hắn xin lỗi hắn thật sự không nói thành lời, từ nhỏ hắn đã được người phủng ở trong tay lớn lên, việc cúi mình xin lỗi hắn căn bản không làm được.

Thế nên hắn có phần lúng túng đứng tại chỗ cau mày nhìn Dung Tự khóc.

Dung Tự cũng biết chuyển biến tốt liền thu tay, khóc không bao lâu lièn tự mình lau nước mắt ngẩng đầu cẩn thận từng chút một nhìn thoáng qua Giang Thừa Diệc: " Anh còn tức giận sao? Anh... Anh có đói bụng không? Hay là em làm ít đồ ăn cho anh?"

Như vậy liền tốt?

Giang Thừa Diệc kinh ngạc nhìn Dung Tự một cái, trong lòng cũng cảm thấy tốt hơn, quả nhiên Dung Tự dễ nói chuyện, dễ trao đổi, nếu như đổi thành Dĩ Nhu hắn nhất định sẽ không dám nói như vậy với cô ấy, nhưng Dĩ Nhu lại có thể dùng Dung Tự tới so sánh?

Trong lòng nghĩ như vậy ngoài miệng lại nói

" Nấu cho tôi một bát mỳ đi, buổi tối không ăn nhiều."

Nghe vậy Dung Tự liền biết hai người sau cơn mưa trời lại sáng mở to hai mắt vội vàng gật đầu, chạy nhanh vào phòng bếp bắt đầu nấu mỳ.

Thấy thế Giang Thừa Diệc suy nghĩ một chút cũng vội vàng bước vào, nhìn Dung Tự mỉm cười gò má, trong lòng như chảy qua dòng nước ấm.

Có thể do nghe được tiếng bước chân, Dung Tự liền quay đầu nhìn hắn nở nụ cười: " Anh chờ một chút, rất nhanh liền xong."

Có thể tiếp tục như vậy cũng không tệ.

Không hiểu, Giang Thừa Diệc trực tiếp bị suy nghĩ trong lòng này làm cho hoảng sợ, sau đó mang theo hoảng sợ rời đi phòng bếp, mà ở bên trong nụ cười Dung Tự càng trở nên chân thành.

75

Nhanh.

Đoạn thời gian sau đó khác với cô nữ chính ngu ngốc chỉ biết chìm đắm đau khổ tình yêu của bản thân, Dung Tự bắt đầu không dấu vết tiến vào cuộc sống của Giang Thừa Diệc.

Mà chuyện đầu tiên chính là lôi kéo tay của đối phương bắt đầu trang trí lại nhà cửa, cô lấy cớ rất tốt, trong nhà chỉ có hai màu đen trắng trông quá mức nặng nề, nên có thêm nhiều màu sắc khác, như vậy tâm trạng người ta mới có thể tốt hơn.

Có tiền thật tốt, chỉ trong vòng hai ba ngày trong nhà liền thay đổi lớn, mà mọi vật trong nhà đều do một tay Dung Tự quấn quýt lấy hắn tỉ mỉ chọn về.

Lại sau đó, mỗi ngày đến giờ quy định hôn chào buổi sáng, hôn trước khi đi ngủ, còn quấn lấy hắn cùng nhau trồng mấy bồn hoa nhỏ, còn cùng nhau xem phim, cùng nhau thử nấu cơm, nhiều thứ khác nữa.

Có thể nói trong khoảng thời gian nàng dây dưa, Giang Thừa Diệc thậm chí đều đã quên sự tồn tại Lâm Dĩ Nhu, chìm đắm trong cuộc sống hiện tại, mà Dung Tự thành công đem độ hảo cảm của đối phương xoát đến 85 sau đó liền không thấy nhúc nhích, xem ra 85 là một cửa vô cùng lớn.

Dung Tự thầm nghĩ.

Mà ở lúc nàng rầu rĩ làm cách nào để qua được cửa lớn này thì điện thoại Lâm Dĩ Nhu đúng lúc gọi đến,

Lúc đó Dung Tự đang cùng Giang Thừa Diệc ngồi ở salon xem bộ phim kinh dị, đang ở thời điểm hồi hộp, tiếng chuông điện thoại vang liền khiến hai người giật nảy mình.

" Thừa Diệc..."

Vừa bắt máy nghe số điện thoại lạ này, trên mặt Giang Thừa Diệc nụ cười nhạo với Dung Tự liền biến mất, thay vào đó là nghiêm túc từ trước tới nay chưa từng thấy cùng với mừng như điên.

Sau khi hắn nhìn thoáng qua Dung Tự, liền lập tức chạy ra ngoài ban công.

Mặc dù khoảng cách rất xa nhưng Dung Tự như cũ vẫn có thể nhìn thấy vẻ cẩn thận cùng tình yêu trên mặt hắn khác với lúc ở bên cô.

Cô nhìn vẻ mặt đối phương, từ trong túi khoai tây lấy ra một miếng cắn giòn tan khóe miệng nâng lên một độ cong nhỏ.

Buồn ngủ có người đưa gối cảm giác thật tốt!

Chờ Giang Thừa Diệc nói chuyện phiếm trên điện thoại xong lại không có ý định bước vào.

Dung Tự lại từ đầu đến cuối ngoan ngoãn ngồi trên ghế salon nhìn hắn.

Cô nhìn Giang Thừa Diệc đốt một điếu thuốc lá, hút hai cái liền xoay người quay đầu nhìn về phía cô, hai người cách một tấm kính trong suốt mà nhìn nhau.

Mãi đến Giang Thừa Diệc hút xong điếu thuốc, ném xuống mặt đất, dùng chân nghiền nát, bước chân nặng nề đi vào.

" Dung Dung, em lại đây, anh có lời muốn nói với em...."

Đã tới....