Một Đời Thương Yêu

Chương 42: Ngoại truyện 4

NGOẠI TRUYỆN 4

Đêm đầu tiên chuyển đến nhà mới sống, tối đó trong phòng ngủ, Thiên Vũ ôm Vi An vào lòng mà thủ thỉ rất nhiều ý định về tương lai. Tuy anh không phải người giỏi nói lời đường mật nhưng những gì nói ra đều xuất phát từ tận sâu trong tim mình. Anh đã chỉ ôm cô ngủ trong suốt một tháng qua nhưng hôm nay Thiên Vũ không muốn chỉ dừng lại ở những cái ôm, cái hôn đầy lưu luyến mà anh muốn cùng Vi An tiến xa hơn.

Nụ hôn của Dương Thiên Vũ men theo khóe môi dần dần rời xuống, bàn tay đặt sau gáy giờ đang vuốt nhẹ lên má Vi An, những ngón tay thon dài vẽ theo từng đường nét gương mặt cô. Ánh mắt anh thâm tình và sâu sắc, cả giọng nói cũng trở nên tình cảm và trân trọng:

- Cảm ơn em vì đã chấp nhận một người thiếu sót như anh.

Vi An nắm lấy bàn tay Thiên Vũ áp vào má mình, cô ngước mắt nhìn anh, dịu dàng nói:

- Với em, anh không thiếu sót gì cả. Em không để bụng chuyện quá khứ đâu, thật đấy. Ngày trước lúc chia tay, em nói, em không thể chấp nhận người đàn ông của mình có con với người phụ nữ khác là nói dối đó. Nó chỉ đúng khi anh đang yêu em mà lại ngủ với người khác rồi để có con riêng thôi, nhưng đây anh và Vũ Hân là quá khứ, đã từng yêu nhau nên có quan hệ cũng bình thường.

- Để em phải thiệt thòi nhiều rồi. Anh xin lỗi.

- Sau tất cả, chúng ta còn được ở bên nhau thì bao nhiêu thiệt thòi thời gian qua với em có là gì đâu. Nhưng… anh phải yêu em hơn trước gấp nhiều lần đó.

Bờ môi anh sát lại gần sống mũi cô:

- Ừ. Từ nay về sau ở bên anh nhé. Mãi mãi.

- Vâng.

Thiên Vũ nhẹ nhàng vén những lọn tóc trước trán Vi An ra sau tai. Từ ngày cô đi, anh chưa từng một giây một phút nào thôi nhớ về cô, ngừng yêu cô cả. Anh luôn hy vọng sớm ngày thấy cô quay về, dù rằng khi đó anh biết mình không có tư cách nhớ nhung cô, mong chờ tình yêu từ cô. Anh từng có suy nghĩ Vi An chắc đã quên đi mình, bắt đầu tìm hiểu mối quan hệ mới, nhưng thật may là cô vẫn độc thân, hạnh phúc hơn cả là trong tim cô vẫn có vị trí đặc biệt dành cho anh. Thiệt thòi mà cô đã nhận vì anh, anh tuyệt đối sẽ bù đắp cho cô một cách xứng đáng và chu đáo nhất, sẽ mang tới cho cô những cái ôm bình yên và vững chãi nhất. Đời này, tuyệt đối không làm Vi An phải rơi nước mắt thêm lần nào nữa.

- Ngày mai chúng ta đi đăng kí kết hôn nhé.

- Có sớm quá không? Em sợ Tuấn Kiệt chưa hoàn toàn quen với em, em muốn quan hệ giữa em và thằng bé tốt hơn nữa. Dù gì Vũ Hân mất chưa lâu, em không muốn thằng bé nghĩ anh là người phụ bạc, quên mất mẹ bé.

- Thằng bé rất thích em. Em quên nó đã đứng ra bảo vệ em à? Tuấn Kiệt rất hiểu chuyện, nó đã sớm chấp nhận em là mẹ nó rồi.

- Nhưng…

- Đừng từ chối anh nữa.

Vi An trầm mặc vài giây, sau cùng gật đầu:

- Vâng. Nhưng em có một yêu cầu.

- Em nói đi.

- Chúng ta tạm thời chưa tổ chức hôn lễ nhé, đợi sau lễ cưới của anh Quân và chị Đan rồi mình hãy tổ chức. Được không? Em cũng không cần quá sáng trọng hay đông người đâu, càng không cần ồn ào náo nhiệt, chỉ cần có chúng ta ở nơi mình thích nhất, bên những người thân thương nhất, chứng kiến giây phút thiêng liêng đó thôi. Như thế đã là hạnh phúc với em rồi.

Khác với những dự định của những năm trước là một đám cưới thế kỉ, người người ngưỡng mộ thì giờ đây Vi An chỉ cần đơn giản thế thôi. Thiên Vũ biết cô đang nghĩ cho anh, nghĩ cho Tuấn Kiệt, e sợ người ngoài có cái nhìn xấu về anh khi mà vợ mất chưa lâu đã cưới người khác. Hiểu được nỗi lòng của Vi An, Thiên Vũ càng thêm đau lòng, anh ôm chặt cô vào lòng, trái tim mềm nhũn:

- Ừ. Em muốn thế nào cũng được, anh đều nghe theo em.

- Cảm ơn anh.

- Nhưng phải sớm sinh con cho anh.

- Một năm sau, được không?

- Không. Quá lâu.

- Nhưng em muốn chúng ta có nhiều thời gian riêng tư dành cho nhau sau bao ngày xa cách mà. Có con rồi em sẽ mải mê chăm sóc đứa bé, không quan tâm đến anh được đâu.

- Em là đang nghĩ cho Tuấn Kiệt thì có, sợ nó đố kị, tủi thân, đúng không?

- Em…

- Anh nói rồi, thằng bé rất hiểu chuyện, nếu em sớm sinh cho Tuấn Kiệt một đứa em, thằng bé sẽ có em chơi cùng, quan hệ giữa em và nó càng gắn bó hơn. Về chuyện chăm sóc đứa nhỏ, có anh, có bố mẹ và người giúp việc san sẻ cùng em. Em chỉ việc sinh con, chăm con cứ để anh lo.

- Là anh nói đấy nhé. Đến lúc con ị bậy, em không thay tã đâu, của anh tất đó.

- Ừ. Anh nhận hết. Vợ yêu chỉ việc sinh thêm 4 đứa cho anh thôi.

Vi An đẩy Thiên Vũ ra, điệu bộ sửng sốt không tin nổi:

- Cái gì? 4 đứa? Anh xem em là máy đẻ đó à? Sinh xong 4 đứa em thành ra bộ dạng gì? Em không chịu, 1 đứa thôi.

- 1 đứa quá ít, 3 đứa.

- Không.

- Em không có quyền lựa chọn đâu em yêu à. Chuyện này anh làm chủ, chốt lại 3 đứa, không nói nhiều.

- Ơ…

Vi An còn muốn thương lượng với Thiên Vũ nhưng anh không cho cô cơ hội mà trực tiếp chặn miệng Vi An bằng cái cúi đầu hôn xuống môi cô. Mới đầu nụ hôn còn dè dặt, lúc sau trở nên mạnh bạo hơn, tiến công mạnh mẽ gần như muốn nghiền nhỏ đầu lưỡi cô. Môi lưỡi cả hai quấn quýt lúc lâu, sau đó cánh môi Thiên Vũ men theo cằm Vi An chạy dài xuống dưới cổ, tới vờ vai gợi cảm của cô gặm nhấm.

- Thiên Vũ.

Những tiếng gọi vụn vặt phát ra từ cổ họng Vi An không khác nào những lời mời gọi, càng khiến ham muốn trong người Thiên Vũ trỗi dậy mãnh liệt. Bàn tay người đàn ông bắt đầu không an phận, chầm chậm vuốt từ gáy xuống dưới sống lưng, phác họa dáng người tuyệt đẹp của cô. Khi tay Thiên Vũ áp sát mông Vi An, lỗ chân lông cả người cô dựng đứng cả lên. Cô đưa tay giữ chặt tay anh lại, làn môi hồng khẽ run rẩy.

- Em muốn đi tắm.

Ánh mắt Dương Thiên Vũ dần thẫm lại như từng dòng mực đang cuộn trào nơi đáy mặt. Đang lúc cao hứng mà cô còn có tâm trạng đề cấp đến vấn đề đi tắm, có phải đang cố tình làm khó anh không?

Bỏ qua lời nói của Vi An, hành động của anh tăng thêm phần sức lực, Thiên Vũ vùi đầu vào cổ cô, hít hà hương thơm trên da thịt mềm mại. Anh mở miệng khẽ cắn lấy vành tai Vi An, thanh âm khàn đυ.c:

- Người em rất thơm, không cần tắm.

- Nhưng… em nóng.

- Anh cũng đang rất nóng, để anh giúp em giảm nhiệt độ.

- Thiên Vũ…

Vi An thở dốc, không biết là vì những lời thì thầm bên tai hay vì nụ hôn mơn man của anh mà cơ thể cô khó chịu vô cùng, cứ như có hàng nghìn con kiến nhỏ đang châm chích người cô. Không phải lần đầu cả hai phát sinh quan hệ, ngày trước yêu nhau, hôm nào anh cũng ăn thịt cô, chỉ trừ những ngày cô tới tháng, nhưng hôm nay là lần đầu sau bao năm xa cách, cảm giác thật sự rất khác lạ. Có mong chờ, có hồi hộp, có khao khát, có cả chút ngại ngùng, e thẹn.

Khi hô hấp Vi An dần trở nên khó khăn cũng là lúc quần áo trên người cô và Thiên Vũ đều được anh cởi sạch. Thiên Vũ mỉm cười nhìn cô, tiện đà bế cô lên, sải bước vào trong phòng tắm:

- Em muốn tắm thì anh chiều em. Chúng ta tắm chung.

Cái người này đúng là lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng. Mới giây trước còn bảo không cần tắm, giây sau đã bế cô đặt nằm vào trong bồn, xả nước xối vào người cả hai.

Dương Thiên Vũ dựa lưng vào thành bồn, để Vi An nằm trọn trong lòng anh, vòng tay ôm lấy eo cô siết chặt. Anh gục đầu lên hõm vai cô, ra sức cắи ʍút̼ không ngừng, để lại không ít dấu hôn lên đó. Bàn tay xấu xa vẫn liên tục vuốt ve, mơn trớn khắp cơ thể, cho đến khi nó được nắm trọn hai bầu ngực Vi An.

Vi An nghiêng đầu chủ động hôn môi Thiên Vũ, sự nhiệt tình của cô đương nhiên khiến anh rất vui, bàn tay càng tăng thêm sức lực, hóa bị động thành chủ động, mạnh mẽ nuốt lấy đôi môi người anh yêu. Trái tim Vi An được lấp đầy bởi tình cảm khó diễn tả thành lời, cô lật hẳn người đối diện với Thiên Vũ, nằm phủ lên người anh, đón nhận sự thăm dò cơ thể.

Trong làn hơi nước, cơ thể Vi An khiêu gợi như ảo ảnh. Nhiệt độ trên môi Thiên Vũ như làm tan chảy cơ thể cô, dẫn dắt nhiệt của cả người cô cũng tăng cao. Khi anh khẽ ngậm lấy nụ hoa nở rộ trước ngực cô, cảm giác ấm áp từ đầu lưỡi nhanh chóng lan ra. Cô có thể cảm nhận rõ ràng nhất vật nam tính của người đang ông đang bừng bừng khí thế cọ sát vào đùi non của cô. Một bàn tay Thiên Vũ ra sức nhào nặn bên ngực Vi An, tay còn lại luồn xuống phía dưới thăm dò hoa viên.

Khi ngón tay anh nhẹ nhàng xâm lấn vào bên trong cơ thể cô, Vi An vô thức kêu lên:

- Ưm…

- Vi An. Anh nhớ em nhiều lắm.

- Em… em cũng rất nhớ anh.

- …

- Ưm… Thiên Vũ… ư…

Cả người Vi An dán chặt vào Thiên Vũ, hai tay cô ôm ghì đầu anh cảm nhận từng đợt gặm nhấm ở khuôn ngực. Cơ thể cả hai dính chặt vào nhau không chút khe hở, thậm chí cô còn ác ý cố cọ sát vào anh làm cho từng thớ thịt rắn chắc trên người anh gần như không chịu nổi, ham muốn lấp đầy trong đôi mắt, động tác dần trở nên gấp gáp.

- Vi An… anh mới chỉ bắt đầu mà em đã không chịu nổi, vậy lát nữa sẽ thế nào đây?

- Em… em… khó chịu quá…

- …

- Ư… Người em khó chịu.

- Anh… cũng rất khó chịu.

- Hôn em đi.

Dương Thiên Vũ chiều theo ý Vi An, môi anh tìm đến môi cô, đưa lưỡi vào trong khoang miệng khuấy đảo, mυ'ŧ lấy hương thơm, mật ngọt của Vi An. Hai hơi thở nóng bỏng quấn quýt lấy nhau. Bầu không khí xung quanh dường như cũng nổi lên một lớp sóng tình nông sâu bất định. Những ngón tay anh như những con rắn linh hoạt trườn vào trong, chạm vào da thịt Vi An, nhiệt độ của nó gần như khiến anh tan chảy.

Màn dạo đầu không chỉ dừng ở đó, nó càng thêm cao trào, thiêu đốt cơ thể hai người yêu nhau hơn khi Vi An rời khỏi môi anh, đầu lưỡi trườn xuống khuôn ngực, xuống cơ bụng rắn chắc rồi xuống thấp hơn nữa, bàn tay mềm mại cầm nắm vật đàn ông kia.

Sự bạo dạn của Vi An khiến Thiên Vũ ngỡ ngàng:

- Vi An…

Vi An không nói không rằng chỉ nở một nụ cười nhìn Thiên Vũ rồi cúi đầu ngậm lấy vật kia. Anh rất thích hành động này, l*иg ngực nhấp nhô lên xuống, hai mắt khẽ nhắm nghiền cảm nhận đầu lưỡi ướŧ áŧ của Vi An, cổ họng phát ra những âm thanh rêи ɾỉ khàn khàn khe khẽ.

Dương Thiên Vũ hưởng thụ sự mềm mại và vụng về khiến người ta quyến luyến ấy của cô, bàn tay không yên khẽ ấn nhẹ đầu Vi An xuống để cô ngậm trọn trong miệng. Thanh âm vì nụ hôn của cô mà mơ hồ:

- Vi An… Ai dạy hư em như thế hả?

- …

- Vi An… đủ rồi… anh không chịu được mất.

- …

- Cơ thể anh sắp nổ tung vì em rồi.

- …

- Vợ à… lên đây với anh…

Cánh môi Vi An vừa rời khỏi nơi nóng bóng, cứng rắn đó của anh thì Thiên Vũ liền xốc cả người cô bước ra khỏi bồn tắm. Anh bế cô đặt ngồi trên thành tường trước gương trang điểm, sau đó khuỵ gối, gác hai chân cô đặt lên vai mình, vùi đầu vào nơi tư mật của Vi An.

Cả người cô thoáng chốc cứng đờ nhưng rất nhanh đã mềm nhũn, bàn tay Vi An ghì lấy đầu anh, cảm nhận sự mềm mại từ lưỡi anh đem đến. Cả người Vi An lập tức cứng đờ vì sung sướиɠ, kɧoáı ©ảʍ liên tục nổi lên dưới mỗi lần lướt anh quét sâu vào bên trong. Cảm giác đê mê kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm Vi An không chịu nổi, miệng bật ra những âm thanh rêи ɾỉ đầy ám muối:

- A… ư… ư… Thiên Vũ… ư…

Môi Thiên Vũ vẫn không ngừng hôn mạnh khiến Vi Am như sắp phát điên, lưỡi anh mềm mềm, ướt ướt lướt qua từng điểm nhạy trào dâng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ sự ham muốn nguyên thủy nhất trong người cô, làm Vi An say mê đến điên dại.

Phía dưới được kí©ɧ ŧɧí©ɧ, phía trên thì một bàn tay Thiên Vũ vẫn đang hăng say nhào nắn ngực cô, làm Vi An không sao thở nổi, đầu óc lúc này mơ hồ chẳng nghĩ ngợi được gì, chỉ biết ghì chặt anh mà hưởng thụ cảm giác sung sướиɠ anh mang lại.

Hai mắt Vi An dại đi, miệng không ngừng rêи ɾỉ gọi tên Thiên Vũ. Khi lửa dục thiêu đốt chút lý trí còn sót lại, Vi An không thể kìm nén được nữa mà vội kéo anh lên, nhỏ giọng nài nỉ:

- Thiên Vũ… em muốn… em không chịu được nữa đâu.

Dương Thiên Vũ lúc này chẳng khác nào cô, sự chịu đựng của anh đã cạn, anh nâng hai chân Vi An để cô quắp lấy eo mình. Khi vật nam tính cứng rắn chạm đến cô bé của Vi An chuẩn bị tiến vào trong thì chợt anh dừng lại, cố tình trêu ghẹo cô:

- Em muốn gì?

- Em muốn anh… cho em đi…

- Phải nói rõ anh mới cho.

- Thiên Vũ… Em muốn nó lấp đầy cơ thể em, em nhớ cảm giác căng cứng ra vào trong người em… Em muốn…

- Còn gì nữa?

- Em muốn được thỏa mãn… Tên xấu xa này… anh nhanh lên đi… Em không chịu được nữa…

- Được. Anh cho em sung sướиɠ.

Dương Thiên Vũ nhìn Vi An cười đầy thích thú, anh giữ chặt eo cô, hít sâu vào một hơi rồi từ từ tiến vào từng chút một. Cảm giác trống rống bỗng chốc được lấp đầy khiến Vi An sung sướиɠ đến mức suýt nữa thì hét lên, may mà cô kịp thời bịt miệng lại.

Thiên Vũ gỡ tay cô ra vì anh muốn được nghe những âm thanh phát ra từ cổ họng cô. Vi An ngẩng đầu, hơi thở phả lên tóc anh, đón nhận nụ hôn của Thiên Vũ đặt lên cổ mỗi lúc một nóng bỏng, ướŧ áŧ:

- A… ưhm… ưm…

- …

- Thiên Vũ… em… yêu anh…

- Ừ.

Dương Thiên Vũ ấn mạnh hông vào sâu trong người Vi An, đem sự mạnh mẽ và quyết liệt chôn sâu vào cơ thể cô, lưng anh bắt đầu vận động, mỗi lần va chạm là một lần đem đến cảm giác đê mê, khoái lạc cho Vi An. Thân thể trán kiện áp chặt lên người cô như muốn tìm kiếm nhiều niềm vui hơn nữa.

Tình cảm của hai người như trận hồng thủy bị chặn lại quá lâu, giờ phá vỡ mọi tường thành. Dương Thiên Vũ vốn muốn trân trọng người con gái trong lòng mình, dịu dàng thể hiện sự nhiệt tình nhưng tiếc là anh hoàn toàn không thể chặn lại ham muốn cháy bỏng và mãnh liệt, ban đầu vẫn còn kiềm chế, dần dần trở nên cuồng dã.

- Thiên Vũ… chậm… chậm một chút…

Vi An khẽ gọi tên anh, hy vọng anh chậm một chút, nhẹ nhàng một chút. Nhưng nhìn dáng vẻ yêu kiều, mê hoặc của cô chỉ càng làm gia tăng thêm khát khao chinh phục của người đang ông. Bàn tay anh nhẹ nhàng nâng chân cô lên, để càng dễ dàng chôn vùi sâu hơn. Cả người Vi An co thắt trong mê loạn, quấn lấy người anh dường như không dám buông lơi, sợ sẽ rơi thẳng xuống vực sâu.

- Anh không thể… cơ thể em quá sức mê hoặc anh.

- Ư… ưhm… anh…

- Vi An, anh nhớ em, chỉ muốn ở trong cơ thể em mãi thôi.

- A… ư… nhanh quá… ư…

Dương Thiên Vũ phát ra những âm thanh thỏa mãn trên người cô, hết mình tận hưởng niềm hạnh phúc chặt chẽ của người con gái. Vi An chỉ biết gấp gáp thở mạnh, khó khăn chưa đựng sự vĩ đại của Thiên Vũ. Mỗi nơi nào đó trong cơ thể cả hai đều như ngọn đuốc hừng hực, Thiên Vũ càng ra vào mãnh liệt thì ngọn lửa ấy lại phun trào, bùng cháy.

Hai tay Vi An bấu chặt lấy bờ lưng trần của Thiên Vũ không ngừng run lên. Đầu ngón tay sắc nhọn như khảm sâu vào da thịt anh nhưng người đàn ông ấy chẳng thấy đau chút nào. Cô càng bấm sâu, lực va chạm càng tăng mạnh, khiến cho cả căn phòng vang vọng tiếng thở dốc, tiếng hai cơ thể dập dìu phát ra, tiếng hoan ái ngân nga và mùi hương đặc trưng của tìиɧ ɖu͙© xen lẫn.

Dương Thiên Vũ bế Vi An ra ngoài phòng ngủ, đặt cô nằm dưới thân anh mà tiếp tục vận động không ngừng. Vi An không thể tưởng tượng nổi sức lực của người đàn ông này, anh dường như không biết mệt, càng làm càng hay say, càng làm càng khiến cô muốn nổ tung, sưng tấy.

- Thiên Vũ… tha cho em…

- Không… anh không dừng đâu… Anh đã phải nhịn suốt 3 năm rồi.

- Ưm… vậy… chậm lại… được không…

- Anh làm em không thỏa mãn, khiến em khó chịu?

- Không…ưm… không phải… ư… em không chịu nổi… nhanh quá…

- …

- Chậm thôi anh…

- Anh sẽ cố gắng.

Khi Thiên Vũ cố gắng điều chỉnh được lực của mình thì Vi An lại cảm thấy hụt hẫng. Cô không hiểu nổi cơ thể mình ra sao nữa, cuối cùng thà để Thiên Vũ dày vò chứ quyết không để bản thân thấy thiếu thiếu, hao hụt cảm xúc. Cô vòng chân trên eo anh, quặp chặt, ngượng đỏ mặt nói:

- Anh… em đổi ý rồi…

- Hử… Sao thế?

- Em muốn… nhanh hơn…

Dương Thiên Vũ không nhịn được mà khẽ bật cười:

- Em thật là mâu thuẫn đó vợ à… Không sao, anh chiều được em.

- A…

Thiên Vũ chìm trong cơ thể Vi An, khi tìm kiếm sự thâm sâu, khi lại xoay tròn phác họa, lúc muốn đâm xuyên, lúc lại muốn nghiền nát. Tiếng ngâm nga của người con gái cùng tiếng thở đυ.c ngầu của người đàn ông dệt thành những âm hưởng tuyệt mỹ.

Hạnh phúc giãn nở trong từng lỗ chân lông trên cơ thể Thiên Vũ, nghe được tiếng rêи ɾỉ của Vi An dưới từng dộng tác của mình, gương mặt anh toát lên một thần thái sảng khoái khó diễn tả thành lời. Điều này khiến khao khát chinh phục nguyên thủy trong anh đạt được thỏa mãn chưa từng thấy.

Anh thuần thục và nhiệt tình, dùng toàn bộ sức lực để dẫn cô cùng vượt qua mưa gió. Còn cô thì đi theo anh, đón lấy anh, bổ sung và hỗ trợ cho anh. Sống lưng Thiên Vũ lên xuống không ngừng, ướt đẫm mồ hôi nhưng anh chưa có dấu hiệu buông lỏng. Cho đến khi cơ thể Vi An mềm nhũn, thanh âm ở cổ họng yếu ớt rất nhiều, anh biết cô đã thấm mệt, không thể chịu thêm những trận cuồng phong của mình nữa thì gấp rút trút hết những dòng nước trắng cực nóng vào sâu trong cô rồi mới dừng hẳn lại. Cả hai ngạt thở trong niềm hạnh phúc cực điểm, sung sướиɠ trong cơn nham thạch bùng phát, cứ thế bùng cháy tới khi tan thành bọt nước.

Thiên Vũ từ từ rút ra khỏi người Vi An, kéo cô ôm vào lòng, lau đi những giọt mồ hôn ướt đẫm trán cô, yêu thương hôn lên đó:

- Mệt lắm không?

- Có. Mệt chết đi được. Anh cứ hùng hục như trâu.

- Thì em cũng thích thế mà. Với lại, do anh phải nhịn lâu đấy. Sau này sẽ bớt làm em mệt hơn, không hành em như vừa rồi nữa đâu.

- Anh đừng có điêu.

- Thật mà. Nếu em không tin thì lát mình làm lại, anh cho em cảm nhận.

Vi An đánh nhẹ lên l*иg ngực Thiên Vũ:

- Đáng ghét. Anh còn muốn làm nữa?

- Ừ. Làm với em bao nhiêu cũng không đủ.

- Em không cho. Em mệt, em muốn đi ngủ.

- Ừm…

Giọng Dương Thiên Vũ kéo dài như đang suy nghĩ, mấy giây sau mới nói tiếp:

- Thôi được rồi. Nay một lần, cho em nợ sang ngày mai. Chúng ta đi ngủ.

- Không nợ nần gì hết. Anh đòi hòi nhiều em sẽ cấm anh luôn.

- Công bằng ở đâu?

- Công bằng ở em. Anh dám bật lại?

- À… Anh không dám, vợ nói gì anh cũng sẽ nghe mà. Nhưng…

- Nhưng gì?

- Em phải chiều anh chứ, vấn đề này, cấm sao được, hứng lên thì phải làm thôi, không thể trách anh được. Có trách phải trách thằng nhỏ của anh, em ngon quá nó không cưỡng lại được.

- Anh… Dương Thiên Vũ, anh đúng là mặt dày, vô liêm sỉ.

Dương Thiên Vũ ôm siết cô vào lòng, vui vẻ bảo:

- Ừ. Mặt dày, vô liêm sỉ với mỗi mình em.

- Không thèm cãi với anh, em nhắm mắt rồi đấy.

- Được rồi. Ngủ ngon, vợ yêu. Anh yêu em.

Vi An hạnh phúc lép vào ngực Thiên Vũ mỉm cười thật tươi. Hôm nay cuối cùng cô đã hiểu, ý nghĩa của việc không thể buông một người là như thế nào. Đó là dù tình yêu với người ấy có muôn vàn trắc trở, buộc phải xa nhau, bên cạnh mình dù có xuất hiện bao nhiêu, thậm chí là người tốt hơn người ấy thì bạn vẫn sẽ nhớ mãi về người ấy. Nhớ giây phút người ấy nắm tay bạn bao bọc như cái kén, nhớ đến hương vị trong hơi thở của người ấy, nhớ cái ôm cuối cùng hai người chia tay, dẫu đau lòng nhưng vẫn rất ấm áp.

Sau tất cả mọi gập ghềnh, sóng gió, sau mọi chuyện đau buồn, những giọt nước mắt cay đắng, cuối cùng Dương Thiên Vũ và Vi An cũng ở bên nhau, có một cái kết viễn mãn cho tình yêu chân thành. Sau này, dẫu có chuyện gì xảy ra, Thiên Vũ cũng sẽ nắm chặt tay cô không chút do dự, cùng cười, cùng khóc với cô suốt cả một đời.

HOÀN 14/03/2022 (16h46)