Mục Thu Hàm đột nhiên đẩy, đẩy Lăng Vân đến sát tường, đôi mắt Lăng Vân đột nhiên trợn to.
“Ngươi muốn làm cái gì?”
Lời vừa ra khỏi miệng, Lăng Thiếu Gia cảm thấy lời này hình như không đúng, không thể thể hiện ra uy thế của Lăng Thiếu Gia.
“Ngươi muốn phạm thượng sao? Ta chính là lão bản của ngươi.”
“Ta biết chứ! Ta là thủ hạ của ngươi đúng không?” Mục Thu Hàm thản nhiên cười, khuôn mặt soái khí bức người, ưu nhã mị hoặc.
“Trả nợ mà! Nhiều tiền như vậy, ta không lấy ra, sau khi suy nghĩ cặn kẽ, ta nghĩ ta đành phải bán thân, yên tâm, ta nhất định sẽ hầu hạ ngươi thoải mái dễ chịu.” Mục Thu Hàm nhẹ thổi vào tai Lăng Vân, có hơi ngả ngớn nói.
Trong đầu Lăng Vân nổ đùng như pháo hoa, cả người đều tê tê dại dại, này là cách trả tiền gì, cậu mới không cần tiếp thu.
Lăng Vân nhe răng, đôi mắt to nhấp nháy, Lăng Vân giật giật, cánh tay Mục Thu Hàm vừa vặn chặn lại cổ tay cậu, Lăng Vân ngay cả muốn giãy giụa đều là hy vọng xa vời, Lăng Vân có chút không cam lòng hít sâu, nâng mắt lên, mũi nhọn trong mắt bắn ra bốn phía.
“Ngươi không phải bị oan, ngươi là thật sự thích nam, quận chúa khó trách người ta không cần ngươi, ngươi xứng đáng!” Lăng Vân nhe răng nhếch miệng nói. Cậu vốn cho rằng Mục Thu Hàm là loại người chỉ biết điên cuồng tu luyện, cùng loại với người tài ở xã hội hiện đại.
Kết quả người này lại là tên khốn giả heo ăn thịt hổ, đáng sợ nhất chính là gia hỏa này nhìn trúng lão hổ là mình.
Tuy rằng trước kia Lăng Vân luôn tự cho mình là có thể trên có thể dưới, nhưng tới dị giới, Lăng Thiếu Gia luôn định thay đổi triệt để chỉ làm trên.
Thiếu niên tốt của thế kỷ 21 như Lăng Thiếu Gia dù sao cũng không thể đặc biệt chạy đến dị giới bị người đè đi, việc này nếu là làm đám bạn bè ăn chơi của cậu ở thế kỷ 21 biết, không biết sẽ giễu cợt cậu như thế nào đâu?
Lăng Vân đánh giá người đứng trước mắt một chút, tên Mục Thu Hàm này, nhìn thì nghiêm trang, lại hóa ra là tên ý nghĩ xấu đầy mình, nhìn thế nào cũng không giống nguyện ý ở dưới. Cho nên nói lớn lên càng chính trực lại càng có thể là loại đen đến tận tâm can tì phổi thận, đây đại khái là bởi vì vật cực tất phản, tỷ như nói Quân Tử Kiếm Nhạc Bất Quần phái Hoa Sơn vậy.
Quân tử gì đó dễ dàng biến thành tiểu nhân nhất, đạo lý trong đó vô cùng thâm ảo.
Quận chúa từ hôn, miệng vết thương bị vạch trần, tròng mắt đen nhánh của Mục Thu Hàm, hiện lên chút thâm trầm.
Tuy từ nhỏ hắn luôn một lòng hướng về kiếm, nhưng cũng có chút ảo tưởng đối với thê tử của mình, người khác không biết, Mục Thu Hàm lại rõ ràng, mình bị oan uổng dan díu với thị đồng, tám chín phần mười chính là vị hôn thê kia của mình làm ra, nhưng mà nữ tử kia lại bày ra bộ dáng tình thâm ý trọng, lừa gạt mọi người, chẳng những tạo cho mình thanh danh tận tình tận nghĩa, còn đẩy hắn vào đáy vực, Mục Thu Hàm nắm chặt tay, nợ hắn, hắn sớm hay muộn đều phải đòi lại.
Mục Thu Hàm gắt gao nhìn chằm chằm Lăng Vân, một đôi con ngươi đen nhánh, tràn đầy bóng loáng, một giây trước vẫn là phong khinh vân đạm, ngay sau đó lại tà dị làm người như lọt vào hồ sâu không thấy đáy.
Lăng Vân thoáng chốc cảm thấy độ ấm trong không khí đều bỗng nhiên giảm xuống vài phần, đáng chết, cậu đã chọc xù lông gia hỏa này rồi, Lăng Vân có hơi chột dạ, không phải cậu cố ý! Cậu chỉ nói ra cảm giác của mình mà thôi! Gia hỏa này xứng đáng bị từ hôn! Nếu không sẽ liên lụy một cô nương tốt.
Gia hỏa Mục Thu Hàm này sẽ không làm cậu đi, ôi trinh tiết của cậu! Lăng Vân đột nhiên hơi ngượng ngùng.
Tuy rằng kiếp trước cậu chơi khắp bụi hoa, nhưng kiếp này cậu vẫn là một thiếu niên trong sáng thuần khiết. Chủ nhân thân thể này vì muốn đính hôn với công chúa Lâm Lang mà thủ thân như ngọc, một hình mẫu điển hình của người đàn ông tốt trong nhà. Đây còn là lần đầu tiên!
Năm đó lần đầu tiên cho một bạn học anh tuấn tiêu sái, tên bạn học đáng chết kia lại chỉ khi thi cử mà cho cậu một chút trợ giúp, Lăng Thiếu Gia đã tự mình tắm rửa sạch sẽ đưa tới cửa, lúc sau mỗi khi nghĩ đến lần trải nghiệm thảm thống đó, Lăng Thiếu Gia đều rút kinh nghiệm xương máu, kiên quyết không thể phạm phải cùng loại sai lầm.
Ơn huệ nhỏ gì đó, không đáng để Lăng Thiếu Gia nằm dưới.
Nhìn sắc mặt Mục Thu Hàm khó coi, Lăng Vân lộ ra nụ cười nịnh nọt, tên Mục Thu Hàm này đại khái là nhớ tiểu tình nhân của hắn, cũng không biết có gì để nhớ.
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu!
“Ngươi cũng không cần quá sốt ruột, ngươi đi tìm quận chúa kia tâm sự đi, nói không chừng các ngươi còn có cơ hội đâu, ngươi xem hiện tại ngươi lợi hại như vậy, nếu nàng là có mắt, cũng sẽ không lại buông tay.” Lăng Vân an ủi.
Trong lòng Mục Thu Hàm hơi không vui, hắn đã lợi hại như vậy, Lăng Vân còn như ném rác rưởi mà muốn đẩy hắn cho người khác. “Tiểu Vân Nhi, ta lợi hại như vậy, ngươi cũng không động tâm sao?”
Lăng Vân gật gật đầu.
“Tâm động chứ! Nhưng ngươi biết tuy con người của ta không thích nữ nhân, nhưng vẫn là biết tôn trọng nữ nhân, loại đàn ông có vợ như ngươi, ta sẽ không suy xét.” Lăng Vân thiếu gia giải thích.
Làm kẻ thứ ba gì đó có hơi không đạo đức, truyền ra cũng không dễ nghe, có tổn hại uy danh của tổ tiên. Cậu thì cũng không sao, nhưng lão thần y gia gia kia của cậu da mặt mỏng, chịu không nổi người khác chê cười! Cho nên năm đó tuy Lăng Thiếu Gia thường xuyên làm xằng làm bậy, nhưng vẫn rất có chừng mực.