“Tô Mặc, chúng ta nói chuyện riêng.” Nhậm Phong nghiêm túc mở miệng nói.
Tô Minh chắn trước mặt Tô Mặc.
“Cha, cha tránh phía sau con đi.”
Dưới sự trợ giúp của Gấu trúc, Tô Minh tiến cảnh rất nhanh, trước kia tuy cậu bé có công lực cấp hai, nhưng không biết vận dụng như thế nào, hiện tại đã có thể miễn cưỡng khống chế.
“Không có việc gì.” Tô Mặc an ủi vỗ vỗ vai Tô Minh. “Chúng ta không có gì để nói.” Tô Mặc lạnh lùng nói. Nhậm Phong không cam lòng nhìn Tô Mặc.
Ánh mắt Tô Mặc xẹt qua mặt Nhậm Phong, chỉ kinh hồng thoáng nhìn như vậy, lại như lắng đọng lại muôn vàn tinh mang, sặc sỡ loá mắt.
“Nếu có thể, ngươi đừng dây dưa ta nữa được không, xem ở việc ta đã cứu ngươi một lần, tính ta cầu xin ngươi.”
Nhậm Phong cười thảm, cầu xin y, lúc này hắn cầu xin y, cầu xin y đừng dây dưa hắn nữa, thời điểm độc phát hắn không cầu xin y, thời điểm độc tính phát tác ở Nhậm gia, hắn không cầu xin y, hiện giờ, vì tránh thoát mình, hắn cầu, chẳng lẽ y thật sự tội không thể thứ như vậy sao?
“Mặc Mặc, ta biết ta thực xin lỗi ngươi, nhưng ngươi không thể ngay cả một cơ hội cũng không cho ta!” Nhậm Phong vội vàng nói.
Lăng Vân chớp mắt, có hơi rối rắm, đến lúc này, chẳng khác nào đánh đố, rốt cuộc đang nói cái gì, trong lòng Lăng Vân như có móng vuốt đang cào cào, lòng hiếu kỳ hoàn toàn bị câu lên.
“Mặc Mặc, y rốt cuộc làm chuyện gì có lỗi, nói ra, ta cho ngươi ý kiến, có nói là ngựa tốt không ăn cỏ sau lưng, y bội tình bạc nghĩa, hay là di tình biệt luyến, Mặc Mặc, loại người này, nhìn không đáng tin chút nào, nhưng nếu y thật mang Băng Điệp Lam về, vậy ngươi có thể suy xét cho y một cơ hội!”
Lăng Vân dựa vào Tô Mặc, nóng lòng hỏi.
Hai mắt Tiểu Tô Minh nhấp nháy vụt sáng lên, thúc thúc kia nói, năm năm trước y đã quen biết cha, mình còn chưa sinh ra, bọn họ đã quen biết.
Tô Mặc trầm mặc, sắc mặt Nhậm Phong khó coi, Lăng Vân quay qua quay lại. “Sẽ không phải càng nghiêm trọng hơn bội tình bạc nghĩa, di tình biệt luyến đi.” Nếu như vậy, phỏng chừng gia hỏa này cũng hết vai.
Tô Mặc trầm mặc, Nhậm Phong không rên một tiếng, Lăng Vân híp mắt, này trạng thái là cam chịu. “Mặc Mặc, sẽ không phải chính là gia hỏa này làm ngươi trúng độc đi.” Tô Minh lập tức đề phòng.
Tô Mặc không trả lời, đôi mắt Nhậm Phong xẹt qua đau đớn thật sâu, Lăng Vân phẫn nộ rồi. “Ngươi nhanh đi tìm chết đi, tốt nhất mang Băng Điệp Lam về lại đi chết, cút đi, cút đi.” Nói giỡn, sai lầm khác thì thôi, gia hỏa này lại còn là đầu sỏ gây tội làm Tô Mặc biến thành như vậy.
Tô Minh đột nhiên tấn công Nhậm Phong, nắm tay tuy nhỏ, lại uy thế vô cùng, Nhậm Phong không phòng ngự, cứng rắn bị một quyền, Tô Minh còn chưa cao đến eo Nhậm Phong, công kích chính là chân Nhậm Phong, một vòng uy phong lẫm lẫm, thật mạnh nện trên đùi cứng như thép, Tô Mặc hoảng loạn hô một tiếng. “Minh Nhi, con đánh không lại y, mau quay lại.”
Nhậm Phong cười khổ, Tô Mặc nôn nóng không phải bởi vì y, mà là bởi vì Minh Nhi, chẳng lẽ trong mắt Tô Mặc, mình chính là cái loại người nhay cả chính mình nhi tử đều không nhận sao?
Tiểu Tô Minh ôm nắm tay, thối lui đến bên cạnh Tô Mặc nói: “Cứng quá.”
“Cha, con không sợ y, con sẽ bảo vệ cha.” Tô Minh nghiêm túc nói.
Tô Mặc an ủi sờ sờ đầu Tô Minh. “Chỉ cần Minh Nhi không có việc gì, cha không quan trọng.”
“Ta đi tìm Băng Điệp Lam, Mặc Mặc, ta biết ngươi hận ta, nhưng ta là thật sự thích ngươi, cho ta một cơ hội, ta sẽ làm ngươi hạnh phúc.” Cuối cùng Nhậm Phong nhìn Tô Mặc một cái, xoay người chạy về phía rừng rậm Mê Thất, bệnh của Tô Mặc không thể kéo dài, hắn không thể lại lãng phí thời gian.
Nhậm Chiến nhìn phương hướng Nhậm Phong rời đi, lặng lẽ đi theo.
Nhậm Phong đi đến một nửa, bước chân đột nhiên ngừng lại. “Phụ thân, ngài xuất hiện đi.” Âm thanh lạnh lùng quanh quẩn giữa núi rừng, thêm vài phần túc sát.
“Dừng lại đi, rừng rậm Mê Thất quá nguy hiểm.” Nhậm Chiến bình tĩnh nói.
“Phụ thân, ta cần phải đi.” Nhậm Phong xoay người, trong mắt tràn đầy kiên quyết.
“Sao phải vậy, lúc trước một cái Hứa Yên Nhiên, hiện tại là Tô Mặc, về sau còn sẽ có người khác, không cần quá để ý.” Nhậm Chiến an ủi nói.
Nhậm Phong cảm giác trong lòng giống như phát hỏa. “Không cần đánh đồng tiện nữ nhân kia với Tô Mặc, ả không xứng.”
Nhậm Chiến nhìn biểu tình Nhậm Phong gần như phát cuồng, thầm cười khổ. “Một khi đã như vậy, lúc trước sao con phải……”
“Phanh.”
Không chờ Nhậm Chiến nói xong, Nhậm Phong nện một quyền trên thân đại thụ trăm năm bên cạnh, cổ thụ che trời nháy mắt vỡ thành vụn gỗ. “Đó là việc ta làm sai nhất, về sau sẽ không.”
Nhậm Chiến thở dài. “Băng Điệp Lam, cũng chỉ là Lăng Vân suy đoán, sao con lại phải mạo hiểm như vậy.”
“Cha, đó là con nợ, đừng cản con được không?” Biểu tình Nhậm Phong trắng bệch, một đôi mắt tối tăm châm từng đốm lửa, đã nguy hiểm, lại hung ác nham hiểm.
Nhậm Chiến thở dài. “Thôi, con đi đi, cẩn thận một chút.” Tính tình của Nhậm Phong, chưa tới phút cuối chưa thôi, không phải người làm phụ thân như ông ta ngăn được.
“Con sẽ tồn tại ra ngoài, Mặc Mặc còn đang đợi con.” Nhậm Phong nắm nắm tay, tin tưởng tràn đầy nói.