“A!”
Thét chói tai thê thảm quanh quẩn trong rừng cây, một tiếng rống giận phẫn nộ đến cực điểm quanh quẩn giữa núi rừng, Lăng Vân thấy hoa mắt, sao Kim trong đầu quay tròn, màng nhĩ phát đau. Mục Thu Hàm tay mắt lanh lẹ duỗi tay đỡ lấy Lăng Vân.
“Ngươi vẫn ổn chứ.”
Lăng Vân lắc lắc đầu, nhớ trước đây khi Lăng Vân lên cấp ba, rất khịt mũi coi thường chữ “tĩnh” to bự trên vách tường, người có một cái miệng chính để nói, tĩnh cái rắm, giờ phút này, Lăng Vân cuối cùng cũng cảm nhận được thâm ý sâu sắc của chữ “tĩnh” to bự kia, là rất có nội hàm, cả ngày quỷ khóc sói gào có ý nghĩa gì đâu.
Màng nhĩ đáng thương của cậu! Sẽ không bị làm rách đi.
“Đây là sư tử hống?”
Lăng Vân quay đầu nhìn Mục Thu Hàm hỏi.
Mục Thu Hàm lắc đầu, giải thích:
“Không phải, là hổ lang khiếu.”
Ghét nhất loại người này, rõ ràng là con người, lại cứ thích học lang học hổ kêu, quả thực là ở ném mặt động vật linh trưởng bậc cao.
Lăng Vân rối rắm nhíu nhíu mày, đột nhiên nhớ tới cái gì.
“Hắn kêu như vậy sẽ không làm gấu trúc bị điếc đi.”
“Sẽ không.”
Mục Thu Hàm chắc chắn nói.
“Vì sao?”
Lăng Vân khó hiểu hỏi, sao Mục Thu Hàm lại tin tưởng gấu trúc như vậy.
Mục Thu Hàm đương nhiên mà nhìn Lăng Vân nói:
“Nếu ngươi không điếc, người ta đương nhiên càng không thể điếc.”
Mắt Lăng Vân sáng ngời có thần nhìn Mục Thu Hàm, Mục Thu Hàm cuối cùng cũng nhận ra có vẻ mình nói hơi quá mức, ngượng ngùng giải thích:
“Công lực của Gấu trúc ở trên ta phía.”
Lăng Vân chớp chớp mắt nhìn Mục Thu Hàm.
“Ngươi không phải cao thủ sao? Sao một chút quyết đoán của cao thủ cũng không có? Tùy tiện tìm một người công lực cũng cao hơn ngươi, ngươi có xấu hổ không, xấu hổ hay không?”
Mục Thu Hàm đúng lý hợp tình nhìn lại Lăng Vân.
“Không phải ngươi cũng không phải cao thủ sao?”
Rất nhiều thứ đều xuất hiện trong sự đối lập, so với người mạnh hơn người bình thường một chút như Lăng Vân, lòng tự tin của Mục Thu Hàm Mục thiếu gia nhanh chóng bành trướng.
“Ngươi cho rằng bổn thiếu gia là loại mãng phu đầu óc ngu si tứ chi phát triển như ngươi sao? Bổn thiếu gia có thể dựa vào trí tuệ gϊếŧ người trong vô hình, ngươi có thể so sánh sao? Có thể so sánh sao? Thứ lỗ vốn như ngươi có thể so sánh sao?”
Lăng Vân vươn ngón trỏ, chọc bả vai Mục Thu Hàm. Tưởng Lăng Vân thiếu gia mắt sáng như đuốc, cố tình coi trọng tên phá của như vậy sao mà chịu nổi!
Mục Thu Hàm vươn tay che miệng Lăng Vân, áp đảo Lăng Vân thiếu gia đột nhiên không kịp phòng ngừa trên cỏ, Lăng Vân thiếu gia thẳng tắp ngã xuống, Mục Thu Hàm xách cổ áo Lăng Vân nhưu xách gà, làm giảm tốc đọ Lăng Vân rơi xuống, đỡ cho Lăng Vân ngã một cú chó gặm bùn, nhưng Lăng Vân thiếu gia không có một chút cảm kích.
Đánh lén! Quá ác liệt, gia hỏa này chắc chắn là bởi vì ghen ghét mình có tài hoa hơn hắn nên mới đánh lén, thật vô sỉ, quá đáng giận.
Lăng Vân vừa định đạp, Mục Thu Hàm ghé vào bên tai Lăng Vân nói nhỏ.
“Đừng nhúc nhích, bọn họ tới.”
Lăng Vân bị Mục Thu Hàm đè chặt dưới thân, Lăng Vân trợn trắng mắt, dựa vào cái gì! Người này ăn đồ của cậu, tiêu tiền của cậu, làm ngân phiếu của cậu biến thành hồ nhão, hiện tại lại còn dám đè cậu.
Muốn đè cũng nên là Lăng Vân cậu đè Mục Thu Hàm mới đúng.
“Đừng nhúc nhích.”
Mục Thu Hàm như nổi giận, với một chân qua, như sắt thép mà ngăn chặn chân của Lăng Vân. Lăng Vân nghiến răng, a, gia hỏa này chiếm tiện nghi của mình.
Lăng Vân vươn tay, hung hăng nhéo vào eo Mục Thu Hàm, Mục Thu Hàm như không có cảm giác mắt nhìn thẳng, bình tĩnh dị thường. Lăng Vân hơi rối rắm nhíu mày, người này mình đông da sắt, quả nhiên là thiếu đòn.
Bị véo không phản ứng? Đầu Lăng Vân từ từ động, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua da eo của Mục Thu Hàm, Mục Thu Hàm đột nhiên không kịp phòng ngừa run rẩy một cái, Lăng Vân khoe khoang cười, ai bảo gia hỏa này còn dám bày ra cho mình một gương mặt thúi.
“Đừng nháo.”
Mục Thu Hàm bắt lấy tay Lăng Vân, nghiêm túc mà cảnh cáo.
Lăng Vân bĩu môi, chú ý tình thế trước mắt một chút, cảm thấy đối đầu kẻ địch mạnh, cậu tạm thời có thể buông ân oán với Mục Thu Hàm, nhất trí đối ngoại trước.
Lăng Vân thu mắt, âm thầm tính toán, cậu cho rằng bẫy rập của mình, ít nhất có thể gϊếŧ chết năm tên, hiện tại lại còn lại năm tên, hiện thực khác xa lý tưởng, Lăng Vân khẩn trương. Cậu quả nhiên vẫn xem nhẹ trình độ cường hãn thân thể của người dị giới.
Lăng Vân khẩn trương bắt lấy tay Mục Thu Hàm, Mục Thu Hàm tự nhiên nắm chặt tay Lăng Vân, trái tim nhỏ của Lăng Vân bang bang nhảy.
Phú quý hiểm trung cầu, hiểm trung cầu! Một khi không cẩn thận cầu không được, cậu có thể thi cốt vô tồn. Lăng Vân cũng không phải người không biết tự lượng sức mình muốn khiêu chiến cực hạn, đột phá bản thân, cậu không có chí hướng rộng lớn, mục tiêu to lớn như vậy. Cậu chỉ là muốn kiếm chút tiền trinh mà thôi, cậu còn chưa muốn chết!
Núi xanh còn đó không lo không củi đốt, Lăng Vân đánh giá thế cục, rất không cốt khí muốn chạy trốn.