ĐOẠN 2
Sau khi cô ta rời đi, tôi cũng không về phòng ngủ luôn mà vào bếp pha cho cậu chủ một cốc trà gừng. Hôm nay cậu Đăng uống say lại còn tức giận với bạn của mình như vậy chắc hẳn có tâm sự gì đó trong lòng khiến cậu ấy không vui. Tôi ở đây đã hai năm, không hẳn là hiểu hết con người cậu chủ nhưng mỗi lần cậu ấy có chuyện buồn tôi đều có thể nhìn ra. Vậy nên tôi không yên tâm ngủ được, cảm giác lo lắng như thôi thúc tôi hãy quan tâm đến cậu ấy thay cho ông bà chủ khi họ không có nhà.
Cầm trên tay cốc trà gừng, bước chân tôi nhanh chóng đi lên tầng hai. Khi đứng trước cửa phòng cậu Đăng, đang định giơ tay lên gõ cửa thì động tác của tôi liền khựng lại. Bình thường khi tâm trạng cậu chủ không tốt sẽ rất ghét bị người khác làm phiền, cứ nhìn cô gái vừa rồi là biết, đến cả bạn gái còn mắng không thương tiếc thì liệu một con bé giúp việc như tôi có bị ném ra ngoài luôn không?
Đắn đo một hồi lâu cuối cùng tôi hạ quyết tâm gõ cửa, vừa gõ được hai nhịp thì người bên trong không vui nói:
-Biến! Đừng làm phiền tôi. Cô điếc rồi phải không?
Tôi e dè nói vọng vào:
-Cậu chủ… là Di đây. Di mang trà gừng cho cậu, cậu uống một chút để giải rượu đi ạ.
-…
-Cháu có thể vào không?
Người bên trong không trả lời, cũng không có bất kì động tĩnh gì, tôi không chịu đi mà đứng đợi bên ngoài, mãi 30 giây sau cậu chủ mới lên tiếng:
-Vào đi.
Được sự cho phép của cậu Đăng, tôi đẩy cửa bước vào trong, thấy cậu ấy đang nằm vật trên giường, đồ đạc trong phòng bày bừa hết lên, mảnh sành của bình hoa và cốc thủy tinh thì vỡ vụn khắp sàn nhà. Tôi cẩn thận đi đến cạnh giường, đặt cốc nước xuống bàn, tôi nói:
-Cậu dậy uống một chút rồi nghỉ ngơi đi ạ. Để Di dọn dẹp phòng giúp cậu.
Cậu Đăng không có ý muốn ngồi dậy, hai mắt vẫn nhắm nghiền nhưng lại hỏi tôi:
-Muộn rồi sao còn chưa ngủ?
-Tại thấy cậu vẫn chưa về, Di lo…
Nói đến đó tôi lập tức dừng lại, sợ cậu Đăng nhìn ra tâm tư của mình nên vội sửa lời:
-Di sợ cậu chưa ăn nên cháu đợi cậu về sẽ hâm nóng đồ ăn cho cậu… Không nghĩ cậu lại về muộn như vậy.
-Ừm…
Giọng cậu Đăng khi trả lời nghe rất mệt mỏi, không thấy cậu ấy hỏi thêm gì nữa thì tôi cũng bắt tay vào công việc của mình. Tôi cúi người nhặt từng mảnh vỡ thủy tinh dưới nền nhà, dọn dẹp lại phòng ngủ mất khoảng mười phút. Khi xong việc ngước nhìn đến phía giường thì cậu chủ đã ngủ say từ bao giờ, chân tay dang rộng hai bên, cà vạt và giày còn chưa kịp tháo ra.
Tôi nhẹ nhàng tiến đến cởi giày và tháo cà vạt, sau đó kéo chăn đắp lên người cho cậu chủ rồi mới rời đi. Lúc tôi vừa xoay người thì bỗng nhiên cổ tay bị một lực lớn kéo ngược lại ngã nhào vào l*иg ngực chắc khỏe của người đó. Tôi vội nhúc nhích muốn ngồi dậy nhưng vòng tay cậu Đăng ôm tôi rất chặt, giọng trầm thấp nói:
-Đừng đi.
-Cậu chủ, cậu bỏ Di ra đi.
-Đừng đi được không? Anh nhớ em quá…
Không biết trong lòng cậu Đăng lúc này đang nhớ đến mối tình đầu đơn phương hay là một cô gái nào khác? Nghe âm thanh trầm ấm mang đầy vẻ nhu tình cùng hương thơm nước hoa thoang thoảng riêng biệt của cậu ấy, bất giác trái tim tôi lại đập nhanh hơn. Đã không ít lần tôi khao khát được người đàn ông này ôm vào lòng, không ít lần ước mong khoảng cách của chúng tôi rút ngắn lại, bây giờ được như ý nguyện nên nhất thời không muốn phảng kháng, cứ vậy mà để mặc cho vòng tay cậu Đăng siết chặt lấy tôi.
Tôi tựa đầu lên ngực cậu chủ, lắng nghe nhịp tim đập trầm ổn, cảm nhận vòng tay ấm ấp như đang bao bọc, che chở mình. Giây phút ấy tôi đã có một ý nghĩ, giá như thời gian có thể dừng lại ở thời điểm này mãi thì tốt biết mấy. Lúc đó tôi chẳng cần che giấu tình cảm đơn phương của mình, cũng không phải muộn phiền vì thân phận hai bên quá khác biệt. Cứ mãi như này thôi, không cần người ấy tỉnh táo, không cần người ấy biết tình cảm của tôi, chỉ cần được ở bên, như vậy đã đủ mãn nguyện rồi.
Đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ thì bất ngờ cậu Đăng xoay người ép tôi nằm trọn dưới thân. Tuy không mở mắt, cũng không ngẩng đầu lên nhìn, cậu chủ chỉ vùi đầu vào hõm cổ tôi, giọng khàn khàn nói:
-Em đừng bỏ anh, đừng tránh anh nữa, được không?
Có lẽ người cậu Đăng đang nhắc đến là “chị dâu” Nguyễn Mai Diên, bởi như tôi được biết thì từ ngày chị ấy lấy anh trai của cậu chủ, dường như đã xa cách cậu ấy rất nhiều. Tôi cũng ít khi thấy vợ chồng chị ấy đến đây chơi, thường chỉ có dịp gì quan trọng hay gia đình cậu Đăng tổ chức liên hoan tiệc tùng thì họ mới đến, còn không phần lớn đều là vợ chồng cậu Hiếu đến mà thôi.
Nghĩ thế tự nhiên lòng tôi hơi chút nhói đau, không nghĩ đã qua thời gian lâu như vậy, con trai của vợ chồng cậu Thiên cũng đã gần hai tuổi, vậy mà cậu ấy vẫn si tình, chấp mê bất ngộ đến thế. Chắc đó cũng là lý do vì sao mà chị Diên phải tránh tiếp xúc với cậu chủ.
Tôi khẽ nhích người muốn đẩy cậu Đăng ra, nào ngờ không những không xê dịch được phân nào mà môi mình còn bị cánh môi mỏng của đối phương khóa lại. Một tay cậu ấy ôm siết eo tôi, tay còn lại giữ lấy đầu không cho tôi có cơ hội ngọ nguậy. Bị hôn bất ngờ, hai mắt tôi mở to nhìn cậu chủ, nhất thời không biết phản ứng sao nên cứ cứng đơ ra để mặc người bên trên sàm sỡ mình.
Nụ hôn này mãnh liệt đến kỳ lạ, bá đạo chẳng giống tính cách của cậu Đăng chút nào. Bàn tay to khẽ đỡ lấy gáy khiến tôi càng gần sát người cậu chủ hơn, hung hăng cắn nhẹ lên cánh môi tôi, đầu lưỡi linh hoạt trơn ướt, tham lam hút hết hơi thở tôi. Nụ hôn dài mãnh mẽ khiến tôi hết hơi, gần như không thể thở nổi, nhịn không được nức nở kêu lên vài tiếng kháng cự:
-Cậu… cậu chủ…
Rõ ràng tâm trí cậu Đăng không tỉnh táo, đầu óc đang liên tưởng đến chị dâu của mình vậy mà lại hôn tôi, như vậy chẳng khác nào cậu ấy đang xem tôi là chị Diên, trong cơn say lại muốn phát tiết tình cảm của mình. Nếu thật sự là nghĩ đến chị Diên, hóa chẳng phải cậu chủ đang có suy nghĩ lσạи ɭυâи với chị dâu sao?
Đoán vậy, tôi cố dùng hết sức đẩy cậu Đăng ra, không muốn cậu ấy có ý nghĩa vượt mức với chị dâu của mình. Nhưng khi tôi cố gắng chống cự, cậu chủ liền giữ hai tay tôi lại, gục đầu bên vai tôi nói rất nhỏ:
-Di… Đừng quậy nữa. Nằm im đi.
Cả người tôi một lần nữa cứng đơ trước câu nói ấy. Tôi không nghe nhầm đấy chứ? Là cậu chủ gọi tên tôi, tôi không nghe nhầm, phải không? Để chắc chắn hơn, tôi lúng túng hỏi lại:
-Cậu… Cậu vừa gọi tên ai vậy?
-…
Cậu Đăng không trả lời lại mà im lặng hít sâu vào một hơi, hành động đó chợt làm tôi hụt hẫng đôi phần. Dẫu biết mình không với tới cậu chủ, nhưng khi nghe cậu ấy gọi tên mình trong lúc say khiến lòng tôi cứ rạo rực, vui sướиɠ cả lên. Rồi lại tự huyễn hoặc rằng cậu ấy cũng để ý đến tôi, cũng cho tôi một vị trí trong lòng nên mới nghĩ đến tôi. Nhưng tôi lại không hề biết rằng, cậu chủ gọi tên mình là vì nửa say nửa tỉnh, đã không nhận thức rõ ràng được nữa.
Chỉ vì một tiếng gọi đó mà tôi đã lầm đường lạc lối, bất chấp hậu quả vòng tay ôm chặt tấm lưng cậu ấy, giọng nói nhỏ nhẹ:
-Cậu chủ, Di thích cậu, đã thích từ lâu lắm rồi.
Dứt lời, không đợi cậu Đăng đáp lại, tôi nghiêng đầu hôn lên má anh, cùng lúc đó hai má tôi cũng nóng ran vì xấu hổ. Cậu chủ quay sang, đôi môi khẽ đặt trên gò má đỏ ửng của tôi, rồi dần trượt xuống cẩn cổ mềm mại, sau đó môi lại chạm môi.
Tôi chỉ muốn cảm nhận cánh môi của người ấy, muốn lần nữa nếm thử hương vị môi lưỡi hòa quyện cùng vị cay cay thơm nồng của rượu. Rõ ràng người say rượu là cậu Đăng nhưng sao tôi thấy mình cũng như đang say, không còn tỉnh táo nổi nữa. Say bởi tình yêu với cậu chủ, say bởi những nụ hôn lướt nhẹ trên da thịt tôi, mọi cảnh tượng trước mắt như mộng lại như thật, làm tôi không cách nào dứt ra.
Tôi vòng tay ôm lấy cổ Đăng, kéo khoảng cách giữa cả hai gần nhau hơn. Khi đang say đắm trong nụ hôn ngọt ngào ấy thì da thịt có cảm giác man mát bởi bàn tay của người đó đang vuốt ve tấm lưng tôi. Vốn chỉ muốn cùng cậu chủ hôn môi, nhưng bàn tay anh sờ soạng phía sau mỗi lúc một nhiều, ngay sau đó khuy áσ ɭóŧ bị tháo ra, tay anh mân mê từ lưng đến bụng rồi ôm chọn bầu ngực tôi. Tôi giật mình giữ lấy tay anh, miệng ú ớ nói:
-Đừng…
Đăng dừng lại mấy giây, rồi thẳng tay xé rách áo ngủ bên ngoài, trong đôi mắt đen hun hút ấy chỉ toàn là du͙© vọиɠ bao phủ. Anh không nói không rằng, cúi đầu ngậm lấy một bên ngực khẽ cắи ʍút̼, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ, dụ dỗ nụ hoa nở rộ còn đang phát triển kia. Kỹ thuật của người ấy khiến tôi thở mạnh một tiếng, bàn tay nhỏ bé ôm lấy đầu anh đang cuồng dã trước ngực, ngón tay đan vào mái tóc ngắn. Sự âu yếm như gần như xa của anh tựa như một sợi bông mềm, có chút ma lực khiến cơ thể tôi khẽ run lên dưới mỗi động tác vuốt ve trên từng tấc da thịt mềm mại. Tình trường của anh dày đặc như vậy, chắc hẳn kinh nghiệm giường chiếu cũng thuộc hàng cao thủ, chỉ trong mấy phút ngắn ngủi đã khơi gợi lên du͙© vọиɠ nguyên thủy trong tôi, khiến toàn thân tôi vô lực, ngoan ngoãn nằm trọn trong lòng anh.
Tùy chưa từng trải qua chuyện yêu đương giường chiếu, nhưng ở độ tuổi này tôi cũng không ngốc nghếch đến mức mà không đoán được chuyện gì sắp xảy ra tiếp theo. Dưới sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của cậu chủ, kɧoáı ©ảʍ tê dại từng đợt đang dâng trào trong cơ thể tôi, như hội tụ thành một con sóng mãnh liệt khiến tôi không kiềm chế được mà chìm sâu trong đó, chỉ có thể buông xuôi tất cả, mê loạn đắm say trong tình yêu ngây ngô ấy.
Quần áo trên người cả hai rất nhanh được Đăng cởi bỏ, khi tôi còn đang mơ hồ thì người bên trên tự nhiên ấn hông xuống tiến vào bên trong. Cơ thể tôi chợt co thắt lại vì hạ thân đau nhói, cả người chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà ôm chặt anh hơn, miệng khẽ phát ra những âm thanh khe khẽ:
-A… Đau quá… Hix…
Khóe mắt bao phủ một màn sương mỏng vì cơn đau bất ngờ ập đến. Tôi có thể cảm nhận được sự trống trải phía dưới được vật cứng rắn ấm nóng lấp đầy. Cậu chủ nghe tôi khẽ kêu thì động tác cũng dừng lại, hai tay anh ghì chặt vai tôi nói:
-Xin lỗi…
Tiếng nói trầm thấp của người đàn ông quanh quẩn trên đỉnh đầu, tôi vô lực nâng tầm mắt nhìn anh đang lim dim một hồi rất lâu. Ở khoảng cách gần thế này tôi càng được thấy rõ hơn từng đường nét anh tuấn, góc cạnh của anh. Trong lòng không ngừng thốt lên rằng, sao trên đời lại có một người vừa đẹp trai lại thành đạt như anh cơ chứ. Gen di truyền nhà cậu chủ cũng tốt thật đấy, bốn anh em ai ai cũng có tài, có nhan sắc cả.
Đăng cúi đầu thả từng nụ hôn nhỏ vụn lên khuôn mặt tôi, thắt lưng cũng bắt đầu chậm rãi chuyển động. Đau đớn thoáng qua trong chốc lát, rất nhanh sau đó là một luồng kɧoáı ©ảʍ lan ra khắp thân thể. Tôi như người lạc vào mê cung, không phân biệt được chuyện gì nên làm và không nên làm. Vì yêu mà bồng bột, vì yêu mà quên mất mình còn chưa đủ mười tám tuổi, chưa phải lúc để làm chuyện người lớn. Thế mà, tôi cứ ngu ngốc trao thân cho người ta dễ dàng như vậy.
Tôi hơi ngẩng khuôn mặt lên, bàn tay níu lấy bả vai Đăng không biết từ lúc nào đã buông lỏng. Thậm chí, bởi động tác của anh càng lúc càng nhanh dần mà hai cánh tay tôi đã buông thõng xuống. Những ngón tay thon dài đẹp đẽ của người đó đan với bàn tay nhỏ bé của tôi, thắt lưng đột nhiên tăng tốc. Bị công kích thành ra mọi ý thức của tôi như tan đi hết, mơ hồ không thể nắm bắt rõ hiện tại, chỉ có thể phản ứng theo bản năng mà cong người đón nhận lấy du͙© vọиɠ của anh.
Kɧoáı ©ảʍ kế tiếp dâng lên, ngoại trừ thân thể hai người đang kết hợp chặt chẽ thì ngay cả tâm hồn tôi cũng rung động theo nhịp điệu. Trong căn phòng tràn ngập hương vị của tìиɧ ɖu͙©, những âm thanh da thịt va chạm nhau cùng những tiếng rên đứt đoạn. Trong lúc thở dốc anh hôn thật sâu lên đôi môi tôi, hơi thở của hai hòa quyện vào nhau không phân riêng rẽ.
Trên giường, một đôi nam nữ quấn quýt nhau. Tôi như con mèo nhỏ mất hết sức lực mà nép trong lòng người đàn ông. Còn người kia thì ôm chặt lấy tôi trong lòng, cảm nhận từng đợt co thắt của hạ thân. Tôi chỉ cảm thấy mình như đang phiêu đãng trong một biển nước ấm áp, toàn thân trên dưới trống rỗng, một chút khí lực cũng không còn…
Thật lâu sau đó, khi đạt đến cao trào, ở bên dưới từng dòng ấm nóng của nguời đó trút hết vào cơ thể tôi, chảy đến tận sâu nhất bên trong. Cậu chủ nằm trên tôi rất lâu, khi tôi không chịu được sức nặng của anh nên ngọ ngoạy thì anh mới rời khỏi người tôi, nằm xuống bên cạnh kéo tôi vào lòng, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, tôi giật mình tỉnh giấc khi trời còn chưa kịp sáng. Nhìn người đàn ông nằm bên cạnh đang quay lưng về phía mình, trong lòng tôi ngổn ngang trăm mối suy tư. Hạnh phúc có, mãn nguyện có mà sợ hãi và hối hận cũng có.
Không phải tôi hối hận vì đã trao lần đầu cho người đàn ông này mà tôi sợ nếu ông bà chủ biết chuyện sẽ nghĩ tôi gài bẫy Đăng rồi đuổi tôi ra khỏi nhà mất. Đến lúc đó tôi không còn được ngày ngày nhìn thấy cậu chủ, không được ở gần anh nữa. Chẳng hiểu đêm qua tôi lấy đâu ra can đảm mà làm chuyện liều lĩnh như vậy. Nhưng lúc đó đang say vì tình thì mấy ai còn tỉnh táo được, huống hồ là một đứa mười bảy tuổi như tôi.
Cũng không biết khi tỉnh lại cậu chủ sẽ phản ứng ra sao? Sẽ cho rằng tôi là đứa con gái hư hỏng, chưa đủ mười tám tuổi đã dễ dãi với đàn ông hay là nghĩ tôi mượn thời cơ cậu chủ say mà trèo lên giường cậu ấy để đổi đời, một bước thành cô chủ của gia đình này?
Thật lòng, tôi không cần Đăng phải chịu trách nhiệm với mình vì mọi chuyện đều là do tôi tự nguyện. Tôi cũng không phải kiểu người cổ hủ, lạc hậu trong chuyện đó nên không nhất thiết người lấy đi lần đầu của tôi thì buộc phải lấy tôi. Dù sao cậu chủ cũng chẳng thiếu những cô gái xinh đẹp có điều kiện tốt theo đuổi, chuyện đêm qua cũng như cơm bữa với anh mà thôi. Nếu cứ quan hệ là phải chịu trách nhiệm thì bây giờ dàn hậu cung của cậu chủ cũng phải mấy trăm giai lệ rồi cũng nên. Mà hôm qua Đăng chỉ gọi tên tôi có một lần, nói mớ toàn những lời khó hiểu chẳng đâu vào đâu, anh say đến không mở nổi mắt chắc gì đã nhớ làm chuyện đó cùng ai.
Đúng. Chắc chắn Đăng sẽ không nhớ được gì đâu. Nhân lúc anh còn chưa dậy chi bằng tôi rời khỏi đây, xem như chưa có gì xảy ra giữa chúng tôi. Hai bên sẽ không ai phải áy náy hay khó xử, tôi và cậu chủ vẫn bình thường như trước.
Suy nghĩ nông cạn nên tôi vội bước xuống giường, nhặt quần áo mặc lên người sau đó ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh ra khỏi phòng trước khi Đăng tỉnh lại mà quên mất người anh đang không mặc gì, trên giường còn lưu lại dấu vết rõ ràng nhất của đêm qua.