Chương 88:
Cũng không đợi hai con hỏi kĩ, Hà Tằng thị từ từ kể hết mọi chuyện. Hôn sự của khuê nữ nhà mình là mối bận tâm lớn nhất trong lòng phu thê Hà Đại Xuyên, chuyện này phải được giải quyết thoả đáng thì hai ông bà mới an lòng.
Nguyên lai hai nhà cũng định đợi Hà Sinh cùng Trương Tích Hoa trở lại thì gặp mặt nhau một chút. Ai ngờ Tương gia bên kia đột nhiên nhờ người truyền lời nhắn nói rằng nhị lang của Tương gia đã nhìn trúng một cô nương khác, chỉ còn cách xin lỗi Hà gia bên này. Tương gia cũng rất khách khí, ngoại trừ thành thật xin lỗi còn gởi không ít thứ đồ muốn tạ tội cho Hà gia, do vậy cũng không thể nói đối phương là không tử tế.
Hà Tằng thị cũng là người thông hiểu đạo lý, chỉ là có chút tiếc nuối khi khuê nữ để lỡ một mối nhân duyên tốt như thế. Không để bà tiếc nuối được nửa khắc, Hoàng Đại thẩm đã tới nhà.
Trưởng tử của bà si mê quấn quýt khuê nữ của Hà gia phu thê Hoàng Đại thẩm đã biết từ lâu. Bà cũng mấy lần đi dò hỏi ý tứ của Hà Tằng thị, bất quá Hà Tằng thị lại uyển chuyện cự tuyệt, tâm tư của bà từ đó cũng hạ xuống.
Hai người lại nói chuyện cũ, Hà Tằng thị vừa bị Tương gia cự tuyệt, nhớ đến gia cảnh Hoàng gia đã khá hơn rất nhiều. Mới một năm qua đã mua ruộng, cũng xây nhà mới, mấy hài tử năm nào cũng đã lớn lên sức dài vai rộng, chuyện gì cũng không cần đến nữ nhân ra tay. Hà Tằng thị thật sự có chút động tâm.
Hoàng gia vừa chuyển đến Hạ Tây thôn không được mấy chục năm. Mấy năm trước nhà bà còn không đủ gạo ăn, năm nay lại tốt hơn nhiều như vậy?
Nói ra dài dòng thực ra cũng rất đơn giản.
Hoàng Điền Ngưu, cha của Hoàng Gia Vượng, cùng cha mẹ từ nguyên quán ở Đại Hà trấn chuyển đến Hạ Tây thôn. Ở Đại Hà trấn Hoàng Điền Ngưu có một người chú không con không cái cực kì yêu thương hắn. Đến lúc hấp hối ông cũng rất thông tình đạt lý không ép cháu mình trở về Đại Hà trấn mà chủ động bán hết ruộng đất, nhà cửa đổi thành tiền, đem toàn bộ cho Hoàng Điền Ngưu. Hoàng Điền Ngưu đem cả nhà lớn nhỏ đến lo lắng chu toàn hậu sự cho thúc thúc, xong xuôi mới trở về Hạ Tây Thôn.
Sự tình nói ra ngắn gọn nhưng cũng khúc khuỷu nhọc nhằn mới có thể an bài ổn thoả. Hoàng gia nhận tấm chân tình của người chú cũng không dám vong ân phụ nghĩa, ngày lễ ngày tết đều chú ý lễ bái vị thúc thúc này.
Vừa qua khỏi tai ương, lại đúng lúc ruộng đất được giá, Hoàng Điền Ngưu cắn răng bỏ tiền mua hơn mười mẫu ruộng. Lúc trước hài tử bệnh nặng không thể không bán đất lấy tiền trị liệu, hiện tại có cơ hội sao lại không mua? Mà có đất trong tay, chỉ cần siêng năng làm lụng, sao lại không thể có cái ăn?
Trên đời này làm gì có cha mẹ nào mong nữ nhân nhà mình gả đi mà phải ăn bữa nay lo bữa mai? Hà Tằng thị phần lớn là do gia cảnh Hoàng gia đã ổn định hơn. Thế nhưng bà cũng không vội đáp ứng, chuyện hôn sự của khuê nữ còn phải hỏi qua ý kiến của Hà Đại Xuyên một chút. Hà Đại Xuyên nghe xong, trầm tư một lát mới nói: "Khuê nữ nhà ta tính tình có chút qua loa, gả cho Hoàng gia cũng tốt. Đều là người một thôn, có chuyện gì không ổn chúng ta vẫn có thể nhìn một chút."
Hà Nguyên Nguyên thường ngày rất hay dậy trễ, làm việc không lười thì cũng có chút qua loa, tính nết ăn uống cũng không tốt lắm. Tóm lại Hà Đại Xuyên cùng Hà Tằng thị hiểu rất rõ nhưng lại quen cưng chiều khuê nữ, cũng không muốn để cho nàng đến nhà chồng phải chịu uỷ khuất. Bàn bạc rõ ràng thì Hà Tằng thị cũng muốn hỏi qua ý nguyện của con một chút, Hà Nguyên Nguyên tuy ra vẻ nhăn nhăn nhó nhó nhưng ý tứ vẫn muốn được gả qua.
Hà Tằng thị bừng tỉnh đại ngộ. Nguyên lai mấy ngày nay tâm tình Hà Nguyên Nguyên có chút khác thường là vì đã sớm đặt người ta vào lòng rồi.
Chàng hữu tình, nàng cố ý, người lớn hai nhà bàn chuyện đại sự cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Hà Tằng thị mời Hoàng Đại thẩm tới nhà, đáp ứng hôn sự của Hoàng Gia Vượng cùng Hà Nguyên Nguyên. Nói xong hai lão nhân liền cùng nhau cao hứng chọn ngày, vừa nhìn đến một cái liền thấy tháng giêng có hơn 16 ngày hoàng đạo tốt, đều là ngày thuận tiện để làm chuyện đại sự.
Hai người đồng lòng, không đợi Hà Sinh cùng Trương Tích Hoa trở về đã lập tức ấn định ngày giờ.
Hoàng Gia Vượng nghe được tin tức nương nói cho, kích động đến choáng váng, cả người nóng bừng bừng, hận không thể nhảy xuống ao để bình tĩnh tâm tình. Nếu không phải đệ đệ Gia Đạt nhìn thấy ca ca có ý lao xuống ao liền hoảng sợ bật khóc thì hắn đã thật sự nhảy xuống rồi.
Hoàng Gia Vượng một bên vui mừng xoay vòng thì trái tim nhỏ của Hà Nguyên Nguyên cũng đang run lên từng hồi. Nàng trốn ở trong phòng, nghe cha mẹ cùng phu thê ca ca bàn bạc hôn sự của mình. Hai má hồng hồng đỏ bừng, Hà Nguyên Nguyên thuận tay mở gói mứt trên bàn, bên trong vẫn còn lại mấy lát mứt nàng tự tay làm.
Nàng nhìn chằm chằm mấy lát dừa, khoé miệng không khỏi giương lên.
"Nếu sau này ngươi dám không nghe lời ta, ta liền ăn ngươi!" Hà Nguyên Nguyên nhìn thật lâu, nhớ đến khuôn mặt ngốc nghếch nàng làm trên mặt thớt, đột nhiên hung dữ nói.
Hai lão nhân gia đã định xong việc, Hà Sinh lại đi một chuyến đến Hạnh Hoa thôn báo tin cho Hà Nguyên Tuệ. Hôn sự của Hà Nguyên Nguyên đã khiến đại tỷ tốn không ít tâm tư, không đem chuyện nói rõ ràng sẽ không tốt.
Hà Nguyên Tuệ đã sớm biết ý tứ của Tương gia, lại nghe nói muội muội cùng Hoàng Gia Vượng cũng có chút dây dưa, cho nên nếu cha mẹ đã quyết định thì nàng cũng sẽ không phản đối. Từ trước đến nay nàng luôn cho rằng Hoàng gia cũng rất tốt, chỉ là huynh đệ có chút nhiều, tương lai ai cũng sẽ cưới vợ, đến lúc đó hoà hợp trong gia đình cũng phải xem lại.
Chính mình bị chị em dâu hành hạ không ít, Hà Nguyên Tuệ cũng không muốn muội muội nhà mình ăn khổ như thế. Cho nên mỗi khi nàng lựa chọn đối tượng cho Hà Nguyên Nguyên đều chú ý đến việc nhân khẩu đơn giản, ai dè muội muội lại nhìn trúng Hoàng Gia Vượng rồi, nàng sao có thể phản đối chứ? Ít ra là gả ở cùng một thôn, cũng không phải sợ thiệt thòi nhiều.
Ngày tổ chức đính hôn cho Hà Nguyên Nguyên, Hà Nguyên Tuệ để Đông Ca cùng Viễn Ca ở lại nhà nội, chỉ có nàng cùng trượng phu xách bao lớn bao nhỏ trở về Hạ Tây thôn. Náo nhiệt vui vẻ xong nàng còn ở lại nhà mẹ mấy ngày, nguyên lai là vì Trương Tích Hoa xem được nàng lại hoài thai rồi. Đông Ca đã gần 4 tuổi, nương tử lại mang thai, Lý Đại Lang cười đến híp cả mắt, đi đường cũng thấy như bay như chạy, cả người nhẹ bỗng. Hà Nguyên Tuệ đã sinh con hai lần, chính nàng lại ung dung không lo lắng, Lý Đại Lang lại sầu lo phiền muộn, sợ đường xa xóc nảy liền cùng nàng ở lại Hà gia mấy hôm.
Cày bừa vụ xuân chưa bắt đầu nhưng Hà Đại Xuyên đã muốn dẫn Hà Sinh cùng Lý Đại Lang xem qua tình hình một chút. Trong viện Hà gia chỉ còn lưu lại mấy nữ nhân cùng hài nhi. Hà Tằng thị đang ở trong bếp trông chừng nồi cám heo cùng ấm nước nóng. Trương Tích Hoa cùng Hà Nguyên Tuệ mỗi người một cái ghế ngồi trước thềm nhà chính cùng nhau nhặt rau, đều đã làm nương, đề tài nói chuyện cũng không rời khỏi chuyện sinh nở cùng chăm sóc con cái.
Hà Nguyên Tuệ cầm mấy cây cải trắng trong tay, đột nhiên lẩm bẩm: "Nguyên Nguyên ra vườn hái mấy cọng tỏi non thôi mà sao lâu như vậy còn chưa trở lại?"
Trương Tích Hoa nghe xong chỉ cười cười không đáp.
Hà Nguyên Tuệ lập tức ý thức được, còn có thể là vì sao nữa? Nhất định là đi gặp Hoàng Gia Vượng rồi. Thở dài một hơi, nàng lại nói: "Còn chưa gả cho người ta đâu, vội vàng cái gì không biết nữa."
Hôn sự đã định xong, nam thanh nữ tú cũng không cần quá mức kiêng dè, lúc nào cũng cao hứng muốn nhìn thấy nhau. Đặc biệt là Hoàng Gia Vượng, mỗi ngày chỉ cần đứng ở xa xa liếc mắt nhìn vị hôn thê của hắn, buổi tối mới có thể ngủ ngon.
Từ khi Hà gia đồng ý hôn sự đến giờ, Hoàng Gia Vượng vẫn thấy như mình đang ở trong mơ, sợ chớp mắt một cái tỉnh dậy, chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Bởi vậy ngày nào cũng làm ra chuyện cười ngốc nghếch.
Liên tục bốn, năm ngày sau khi đính hôn, chuyện đầu tiên hắn làm sau khi rời giường, ăn mặc chỉnh tề lại là nhanh chân chạy đến Hà gia gõ cửa, đòi mọi người xác nhận cho hắn. Nơi nào lại có tiểu tử phiền phức như thế! Hà Đại Xuyên ngày ngày nhìn thấy hắn đã thiếu điều muốn tìm đòn gánh đuổi hắn ra cửa. Náo loạn đến độ ai ai ở Hạ Tây thôn cũng đều biết. Đoán chừng nếu Hà Nguyên Nguyên không nổi giận, Hoàng Gia Vượng sẽ không cách nào an tĩnh lại.
Thật ra mỗi ngày nhìn thấy cô nhỏ cùng Gia Vượng yêu đương vui vẻ, Trương Tích Hoa cảm thấy vừa cao hứng vừa hâm mộ. Hâm mộ bọn họ vì tâm ý tương thông mà đến với nhau, trước khi thành thân đã có thể ngọt ngào ấm áp như vậy. Nàng cùng Hà Sinh trước khi thành thân cũng không biết nhau quá nhiều, đến sau khi đính hôn nàng cũng chỉ dám đứng cách một cách cửa lẳng lặng nhìn hắn một cái, đoán chừng Hà Sinh cũng như vậy. Cho đến khi thành thân xong, ngày ngày ở cạnh nhau mới chậm rãi nảy sinh tình cảm.
Cho tới bây giờ, Trương Tích Hoa mặc dù biết rằng trượng phu đặt mình trong tâm nhưng chưa từng nghe hắn nói ra lời, ngẫm lại thật sự có chút tiếc nuối. Nàng cũng biết muốn trượng phu nói ra mấy lời như vậy còn khó hơn hái sao trên trời. Cũng quá là ép người rồi. Nhớ đến chính mình lúc trước không sợ trời không sợ đất biểu lộ tâm ý với trượng phu nàng cũng ngượng ngùng muốn cắn rơi cả đầu lưỡi.
Sợ đại tỷ phát hiện mình đang đỏ mặt, Trương Tích Hoa vội vàng vươn tay chà xát hai gò má, cười cười nói: "Đại tỷ cũng không cần lo lắng, Nguyên Nguyên sẽ tự biết chừng mực."
Ngẫm nghĩ một lát, Hà Nguyên Tuệ gật gật đầu, nàng chậm rãi vuốt ve bụng, cười cười: "Thật có chút mong chờ lần này là nữ nhi."
Viễn Ca cùng Đông ca lớn lên, nghịch ngợm phá phách là chuyện không thể tránh khỏi, mỗi ngày cha mẹ phải dạy dỗ cùng chú ý vô cùng mệt nhọc. Ngược lại nữ hài tử phần lớn đều ngoan ngoãn khôn khéo, Hà Nguyên Tuệ cùng Lý Đại Lang cùng mong chờ một bé gái.
Trương Tích Hoa đáp: "Đứa nhỏ đến với mình chính là duyên phận. Con mình sinh ra là nam hay nữ đều tốt, chỉ cần bình an khoẻ mạnh lớn lên là được." Những câu này là từ sâu trong đáy lòng nàng nói ra.
Đúng lúc này lại có tiếng Du ca khóc, Trương Tích Hoa lập tức đứng lên: "Du ca dậy rồi. Để muội mang hắn ra đây."
Quá hai khắc thì Trương Tích Hoa mới bế Du ca ra khỏi phòng. Hà Nguyên Tuệ thấy vậy, biết đệ muội là cho Hà Du ăn no mới ra ngoài, nàng nói: "Muội định đến bao giờ thì cho hắn cai sữa?" Đứa trẻ cũng gần một tuổi rồi, cũng đến lúc thôi không bú mẹ nữa.
Trương Tích Hoa có chút u oán đáp: "Lần trước muội đã thử, cái tên tiểu tử này khóc nháo ầm ĩ không thôi. Nương xót cháu, bảo muội cứ chiều hắn, đến đúng một tuổi rồi hãy dừng."
Hà Nguyên Tuệ có hai đứa con trai, náo loạn như thế cũng không phải chưa trải qua, nhìn Du ca tinh thần vui vẻ liền vươn tay: "Đến, cho ta ôm một chút nào."
Du ca lập tức nghiêng thân mình nhào qua.
Hà Nguyên Tuệ cười vui vẻ, ôm viên thịt tròn tròn phúng phính vào lòng.
Trương Tích Hoa nói: "Đại tỷ cẩn thận, bế hắn một lát rồi lại thả vào xe gỗ đi thôi."
Hà Du vừa ăn no, tinh thần rất tốt sẽ không khóc nháo nhưng lại hoạt bát cực kì, tứ chi vùng vẫy không thôi, đại tỷ vừa mang thai, Trương Tích Hoa không cẩn thận sẽ đả thương Hà Nguyên Tuệ.
Hà Nguyên Tuệ gật gật đầu: "Chỉ là ôm một đứa nhỏ thôi mà sao lại lo lắng thế? Ta cũng không phải lần đầu có thai." Ngừng một lát, Hà Nguyên Tuệ đột nhiên cười nói: "Tích Hoa a, Du ca cũng đã lớn rồi. Phu thê các muội cũng nên tính toán một chút đi."
Trương Tích Hoa đang cầm rổ rau định mang đi rửa, nghe thế lại suýt đánh rớt đồ trên tay. Cũng may nàng vững vàng, lập tức ổn định tâm tình một lát mới đáp: "Dạ, cũng có bàn bạc qua..."
Trương Tích Hoa thật sự rất ngượng ngùng, qua một hồi lâu đốm hồng trên mặt mới tan đi.