Dâu Nhà Nông

Chương 23

Chương 23:

Hà Sinh không ở trong nhà thì Trương Tích Hoa chính là người dậy sớm nhất nhà. Người thứ hai phải tính đến cha chồng Hà Đại Xuyên. Canh ba đã thức dậy, Hà Đại Xuyên đi ngang qua bếp, liếc mắt một cái nhìn con dâu chăm chỉ siêng năng trong nhà, Trương Tích Hoa gọi một tiếng: "Cha."

"Ừm." Hà Đại Xuyên gật gật đầu, một mình đi vào bếp lấy chút đồ lặt vặt, cầm đòn gánh cùng thùng nước, vội vàng đi ra khỏi cửa.

Phía sau, Trương Tích Hoa mới biết được vì sao lại có câu "nhất mạch tương thừa", tính tình của trượng phu, không phải rất giống cha chồng mà là cả hai người đều thật sự rất ít nói.

Đoán chừng là Hà Sinh học theo bộ dáng làm việc thường ngày của cha chồng mà dưỡng thành tính cách hiện tại, Trương Tích Hoa đột nhiên thắc mắc đến bộ dáng của trượng phu khi nhỏ, nàng quả thực không cách nào tưởng tượng được điệu bộ của hắn lúc đó, có phải hay không rất đáng yêu?

Theo dòng suy nghĩ, Trương Tích Hoa không khỏi nghĩ đến hai người em trai của mình. Đại đệ Trương Kỳ Thăng có phải hay không lại học theo tính tình của cha mình?

Khi Kỳ Thăng dạy dỗ đệ đệ đang phụng phịu giận dỗi sẽ đem miệng nhỏ mím chặt, mày nhíu lại, ánh mắt sắc bén trừng Trương Kỳ Nguyên, trừng đến khi Trương Kỳ Nguyên thừa nhận sai lầm mới thôi.

Kỳ Nguyên tính tình có chút ỷ lại, cho dù vừa bị ca ca mắng, thậm chí cả đánh, liền quay đầu bỏ chạy đến chỗ đại tỷ làm nũng, lời có chút đắc ý cho rằng ca ca là không đúng.

Mỗi lúc như thế, nàng đều để cho Kỳ Nguyên nói ra hết toàn bộ bất mãn của mình, sau đó mới từ từ khuyên răn để cho Kỳ Nguyên nhận ra lỗi lầm của mình. Như thế mới có thể để đứa trẻ nhận thức được sai lầm mình gây ra, cũng sẽ làm giảm sức ép từ phương pháp cường ngạnh của Kỳ Thăng. Như vậy mới tốt, lần sau hắn sẽ không tái phạm cùng một lỗi lầm.

Trương Tích Hoa cơ hồ xem Kỳ Nguyên làm con trai của mình mà nuôi. Khi nương mang thai, Triệu lang trung nói thai nhi không ổn nhưng cũng không để cho Thái thị bỏ đứa nhỏ này. Tuổi của mẹ nàng cũng đã lớn, trước kia sinh sản cũng không chú ý bảo dưỡng làm thân thể thêm yếu ớt, bỏ đứa nhỏ là một chuyện vô cùng nguy hiểm, mà hạ sinh hắn nguy hiểm cũng không nhỏ. Trên dưới Trương gia tất cả đều bối rối, Trương Đại Phúc chân tay luống cuống, Trương Tích Hoa không thể không ra mặt làm yên lòng cha mẹ.

Dưới sự chú tâm của nàng, Thái thị mới thuận lợi sinh ra đệ đệ. Đệ đệ khi sinh ra cũng có chút nhỏ yếu, cha mẹ cũng không quá lo lắng, may mà sau này đệ đệ cùng các bạn đồng trang lứa không có gì khác biệt.

Cũng không biết cha mẹ có nghe lời nàng mua chút lương thực trữ sẵn trong nhà hay không? Nàng nghĩ đến chỗ này liền nhịn không được lo lắng.

Tại Dương Tây thôn...

Từ ngày con gái lớn cùng con rể trở về, Trương Đại Phúc cùng Thái thị cũng nghe theo lời con gái, mấy ngày sau liền lên trấn trên mua thêm lương thực.

Lương thực cũ trong kho nha môn tích lại đã mấy năm, giá cũng rẻ. Sâu gạo cùng các loại mọt cũng không sợ, chỉ cần vo sạch cho vào nồi nấu chín là có thể cấp cho cả nhà ăn no đủ.

Nông dân thành thật cũng có lúc khôn khéo, Trương Đại Phúc thấy có lợi, thừa dịp giá rẻ lại đi mấy chuyến lên trấn trên mua thêm lương thực mang về. Số gạo này tích trữ trong nhà cũng đủ để chống đỡ đến đầu xuân sang năm.

Đúng ra đã đến lúc nảy nhiều hạt nhưng lúc này ruộng trong nhà mới bắt đầu trổ bông. Toàn bộ Đại Lương trấn là vùng có nguồn nước không được phong phú, trình độ làm nông cũng không phải quá xuất sắc, mọi người đều chỉ ôm hi vọng vào ông trời, khi nào có mưa ruộng lúa sẽ được cứu. Vì thế rất nhiều nhà hi vọng sẽ được mùa, không chịu bỏ tiền mua lương thực.

Cũng là nhờ Trương Đại Phúc khôn khéo, đợi đến khi mọi người ý thức được việc lên trấn trên mua luọng thực thì giá cả đã tăng lên gấp hai, thậm chí gấp ba lần lúc đầu, khiến không ít người đấm ngực tức tối. Sau Trương Đại Phúc biết được, không ngừng hừ hừ tán dương mình đã dự kiến trước. Thái thị nói liên tục may mắn, nhờ có con gái lớn nói cho bọn họ, nếu không cũng không biết làm sao có thể chống đỡ qua những ngày này.

Vợ chồng nhà Trương thị cũng không quên nhờ người nhắn cho Trương Tích Hoa biết, cuối cùng nàng cũng không cần lo lắng nữa.

Trên thế gian này kiếm ăn là chuyện vốn không dễ dàng, con người cũng không thể cô độc sống một mình được. Nếu đã có thân nhân thật tốt bên cạnh thì hãy lấy đó làm trụ cột, người nhà giúp đỡ lẫn nhau thì khó khăn sẽ không còn đáng sợ. Trương Tích Hoa trong lòng nói, nàng quý trọng thân nhân của mình, đương nhiên thường xuyên lo lắng bọn họ.

Trương Tích Hoa vửa sạch nồi, chuẩn bị nấu cơm thì Hà Phú đi đến, vừa vào cửa liền để lộ nụ cười thật thà. Hắn sợ bản thân mau quên, vội rời giường đến đây ngay, ha ha năn nỉ nói: ""Ai! Tẩu tử, ngươi còn chưa làm cơm xong sao? Thịt bằm hôm qua hương vị rất tuyệt nhưng Hà Sinh ca liền không cho ta ăn, ngươi cho ta một ít được không?"

Đã lớn như vậy, Hà Phú lại làm ra bộ dạng tội nghiệp như vậy, khiến cho Trương Tích Hoa bật cười một tiếng vui vẻ, hỏi "Ta là chuẩn bị cho cả hai người ăn một ngày đấy, hắn như thế nào lại không cho ngươi ăn?"

Hà Phú cắn răng nói: "Ta làm sao biết, buổi tối khi Hà Sinh về thì tẩu tử tự mình hỏi xem sao."

Lát sau hắn lại tức giận nói: "Ta nói, làm sao có thể không phần của ta đây."

Trước kia Hà Sinh ca đâu có keo kiệt vậy. Lần này Hà Phú mới đảo có mấy thìa thịt bằm mĩ vị, mặt Hà Sinh thoáng chốc đã đen như mới từ hầm than chui ra chưa kịp rửa mặt.

Hà Phú buồn bã im lìm, giương mắt nhìn Trương Tích Hoa nói: "Tẩu tử, hôm nay ngươi có làm không? Nếu có ta thật muốn ăn một ít, làm một ít cho mình ta thôi."

Nhìn vẻ mặt đầy oán khí kia, có phải hai huynh đệ sẽ sớm trở mặt với nhau không? Như thế tội lỗi lớn nhất chính là nàng, Trương Tích Hoa nheo mắt lại cười nói: "Vậy cũng được, ta chuẩn bị thật tốt rồi chia phần cho ngươi, còn phải phiền ngươi đến đây lấy, thuận đường đem cơm lên núi cho trượng phu ta."

Hà Phú hài lòng rời Hà gia, Trương Tích Hoa lắc lắc đầu, nàng một chút cũng không tin trượng phu mình sẽ làm ra chuyện như vậy.

Ngẫm lại tính tình của Hà Sinh, đây vốn là điều không thể. Nhất định là Hà Phú muốn ăn thêm nhưng lại không muốn nói thẳng, mới ngượng ngùng tìm một lý do như thế để cầu Trương Tích Hoa làm nhiều thịt bằm hơn một chút.

Hà Phú đáng thương tưởng sau khi mình tố cáo thì tối nay Hà Sinh ca sẽ bị tẩu tử quở trách, còn không cũng sẽ thầm oán vài câu nhưng kết quả cuối cùng lại là Trương Tích Hoa vốn không tin lời hắn.

Không chỉ thế, buổi tối khi hai vợ chồng nằm ở trên giường thì Trương Tích Hoa còn hỏi: "Hà lang, thịt bằm ăn có đủ không? Ngày mai có muốn ta làm nhiều hơn một chút?"

Hà Sinh nghe giọng nói mềm nhẹ của nương tử bên tai, kìm lòng không đậu gật gật đầu, một lát sau mới nhớ ra trời tối nương tử không thể thấy mới nói: "Thịt bằm còn đủ không? Nếu được nàng chuẩn bị cho ta nhiều hơn một chút."

Thịt bằm kia ăn cùng với bánh bột ngô thật sự rất mĩ vị, Hà Sinh nhớ đến mùi vị kia, rất may nhịn được không nuốt nước miếng trong miệng, tránh cho nương tử phát hiện, bằng không sẽ rất xấu hổ.

Trương Tích Hoa trong lòng vui vẻ, lật người kề sát Hà Sinh, cười nói: "Có, số thịt còn lại ta đã bảo quản rất tốt, có thể ăn được mấy ngày, nếu chàng thích mai ta sẽ làm."

Lời nàng nói chất chứa một loại yêu chiều rất rõ ràng, Hà Sinh thoáng chốc bị cuốn hút, cả ngày mệt mỏi như tiêu đi một nửa, hắn hắng giọng, nhân tiện nói: "Nàng cấp cho Hà Phú ít thôi."

"À?" Trương Tích Hoa cho là nàng không nghe cẩn thận, kinh ngạc lại hỏi: "Chàng mới vừa nói cái gì?"

"Ho khan một cái. . ." Hà Sinh sắc mặt cứng đờ, thực mất tự nhiên nói: "Không có gì, sớm đi ngủ thôi." Hy vọng nàng thật sự không có nghe rõ, Hà Sinh nghĩ lại một phen liền không cầm được xấu hổ, thẹn thùng xoay người đưa lưng về phía nương tử.

Trương Tích Hoa mở to ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm tấm lưng vững chãi của trượng phu, nàng vừa rồi nghe rõ ràng, trượng phu nói cấp Hà Phú ít thôi, có phải là mất hứng sáng nay nàng chia đều cho cả hai không?

Vốn nàng định vụиɠ ŧяộʍ cấp trượng phu nhiều hơn một chút, nhưng là Hà Phú chờ ở trước cửa nhìn chăm chú nhìn nàng từng phút. Trương Tích Hoa quẫn bách nghiêm mặt, thật sự không chịu được Hà Phú biết mình bên nặng bên nhẹ, chỉ có thể chia đều.

Hà Phú lập tức cao hứng cầm thịt bằm, cười nói: "Tẩu tử, hôm nay nương tử của ta làm rất nhiều bánh bột ngô, ta cũng sẽ không nhỏ mọn, đến nơi sẽ chia cho Hà Sinh ca cùng ăn."

Người ta đã như vậy, Trương Tích Hoa cũng thúc thủ, không có biện pháp.

Nàng không hề biết rằng, Hà Phú đến nơi không hề che giấu đắc ý, nói với Hà Sinh: "Tẩu tử đã nói rồi, miễn cho Hà Sinh ca ngươi tham ăn một mình, cố ý chia làm hai phần rồi! Ta và ngươi đều giống nhau! Ha ha..." Nói xong còn cười to thành tiếng.

Không phải ruột thịt huyết thống, cũng mười mấy năm làm giảm  huynh đệ, Hà Sinh làm sao không được hiểu tính tình của Hà Phú, biết một câu hắn nói ra cũng không thể tin tưởng. Chỉ là, nương tử là của mình, sao lại có thể làm thức ăn cho nam nhân khác ăn?

Mặc dù hiểu rõ tình hình, Hà Sinh lúc ấy vẫn rất mất hứng. Hắn cho rằng nguyên do mất hứng thuần tuý chỉ là không quen nhìn vẻ mặt đắc ý của Hà Phú, ai bảo Hà Phú gặp phải nương tử nấu nướng không tốt, còn có thể trách ai? Còn không phải tự mình chịu đựng? Sao lại có thể đắc ý như vậy?

Lời này đương nhiên Hà Sinh giấu trong bụng, không để lộ ra ngoài. Hắn im lìm im lìm không vui vào nhà, nhìn thấy Trương Tích Hoa cười nhẹ nhàng thì cơn giận đã biến mất. Nhất thời, Hà Sinh thấy cũng không phải tức giận làm gì, cũng chỉ miễn cưỡng mình.

Hôm sau hết thảy như cũ, rất là bình thản mà yên tĩnh.

Thừa dịp rảnh rỗi, Trương Tích Hoa đi đến Giang gia xem qua thân thể của Nhạn Nương. Giang gia để Giang Tiểu Sơn ở nhà, Giang Đại Sơn cùng Giang Thiết Sơn đi gánh nước tưới ruộng nhà mình. Hai người làm việc cũng rất nhanh, không qua mấy ngày là có thể làm xong. Vì thế, bọn họ chạy đến giúp Hà gia một tay. Trong tay Hà gia có 15 mẫu ruộng nước, tám mẫu đất núi, chỉ dựa vào hai cha con Hà Đại Xuyên gánh nước thật sự không dễ dàng.

Huống hồ Hà Sinh hiện tại còn vướng bận chuyện hầm than, than của Đại Lương trấn cháy rất tốt, cũng không có khói, rất được lòng các gia hộ. Quanh năm, thương lái đến thu mua, bán lại, vận chuyển đi khắp nơi cũng không hề ít.

Vì vậy cũng không cần chờ đến khi thời tiết vào đông chuyển lạnh mới bắt đầu bán than. Đó cũng là nguyên nhân khiến Hà gia vội vàng đem than trở về nhà. Gánh xong hầm than nay, còn có thể giữ lại vài tốp than để trong nhà dùng. Mặc dù thực vất vả, nghĩ đến có thể thu lấy được bạc cũng đáng.

Đại Lương trấn có không ít xưởng than nhỏ giống bọn họ, Hà Nhị thúc cùng Hà Sinh gia mấy năm này vẫn như cũ dựa vào bán việc bán than có được chút bạc.

Đối với đề nghị của huynh đệ Giang gia, Hà Đại Xuyên cùng Hà Tằng thị đều không có cự tuyệt, Hà Tằng thị muốn đưa cho bọn hắn mỗi người năm đồng tiền mỗi ngày, Giang Đại Sơn mãnh liệt cự tuyệt.

Hà Tằng thị nghĩ lương thực ở Giang gia không nhiều lắm, liền mở hầm mang hai bao tải khoai lang, năm túi thóc từ mùa trước và một rổ trứng chim đến cho bọn hắn.

Thái độ của Hà Tằng thị rất cứng rắn, nếu bọn họ không nhận, vậy sẽ không để bọn họ giúp đỡ.

Giang gia nhận đồ này nọ, gánh nước cũng rất gắng sức. Mỗi ngày đều cùng Hà Đại Xuyên đi đồng ruộng làm lụng.

Ba anh em Giang gia tính tình thật tốt, cần cù lại biết ghi ơn, Trương Tích Hoa liền cảm khái một phen, Nhạn Nương chắc chắn sẽ hạnh phúc.