Thở dốc, rêи ɾỉ quyến rũ bắt đầu phát ra từ miệng, nước bọt cũng chảy xuống từ khóe môi, lại bị một chiếc lưỡi ướt nóng dùng sức liếʍ láp.
Da^ʍ ô tai đủ rồi, môi lưỡi của Tống Tranh liếʍ dọc theo cằm Thẩm Nhiêu, bơi đến môi nàng, để lại một đường chất lỏng ướŧ áŧ và một lỗ tai đỏ bừng.
Ngón tay thay đổi nơi tiến công, từ miệng nhỏ bên trên đổi thành cái miệng phía dưới. Đầu ngón tay tách hai mảnh môi lớn của âʍ ɦộ ra, mạnh mẽ chen vào, sau đó lòng bàn tay xoa nắn âʍ đa͙σ xấu hổ.
Lúc này cơ thể Thẩm Nhiêu căng chặt, giống như một cây cung bị kéo căng, thừa nhận nụ hôn nồng nhiệt cũng sẽ phát ra âm thanh đáng yêu ưm ưm a a.
Cả người đều nóng lên, Thẩm Nhiêu bị hôn đến mức mơ mơ màng màng. Trong đầu chợt lóe lên một tia sáng trắng, thuốc mỡ vừa mới bôi cho Tống Tranh có màu trắng.
Chờ đến khi Thẩm Nhiêu đủ ướt, hơn nữa chủ động nâng một chân câu lấy vòng eo mềm dẻo của Tống Tranh, ý ám chỉ rất mạnh mà vuốt qua vuốt lại.
Tống Tranh mới nắm dươиɠ ѵậŧ cương cứng đặt ở miệng âʍ ɦộ, đưa vào từng chút một.
Khoảnh khắc hoàn toàn đâm vào kia, hai người thỏa mãn cử động, âu yếm càng thêm nồng nhiệt, hôn môi tựa như muốn tìm ra nhiều du͙© vọиɠ và tình cảm mãnh liệt hơn từ trên người đối phương.
Âʍ đa͙σ ẩm ướt điên cuồng co rút, hơn nữa còn mυ'ŧ cắn rất mạnh, Tống Tranh bị kẹp đến mức hít vào một hơi, tay vỗ bờ mông căng tròn của Thẩm Nhiêu.
Cảm giác lòng bàn tay vỗ vào bờ mông căng tròn vô cùng kỳ diệu, cô lại không nhịn được đánh thêm hai cái.
Sau đó mới vòng qua tay Thẩm Nhiêu đi vào bộ phận giữa đùi hai người giao hợp. Khi đối phương chạm vào âʍ ɦộ phồng lên và căng chặt vì cắm dươиɠ ѵậŧ vào, con ngươi chợt co rúm lại, Tống Tranh mới cười khẽ nói.
“Bé cưng, đừng mυ'ŧ gấp như vậy, đều là của em.”
Gương mặt Thẩm Nhiêu cực kỳ bối rối, nói giống như nàng thèm khát lắm vậy, nhưng xác thật cũng cực kỳ ham muốn...
Ở chuyện làʍ t̠ìиɦ, Thẩm Nhiêu vẫn luôn không làm được chuyện quá quắt như vậy. Nàng dời mắt theo bản năng, trong mắt lập loè ánh sáng nhạt không được tự nhiên.
“Ngại cái gì, chị thích em ngại, em càng ngại chị càng thích.”
Tống Tranh cười khẽ, ôm chân nàng lên rồi đâm dươиɠ ѵậŧ vào thật sâu, vừa hay đầu dươиɠ ѵậŧ cọ qua điểm G.
Thẩm Nhiêu kêu “a” một tiếng, theo sau tiếng thở dốc là chặn lại Tống Tranh, giọng nói cực kỳ mềm mại, vừa như bực lại vừa như quyến rũ.
“Đừng nói nữa...”
“Rồi rồi, chị không nói, chị chuyên tâm làʍ t̠ìиɦ với bé cưng của chị.”
Hôn lòng bàn tay Thẩm Nhiêu, Tống Tranh cười một cách ái muội.
Dưới sự công kích chín nông một sâu, làn da trắng như sứ của Thẩm Nhiêu ửng hồng, giống như vừa mới tắm nước nóng xong đi ra. Trên da thịt trắng nõn của nàng dường như có hoa anh đào nở rộ mênh mông bát ngát.
Gương mặt, đuôi mắt thậm chí là chóp mũi đều lộ ra màu hồng phấn, đôi mắt ngập nước, phủ một lớp hơi nước dày đặc.
Như thủy quái, vừa thanh thuần vừa mê hoặc, Tống Tranh thấy bụng dưới căng thẳng. Dươиɠ ѵậŧ chôn ở trong âʍ ɦộ lại to thêm vài phần, làm bé cưng nhỏ nhắn rêи ɾỉ.
Tống Tranh mυ'ŧ thật mạnh một chút trên nốt ruồi đen nhỏ ở gần dưới nách của vυ' bên phải, để lại dấu hôn sẫm màu, trong giọng nói mang theo chút nho nhỏ lên án.
“Chúng ta chưa làʍ t̠ìиɦ bao lâu rồi? Hai ngày? Tam ngày? Không đúng, chúng ta đã không làʍ t̠ìиɦ suốt hai tháng rồi, thật sự quá lâu rồi.”
“Bé cưng, em muốn nghĩ lại một chút xem là vì lý do gì không?”
Cô vừa nói vừa dùng sức đâm vào, đâm đến mức cổ tử ©υиɠ run run.
Thẩm Nhiêu ôm cổ cô, phát ra một tiếng giọng mũi ngọt ngấy kéo dài. Đôi mắt đầy hơi nước mắt chớp chớp, đuôi mắt càng thêm ướŧ áŧ.
Trên cổ đã chảy ra lớp mồ hôi hơi mỏng, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt, Thẩm Nhiêu cũng nâng eo đón ý nói hùa theo động tác của Tống Tranh.
“Ở sản phẩm mới quý tiếp theo...”
Rõ ràng là Tống Tranh biết, nhưng cô nhíu mắt lại, cố ý nói một cách chua xót
“Viện cớ, em còn đi cà phê với người khác vào cuối tuần, còn nựng mèo nữa.”
Cà phê mèo chắc chắn là phải có mèo, làm như nàng đang đi hẹn hò với người khác vậy.
Tốc độ chậm lại, dịu dàng mà mạnh mẽ, Tống Tranh luôn biết khi nào nên nhanh, khi nào nên chậm.
Cơ thể được hầu hạ rất thoải mái, kɧoáı ©ảʍ đến như thủy triều, đúng là đã lâu lắm rồi chưa có làʍ t̠ìиɦ, cũng có chút thỏa mãn như thấm vào mật hoa sau một thời gian khô héo rất dài.
Vừa nhấc mắt lên thì nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của mỹ nhân có thể “làm”, Thẩm Nhiêu nhịn cười.
“Đó là vì công việc.”
Nàng thuận tay xoa nhẹ đỉnh tóc Tống Tranh một phen, giống như làm như vậy có thể làm xoa dịu tính tình chú mèo lớn.
“Kệ, chờ đến khi cuộc họp báo tuần sau kết thúc, em phải ở với chị. Em đã không nghỉ cuối tuần tận hai tháng rồi. Trên căn bản là áp bức, bảo sếp của em cho em nghỉ đi.”
“Joe nói rồi để em nghỉ một tuần.”
Cũng không biết còn có cơ hội hay không, đột nhiên ánh sáng trong mắt ảm đạm đi.
Quả thật là Tống Tranh thầm mắng mình là đầu heo, ý hay không nói lại đi nói ý dở.
Cô tốn rất nhiều công sức mới có thể kéo Thẩm Nhiêu vào tình ái, nhiều lắm thì thêm chút chú ý nói chuyện với nàng, lại không được để nàng miên man suy nghĩ những thứ khác.
“Cũng không đủ.”
Chôn trước bầu ngực thơm tho mềm mại, trong miệng Tống Tranh là quả anh đào non nớt, nói một cách hàm hồ.
“Chị còn muốn thế nào nữa.”
Thẩm Nhiêu cười bất đắc dĩ, giữa mày còn đọng lại nét u sầu nhàn nhạt.
“Chị muốn em luôn ở bên cạnh chị.”
Nhả đầṳ ѵú bị mυ'ŧ đến mức cứng đờ, Tống Tranh vùi mặt vào cổ Thẩm Nhiêu, ôm nhau một cách thân mật.
Hai người dính sát vào nhau, vυ' đè ép nhau mang đến mềm mại cực hạn làm trái tim mềm nhũn.
Tống Tranh không ngừng quấy rầy nàng, nhưng lại làm cho người ta hoàn toàn không thể nổi giận với cô. Trong mắt Thẩm Nhiêu hiện ra ý cười, ngọn lửa đã tắt lại lặng lẽ bùng cháy.
“Em phải đi làm mà.”
Ôm ấp một hồi lâu, Thẩm Nhiêu vỗ về vai Tống Tranh, ý bảo đổi tư thế, chân bị nhấc lên lâu hơi đau nhức.
Tống Tranh ôm lấy nàng nhẹ nhàng, làm cho nàng ngồi trên đùi mình, hôn lấy chiếc cổ trơn bóng của nàng.
“Em đừng đi làm nữa, chị nuôi em nổi mà.”
“Ưʍ....”
Tư thế này đâm quá sâu, Thẩn Nhiêu hừ một tiếng thật dài, hai mắt ngấn nước, quang mang nhấp nháy, làm động tác vặn eo, tự cấp tự túc.
“Chẳng phải nói là lập di chúc sao, tài sản chị sở hữu đều là của em, bây giờ là em đang nuôi chị đó.”
Lúc này vừa mới bắt đầu làʍ t̠ìиɦ, Thẩm Nhiêu vẫn còn tinh lực trêu đùa với Tống Tranh.
“Có phải chị đây phải ra sức chút không, dù gì cũng ăn cơm mềm. Nếu sống không tốt thì lại bị ghét nữa.”
Tống Tranh ôm eo nhỏ của Thẩm Nhiêu, đâm thẳng vào cổ cung.
Thẩm Nhiêu hạ eo, tựa như không xương dựa trên người Tống Tranh, che miệng phát ra tiếng thở nặng nề.
Sau khi Tống Tranh không do dự đâm vào một hồi lâu mới trở nên nhẹ nhàng.
Cả người Thẩm Nhiêu đầy mồ hôi, làn da chảy đầy mồ hôi ở dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng vàng nhạt. Nàng dừng lại một hồi lâu, chờ đến khi hơi thở vững vàng mới nói.
“Hôm nay chị làm gì, sao nói nhiều thế.”
“Tuy chị nhiều lời, nhưng chị đâu có lười biếng đâu, thoải mái không.”
Ngậm phần thịt mềm dưới nách nàng, Tống Tranh cười như nghẹt thở.
Thẩm Nhiêu quay mặt đi không để ý tới cô, Tống Tranh lại đốt lửa ở khắp mọi nơi trên cơ thể nàng. Sau khi đùa bỡn xong lại không cho Thẩm Nhiêu, nàng cảm thấy ngực bị đốt cháy một phen, vẫn mạnh miệng.
“Không nói chuyện với chị nữa.”
Tống Tranh cũng không vội, lấp đầy, đút no nàng, đồng thời thả mồi dụ dỗ.
“Nói sao, nói sao.”
Tống Tranh làm nũng thật sự rất muốn mạng, mắt phượng sắc bén ngập nước như chú chó nhỏ nhìn Thẩm Nhiêu.
Thẩm Nhiêu không còn cách nào, đành phải chiều theo cô, đỏ mặt và ậm ừ nói, “Ừm, thoải mái...”
Sau khi chơi một hồi lâu ở tư thế đó, Tống Tranh rút dươиɠ ѵậŧ no căng ra, vòng qua mắt cá chân của hai chân mảnh khảnh của Thẩm Nhiêu, chân lớn chân nhỏ giao vào nhau. Sau đó ép trước ngực, làm âm huyệt mềm mại quyến rũ đến tột cùng hoàn toàn lộ ra dưới ánh đèn, Tống Tranh nhìn đến mức đỏ mắt,
“Đau đau đau, đừng ép nữa.”
Thẩm Nhiêu mở to cặp mắt nước mắt lưng tròng, muốn khóc cũng không khóc được.
Tống Tranh chỉ nhìn lướt qua, không chút khách khí mà vạch trần nàng.
“Kẻ lừa đảo, rõ ràng là không đau.”
Cách ngực khoảng hai cm dựa thì Tống Tranh mới dừng lại. Lúc này khuôn mặt Thẩm Nhiêu mới có chút đau đớn không khoẻ, khoảng cách này so lúc vừa mới bắt đầu tốt hơn rất nhiều. Tính dẻo dai của nàng là do một tay Tống Tranh dạy mà ra.
Nếu không phải vì lâu lắm rồi chưa sử dụng tư thế này, Tống Tranh sẽ ép đến mức khiến cho chân nàng dính sát vào vυ', tạo ra một hình chữ N, hiệu ứng thị giác rất tuyệt vời.
Sau khi phóng thích một lần, Tống Tranh vùi trong cơ thể của nàng, cặp chân dài cân xứng vòng trên eo mình. Sau đó hai người ôm nhau hưởng thụ dư vị cao trào.
Tiếp đó mới rời khỏi từng chút từng chút một, chất lỏng lung tung rối loạn cũng bị chảy ra, nhớp nháp trên miệng âʍ ɦộ non nớt hồng hào, được cô lau đều, rất phóng đãng.
Kế tiếp hai người đồng thời nằm nghiêng, Tống Tranh nâng chân Thẩm Nhiêu lên từ phía sau, đâm vào, tư thế này đi vào không sâu, nhưng mỗi lần ma sát điểm mẫn cảm cũng rất thỏa mãn du͙© vọиɠ.
Thi triển các kiểu tư thể có thể làm ở trên giường suốt đêm, Thẩm Nhiêu đã mệt đến mức không nâng nổi ngón tay, vừa mở mắt ra thì phát hiện mình còn đang loạng choạng dưới thân Tống Tranh. Nàng cho rằng đó là mơ, không nghĩ tới lại là thật, khóc không ra nước mắt.
Tống Tranh không treo đầu dê bán thịt chó, cô xác thật có năng lực lăn lộn Thẩm Nhiêu đến mức chỉ cần khép mắt lại sẽ ngủ ngay lập tức. Từ mười giờ rưỡi đến mười hai giờ rưỡi, hai giờ làʍ t̠ìиɦ, Thẩm Nhiêu đã mệt đến mức không thể suy nghĩ băn khoăn. Chỉ mong Tống Tranh có thể từ bi mà tha cho nàng.
Nhưng Tống Tranh tỏ vẻ không ép khô nàng đến giây phút cuối cùng thì tuyệt đối không dừng lại.
“Ngoan, ngủ đi, sáng mai tỉnh dậy sẽ không còn chuyện gì nữa đâu, chị đảm bảo.”
Thẩm Nhiêu chỉ mơ hồ nghe được mấy chữ, nàng thật sự rất mệt mỏi, cái hiểu cái không gật đầu, mí mắt thật sự nặng ngàn cân. Nàng chỉ muốn nhắm mắt trong chốc lát, đợi chút nửa lại mở mắt hỏi Tống Tranh một chút là cô nói gì với nàng vậy. Lúc nãy thật sự là nàng không thể tập trung, thật sự không nghe thấy.
Nhưng nàng vừa nhắm mắt thì rơi vào giấc mộng đẹp ngay, nặng nề chìm vào giấc ngủ.