Thẩm Nhiêu nhìn môi cô ta không ngừng đóng mở, bị điếc trong một khoảng thời gian rất dài, hoàn toàn không nghe được cô ta đang nói gì. Cho đến khi đôi môi tô son màu đỏ sậm kia dừng mấp máy. Cuối cùng những tin tức cô ta nói mới được nhét vào trong đầu nàng trong nháy mắt.
“Được.”
Thẩm Nhiêu gật đầu, giọng nói khàn khàn giống như một đống máy móc cũ kỹ gỉ sắt bị bắt vận hành.
“Hy vọng ngài đừng tự mình lên tiếng, hãy giao cho chúng tôi xử lý. Bên trong có một trộn lẫn bộ phận cư dân mạng tương đối lớn cực kỳ mất lý trí, sợ ngài bị chịu ảnh hưởng.”
“Được, vất vả mọi người rồi.”
Thẩm Nhiêu gật đầu, nhìn theo giám đốc ngoại giao đi xa.
Kiều Na làm động tác nuốt nước miếng một cách gian nan, ấp úng mở miệng.
“Còn có một tin tức rất không tốt, phóng viên còn có bộ phận quần chúng fans xúc động phẫn nộ đã bao vây cửa lớn của công ty đến mức chật kín.”
“Ừm...”
Thẩm Nhiêu nhéo huyệt Thái Dương cực kỳ đau.
“Báo cảnh sát đi, phản hồi cho bên cảnh sát một chút, tăng cường lực lượng an ninh bảo vệ chú ý đừng phát sinh sự kiện dẫm đạp.”
“Vâng.”
Nàng đẩy điện thoại về phía trước, “Em đi ra ngoài trước đi.”
Sau khi trợ lý rời đi thì tri kỷ đóng cửa lại, Thẩm Nhiêu mới giống như một quả bóng xì hơi, mềm nhũn trên ghế dựa. Người nàng không còn sức, lòng bàn tay là một mảnh dính nhớp ẩm ướt.
Một bàn tay rất lớn bóp chặt trái tim nàng, đau đến mức chết lặng, tiếng hít thở như tiếng bể vỡ.
Một tuần sau là cuộc họp báo sản phẩm mới, là buổi mắt đầu tiên của Thẩm Nhiêu ở Carco. Không ngờ tới lại tai bay vạ gió, gặp phải chuyện như vậy.
Chỉ để cho bản thân năm phút oán trời trách đất thời gian. Năm phút trôi qua, Thẩm Nhiêu lập tức ép chính mình bình tĩnh, thu thập chứng cứ.
*
Tống Tranh kết thúc quay chụp, Vương Dĩnh lập tức đi đến trước mặt cô, sắc mặt nghiêm túc và thấp giọng nói.
“Bên Thẩm Nhiêu đã có biến rồi.”
Sau khi cô ta nói sợ ngọn nguồn sự việc cho Tống Tranh xong, thấy Tống Tranh đen mặt nằm trong dự đoán.
“Sao giờ mới nói cho em biết?”
Trong lòng Vương Dĩnh “lộp bộp” một tiếng, tay đặt rìa quần lặng lẽ nắm chặt, cô ta thu hồi sắc mặt.
“Em đang quay chụp, cho nên....”
Vứt camera vào ngực Vương Dĩnh, Tống Tranh tức giận cười, “Vương Dĩnh, chị không muốn làm nữa phải không.”
Sự căm giận trong mắt cô nặng đến mức làm cho nhân viên công tác ở một bên muốn đến chúc mừng kết thúc công việc lùi lại.
Bụng bị camera đập vào hơi đau, mồ hôi lạnh chảy xuống từ thái dương. Có thể thấy Tống Tranh dùng bao lớn sức mạnh rồi tức giận đến cỡ nào.
Vương Dĩnh ôm camera, mồ hôi lạnh sau lưng cũng ứa ra.
Nếu cô ta nói cho Tống Tranh trong khi quay chụp, chắc chắn Tống Tranh sẽ muốn trực tiếp rời khỏi đây, để lại một đám nhân viên công tác hai mặt nhìn nhau. Cô ta muốn sau khi Tống Tranh làm xong rồi mới nói cho cô hay.
“Tài xế đã chờ ở cửa.”
Tống Tranh không nói hai lời, bước chân dài trực tiếp đi ra ngoài, vạt áo khoác của cô phát ra tiếng “vυ't”.
Vừa đi vừa gọi điện thoại cho Thẩm Nhiêu,” đô —— đô” âm thanh máy móc đơn điệu làm cô tâm phiền ý loạn. Cô nhìn rất nhiều lần, xác nhận chính mình không có gọi nhầm số điện thoại.
Mỗi một giây đều bị dày vò, một luồng khí tích tụ trong ngực làm cô cực kỳ khó chịu.
Cuối cùng điện thoại cũng bắt máy, cảm ơn trời đất.
Tống Tranh che mồ hôi nửa người, trên cổ là một mảnh ẩm ướt, bị gió lạnh bên ngoài thổi qua, lạnh đến mức cô run run.
“Bé cưng, đang đọc bình luận à?”