Nghe Nói Ốc Sên Đẻ Được Trăm Trứng

Chương 48

Việc học của Tinh tiến triển rất tốt, chẳng mấy chốc đã học xong trình độ tiểu học, hai đứa nhóc cũng đã sắp đón năm mới đầu tiên trong cuộc đời.

“Quần áo hình con lân này có nổi quá không?” Tinh cầm bộ đồ con lân mẹ mình mang qua, có chút hoang mang.

“Không nổi, trẻ con mặc đồ đỏ mới có phúc. Cháu trai, mau qua đây, bà thử đồ cho con nào.”

Hùng Âm mặc đồ rằn ri đang nhìn học viên thực hành thì nhận được tin nhắn, mở ra liền thấy con trai mặc đồ con lân đỏ sặc sỡ, con gái thì mặc váy công chúa tung xoè, muốn bao nhiêu nổi bật có bấy nhiêu. Bất tri bất giác, cũng phì cười một cái. Nhưng mà đang trên lớp, vẫn phải bày ra bộ dáng nghiêm túc.

“Tập tành nghiêm túc vào. Hạ thấp mông xuống, giương lên chờ bắn hay gì?”

Tinh nhìn con trai đang quơ quơ hai bàn tay, muốn hất văng cái đệm tay của lân ra, còn bé Thi thì sắp cởi được đôi giày búp bê trên chân mình ra rồi.

“Có lẽ là hơi chật.” Mẹ Tinh hơi thất vọng, nhưng hình cũng đã chụp rồi, bà liền chuyển sang chuyện khác. “Hai đứa dạo gần đây thế nào? Hùng Âm bận rộn hơn lúc trước, con cũng nên quan tâm nó một chút. Chồng chồng với nhau, đừng nên giấu giếm rồi nảy sinh bất hoà.”

“Tụi con rất tốt. Có không tốt cũng là chuyện sau này, sao con biết được lúc nào bất hoà.”

“Thế còn… chuyện kia thì sao?” Nghê Lan đỏ mặt hỏi nhỏ.

Tinh vẫn còn chưa hiểu, ngẩn người hỏi lại. “Chuyện nào ạ?”

“Là chuyện… đó đó.” Mẹ Tinh nhắc lại một lần nữa. “Chuyện vợ chồng kia… ui da, nói sao đây.”

Thanh niên nhảy dựng lên như mèo bị dẫm đuôi, gay gắt mà phản ưng. “Tự dưng mẹ nhắc tới làm gì chứ? Chuyện đó có gì hay ho đâu.”

“Con cũng ở cữ lâu như vậy rồi, trong nhà giờ còn có bảo mẫu thường xuyên chăm lo. Tính ra, cũng được một năm rưỡi hơn từ khi mang thai. Chẳng lẽ Hùng Âm với con không có cảm giác gì à?”

Nhắc mới để ý, đến cả tự làm cậu cũng chưa từng tự làm kể từ lúc mang thai. Lâu như vậy, thế mà không có cảm giác gì đúng là kì lạ. Nhưng mà không có nghĩa cậu chịu đồng ý làm gì gì đó với Hùng Âm đâu.

“Hai đứa muốn kế hoạch hoá gì đó mẹ không cản, còn ủng hộ nữa là đằng khác.” Nghê Lan nhìn con trai biểu thị ra vẻ ghét bỏ, cũng không tiếc lời nói thêm khuyên nhủ. “Nhưng mà chuyện vợ chồng, cũng nên hài hoà. Trước là thêm khăng khít, sau là… tránh cho ra ngoài gì gì đó với bên ngoài.”

Hiển nhiên lời bà đang nói ám chỉ là mấy cái nɠɵạı ŧìиɧ rồi.

Tinh nắm tay con gái chơi đùa, trong lòng ít nhiều cũng có suy nghĩ bị lung lay. Nhưng mà kêu làm cái kia với Hùng Âm… cậu làm không nổi.

Lúc Hùng Âm về nhà liền nhận được ánh mắt kì quặc của Tinh, nhướn mày nói. “Có gì thì nói đi. Sao tự dưng nhìn tôi như thế?”

Tinh cũng không trả lời ngay, cầm củ hành đã bóc xong đưa cho Hùng Âm làm cơm. “Hôm nay mẹ tôi qua.”

“À, bảo sao tự dưng hai đứa lại có đồ mới.”

“… Ừ. Đồ đẹp lắm.”

Tinh tự nhận bản thân thô tục, không nói được mấy lời uyển chuyển tế nhị như mẹ Tinh. Nhưng mà nếu như nói thẳng, thì đích thật quá ngại ngùng rồi.

Hùng Âm làm xong bữa tối, còn ru cho hai đứa nhóc ngủ. Nhìn hai đứa mắt nhắm mắt mở buồn ngủ nhưng lại muốn chơi, mà buồn cười không thôi.

Điện thoại vang lên tiếng động rung rung nhỏ, là cuộc gọi tới. Màn hình hiển thị cuộc gọi từ mẹ Hùng, anh cũng nhận máy, cố ý hạ thấp giọng hỏi.

“Con nghe.”

“Ừ, đã ngủ chưa?” Tiếng mẹ Hùng trầm ổn vang lên qua loa điện thoại.

“Chưa ạ. Hai đứa nhóc thì vừa ngủ xong.”

Giọng đầu dây bên kia có chút tiếc nuối. “Ngủ rồi à. Thế thì thôi. À phải rồi. Có đang tiện nghe máy không?”

“Có ạ. Mẹ có việc gì muốn nói sao?”

Mẹ Hùng gọi cũng không phải việc gì quá quan trọng. Hôm nay nhà bọn họ có nhận được thiệp mừng, là cha Tinh kí được hợp đồng lớn, muốn tổ chức tiệc chúc mừng với đối tác, lại mời thêm vài người quen nữa tới trò chuyện góp vui.

Hùng Âm hôm bữa cũng đã được cha Tinh gọi qua trực tiếp mời. Anh đồng ý, hẵng còn đang phân vân xem nên mang quà mừng gì sang.

“Nhưng mà tiệc mừng thì có gì đáng lo chứ?” Tự dưng mẹ Hùng lại nhắc tới chuyện này, Hùng Âm cảm thấy, không dễ dàng như thế.

Mẹ Hùng cũng cân nhắc rất lâu mới mở lời nói tiếp. “Hai đứa hiện tại có cả trai cả gái, đó là điều tốt. Đứa lớn con trai họ cha, đứa nhỏ con gái họ ba, lại càng không thể hợp hơn. Nhưng mà nhà bên đó là nhà kinh thương, gia nghiệp nghe nói, là truyền qua các đời.”

Không nghe thấy Hùng Âm đáp, mẹ Hùng cũng hơi cuống. “Ý của mẹ không phải là đẻ cái Thi, đẻ con gái thì không tốt. Nhưng mà nhà bên đó dù không nói ra, nhưng mà có lẽ, cũng mong có cháu trai cho riêng nhà họ. Kéo dài hương hoả nhà họ Lương.”

“Mẹ muốn con với Tinh có thêm một đứa con trai nữa sao?”

“… Nhà họ không tiện nói, nhưng mà nhà mình cũng nên có lòng chứ.”

Dù rằng là nghĩ nhiều, nhưng mà mẹ Hùng vẫn muốn, đó là chu toàn cả hai bên. Bà sợ con trai không để ý tới, nên tối nay cũng tốn ít lời mà dặn dò một phen.

“Nên là nếu như… Mà thôi, không có nếu như gì cả. Con đi nói chuyện với Tinh đi.” Mẹ Hùng quả quyết. “Hai đứa, nên có thêm một đứa nữa, con trai. Nếu như Tinh không muốn mang thai, thì chúng ta có thể đi cấy ghép nhân tạo, sau đó mang thai hộ cũng được.”

Hùng Âm cũng chỉ dạ vâng, đầu óc thì cứ mơ màng chẳng biết nên lựa lời mà nói ra sao với chồng nhỏ của mình.

Lúc bọn họ chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, ngẫm mãi để lâu cũng chẳng phải chuyện tốt gì. Trước nhất cũng nên dò hỏi tâm ý.

“Tinh, cậu có muốn đẻ thêm đứa nữa không?”

Động tác giơ chăn chuẩn bị nằm xuống của Tinh khựng lại giữa không trung. Cậu nhìn Hùng Âm như nhìn tên biếи ŧɦái, lặng lẽ thò một chân xuống giường muốn bỏ trốn.

Hùng Âm nhìn động tác nhỏ kia, vươn tay kéo người lại. “Nghe tôi giải thích đã.”

“Anh định hi.ee.ps tôi lần nữa đấy à?” Tinh cảnh giác nói.