Nghe Nói Ốc Sên Đẻ Được Trăm Trứng

Chương 46

Hùng Âm từng nghĩ tới việc bản thân nên làm gì trước nguy cơ “gia đình đổ vỡ” nhưng không đợi anh kịp đưa ra phản ứng, thì cô gia sư đã chủ động nhắn qua anh trước.

Thực ra thì cũng không phải chủ động kiểu kia, là kiểu nhắn kể tình hình học tập của học sinh cho phụ huynh thôi. Nhưng mà nhắn xong, cô ấy còn tranh thủ tán gẫu thêm mấy câu.

Nhìn dòng tin nhắn với hai chữ “em trai”, nếu là bình thường anh sẽ cho qua không để ý, nhưng mà vào thời điểm này, Hùng Âm lại trở nên kích động lạ thường.

“Ai bảo với cô đó là em trai tôi thế?”

Cô gái ở bên kia máy nhận được tin nhắn thì ngạc nhiên không thôi. Chẳng lẽ Tinh nói dối cô?

“Vậy hai người là…”

“Cha con.” Nếu như Tinh nói dối với cô gái này, thì anh cũng muốn hố cậu một phen. “Tinh nói với cô chúng tôi là anh em sao?”

Đầu bên kia mãi không nhắn lại, dường như đang suy tính gì đó. Hoặc là đang nhắn cho ai đó.

Rầm, cửa phòng bật mở. Tinh đang ngồi trong nhà vệ sinh chạy ra, biểu cảm tức giận. “Ai là con của anh hả?”

“Nhận tin nhanh ghê.” Hùng Âm rất thờ ơ đáp lại. “Tôi còn tưởng cậu bị táo bón chứ.”

“Táo bón cái con *** nhà anh.”

Hùng Âm nhíu mày, có chút không vui. “Không nên chửi bậy.”

Tinh mím môi, dù không vui nhưng mà cũng không dám chửi bậy tiếp nữa. “Mau giải thích đi. Sao tôi lại làm con anh được chứ? Tôi… tôi…”

“Vậy sao cậu không nói với cô ấy chúng ta là chồng chồng?”

Lần này thì không khí trong phòng trở nên ngượng ngập. Tinh không biết nên trả lời ra làm sao cho phải. Lúc đó, cậu sợ gia sư kỳ thị mình, dù sao một thằng đàn ông lại mang thai không phải việc gì thường thấy.

Hùng Âm cũng biết Tinh chưa khai thông được tư tưởng, việc này thời gian qua cũng bị anh xem nhẹ không để ý, thành ra để lại lỗ hổng ở đây.

“Cậu còn nói dối những gì nữa?”

“Tôi, tôi không có nói dối. Đó chỉ là… tôi buột miệng nói thôi.”

Hùng Âm nhướn mày, như đang hỏi, lời cậu nói, cậu có tin được không?

Một lúc sau, Tinh chúc vào vào trong gối, rất xấu hổ mà nói. “Tôi xin lỗi…”

Người đàn ông nhìn thanh niên như đà điểu giấu đầu, tức giận trong lòng bay đi nhanh chóng. “Lần tới không nên nói dối nữa nhé?”

“Không nói dối nữa.” Tinh lắc lắc đầu, càng không dám ngẩng mặt lên.

“Đừng úp mặt lâu, sẽ khó thở đấy.”

Nói rồi anh kéo cổ Tinh lên, giúp cậu vợt tóc ra sau cho dễ thở. Thanh niên cụp mi mắt, hai tai đỏ ửng xấu hổ, lần đầu tiên cậu bị bắt quả tang nói dối mà xấu hổ như này đó.

“Chúng ta là chồng chồng hợp pháp, xã hội cũng công nhận, việc gì phải lo sợ cô ấy nhìn cậu bằng con mắt gì chứ?”

“Nhưng mà hai đứa nhóc là tôi sinh, cô ấy liệu có nhìn tôi như quái vật không?”

“Không thể nào. Có lẽ chỉ nghĩ là mang thai hộ thôi.”

“Như thế không được, đó là con của tôi mà…” Dù thế nào đi chăng nữa, nếu đã định là ba thì nhất định cậu phải là ba ruột mang thai đẻ ra hai đứa nhóc.

Hùng Âm phì cười. Nhất định phải là con của mình, nhưng lại đi nói dối, làm chú hai đứa nhỏ. “Tất nhiên là con cậu. Có ai nói không phải đâu.”

Tinh thấy Hùng Âm đã cho qua, liền len lén cầm máy lên, có cảm giác bị phát hiện, nhưng mà vẫn không muốn phải mất mặt với cô gia sư tí nào.

“Ít nhất… có thể giữ bộ mặt đàn ông cho tôi không?” Thanh niên vẫn sĩ gái, nhỏ giọng đề nghị với Hùng Âm.

Hùng Âm cũng không nghĩ tới Tinh vẫn kiên định với việc làm “em trai” mình như thế. Anh phì cười, nằm xuống giường chống một tay lên, cợt nhả nói. “Gọi anh trai đi, rồi tôi giúp cậu.”

“Anh đừng có được nước lần tới.”

“Anh vẫn đang nghe đây, em trai.” Chữ em còn đặc biệt ngân dài trêu ngươi.

Tinh khó xử, nếu như gọi em trai thì cứ như thể mình chịu thiệt lớn lắm vậy. “Gọi một lần thôi đấy.”

“Ô, cậu còn muốn lần hai à? Vậy thì gọi hai lần.”

“Không phải! Anh trai. Đó, hết rồi.”

“Không tính, bảo là gọi hai lần cơ mà. Thêm lần nữa.”

“…Anh trai.”

“Ơi, em trai ngoan.”

Tinh lao tới, điện thoại vứt ngang trên bàn đầu giường. Hai người lớn lao vào nhau, một người phòng thủ, một người chỉ có thể dựa vào bộ hàm của mình chiếm ưu thế.

Hùng Âm vươn tay giữ chặt người Tinh lại, tay còn lại nắm khớp hàm thanh niên, lại cẩn thận khoá cả hai chân cậu. “Ai da, cậu đâu cần phải thân thiết thể hiện tình cảm như thế. Em - trai - ngoan.”

“Anh biết tay tôi!”

…**********************…

Căn phòng trọ rộng mười mét vuông trong thời điểm mùa hè nóng nực này, giống như cái lò nướng khiến người ta hít thở thôi cũng khó chịu.

Hai chiếc giường ở hai bên phòng giống như đang chia tách không gian sống thành hai phần, mà một bên đã tắt đèn nhưng vang lên những tiếng động ồn ã, bên còn lại sáng đèn nhưng yên tĩnh kì lạ.

Cô gái vén rèm giường lên, vẻ mặt khó chịu với người ở bên kia. Nhưng mà bản thân còn đang nợ tiền phòng trọ của người kia, không thể lên tiếng phản đối.

Màn hình điện thoại vẫn còn hiển thị tin nhắn với Tinh, nhưng bên kia chỉ ghi đang nhập, mãi không có tin nhắn gì tới thêm cả. Người đàn ông kia cũng không nhắn gì thêm sau đó.

Cô gái nhíu mày, có chút lo sợ tâm tư của mình bị hai người họ phát hiện, nhưng mà nghĩ tới việc bản thân có thể sống trong ngôi nhà kia… Sáng mai cô nhất định phải làm rõ mới được.

Nếu như hai người họ là anh em thật, thì so với một người đã một đời vợ cùng hai con, thì làm vợ của Tinh, tài sản chắc cũng không ít chứ?

Còn là cha con, tuy rằng có chút khó xử, nhưng mà làm vợ của người đàn ông kia sẽ tốt hơn.

Tưởng tượng bay xa tới thân mình khoẻ mạnh lại rắn chắc của Hùng Âm, cô gái hẵng còn trẻ tuổi lặng lẽ đỏ mặt, không kìm được xuân tâm nhộn nhạo.