Thiếu Niên Có Bệnh Cố Chấp Thích Tôi

Chương 1: Thư tình 🌵

Editor + beta: Sel

Cách kì thi đại học ba tháng, Chu Cẩn Đồng nhận được bức thư tình đầu tiên trong cuộc đời.

Phong thư màu hồng, giấy viết thư màu lam nhạt, chữ viết tinh tế, giữa những nét chữ ẩn hiện thẹn thùng cùng lòng ái mộ. Chu Cẩn Đồng xem đến cuối liền phát hiện người này không có ký tên, dòng cuối của bức thư là hi vọng tan học ngày hôm nay cô có thể lên sân thượng chờ cậu ta. Đây là muốn thổ lộ trực tiếp sao? Cô có chút hoang mang, trong lòng của cô, học tập chính là quan trọng nhất.

Chu Cẩn Đồng đem bức thư cất đi lại nhìn bốn phía xung quanh, các bạn học tới không nhiều lắm, ai cũng đang bận làm việc của mình.

Nữ sinh ngồi cùng bàn với cô - Phương Hội Thanh nhanh như gió chạy vào, thời tiết tháng ba rõ ràng rất lạnh thế nhưng cô nàng này còn toát cả mồ hôi:

"Đồng Đồng, vận may của mình cũng lớn quá rồi. Vừa rồi mình bước vào trường học liền gặp được nhân vật phong vân của toàn trường đấy, huhu nhìn gần đúng là thật tuyệt."

"Ai vậy?" Chu Cẩn Đồng hỏi, ngày thường cô đối với mấy chuyện này không hứng thú, cho dù Phương Hội Thanh cứ nhắc đi nhắc lại bên tai thì chỉ cần cô quay đầu một cái liền quên sạch.

"Còn có thể là ai? Đương nhiên là người thi vào trường thì đứng thứ nhất nhưng thi cuối kì vừa rồi lại đứng thứ nhất từ dưới đếm lên - Phó Trì nha." Phương Hội Thanh kích động: "Cậu không biết đâu, cậu ta cmn đẹp trai muốn xỉu, nhất là cặp mắt kia nữa. Huhu quá đẹp trai."

"Cậu có khoa trương quá không vậy?" Chu Cẩn Đồng cười cười.

"Đồng Đồng, cậu phải tin mình chứ. Chỉ cần cậu gặp được cậu ta liền biết lời mình nói không hề khoa trương." Phương Hội Thanh nói.

Chu Cẩn Đồng lắc đầu: "Mình không có thời gian!"

Nghe cô nói vậy Phương Hội Thanh cũng hiểu rõ: "Mình biết rồi. Đồng Đồng nhà chúng ta còn muốn thi vào đại học A, tự nhiên sẽ không bị nam sắc làm mê muội."

Trong lúc hai người nói chuyện liền có một bóng người xuất hiện, Chu Cẩn Đồng ngẩng đầu lên, sửng sốt vài giây mới hỏi:

"Có chuyện gì sao?"

Bách Vũ đứng thẳng tắp, cao lớn thân ảnh che khuất Chu Cẩn Đồng, rũ mắt không vui:

"Các cậu ồn ào quá."

Chu Cẩn Đồng nhẹ chớp mắt, lúc này mới nhận ra các cô nói chuyện ảnh hưởng đến cậu liền xin lỗi:

"Mình xin lỗi!"

Bách Vũ xoay người liền đi.

Ngày thường Phương Hội Thanh cũng không ưa cậu ta, người đi rồi mới nhỏ giọng oán giận:

"Tính tình quỷ quái gì không biết. Lớp này của một mình cậu ta chắc? Quản trời quản đất còn muốn quản người khác nói chuyện. Với cả đâu chỉ có hai chúng ta nói, đây rõ ràng là cậu ta cố tình."

Cô nhìn về phía Chu Cẩn Đồng nhíu mày:

"Cũng chỉ có cậu tính tình tốt, mỗi lần đều lịch sự với cậu ta."

"Không có gì đâu mà!" Chu Cẩn Đồng cười cười, khóe miệng xuất hiện tiểu má lúm đồng tiền nhợt nhạt, xinh đẹp mắt hạnh khẽ cong, lúc nhìn người khác luôn là doanh doanh đưa tình. Phương Hội Thanh rất thích diện mạo của cô, nhìn rất ngoan lại không có tính công kích, làn da mềm tới nỗi có thể véo ra nước, môi anh đào trời xinh đã tự mang ý cười, không nói lời nào cũng rất đẹp.

"Đồng Đồng, cậu xinh đẹp thật đấy! Nếu mình mà là nam sinh thì nhất định sẽ theo đuổi cậu." Phương Hội Thanh xoa bóp gương mặt của cô, mềm mại lại ấm áp, giống bánh bao buổi sáng mà cô nàng đã ăn.

Chu Cẩn Đồng nhớ tới bức thư tình kia, đáy mắt hơi ám:

"Nếu có người theo đuổi mình, mình sẽ rất bối rối."

"Là sao?" Phương Hội Thanh nhìn cô chằm chằm vài giây sau đó liền đổi để tài: "Cậu thấy Bách Vũ thế nào?"

Vấn đề này Chu Cẩn Đồng chưa bao giờ nghĩ tới, cô ngẩng đầu nhìn nam sinh ngồi trên mình một bàn, cậu đang cúi đầu đọc sách, một bên mặt tinh xảo, làn da rất trắng, khóe môi độ cong hơi giơ lên, lớn lên quả thật rất đẹp trai.

Chu Cẩn Đồng thu hồi mắt, kết luận:

"Khá đẹp trai."

"Đúng vậy, tuy cậu ta tính tình không tốt nhưng nhan sắc đúng là số một, chỉ là..." Phương Hội Thanh thần thần bí bí nói: "Phó Trì còn đẹp hơn cậu ta, nếu để mà so sánh á, Bách Vũ đúng là thua thảm hại."

So với Bách Vũ còn đẹp hơn?

Chu Cẩn Đồng ôm sách suy nghĩ nhưng vẫn không tưởng tượng ra bộ dáng của Phó Trì như thế nào. Cô nhún nhún vai, không tính toán cùng Phương Hội Thanh nói chuyện phiếm, ngón tay ấn trên môi "suỵt" một tiếng sau đó liền bắt đầu học.

Phương Hội Thanh cũng tự giác im miệng.

Sau khi hai người các cô an tĩnh, Bách Vũ nghiêng người nhìn thoáng qua Chu Cẩn Đồng, đầu ngón tay hơi hơi rung động.

-

Tiết học cuối cùng kết thúc, Chu Cẩn Đồng bắt đầu phân vân có nên đi tới sân thượng không, tuy rằng phiền phức nhưng để người khác leo cây cô thật sự làm không được. Cô nhấp môi, âm thầm gật đầu, chuẩn bị thu thập cặp sách liền nghe thấy lão sư gọi tên mình. Chu Cẩn Đồng ngẩn người, động tác trên tay cũng dừng lại, mê mang nhìn về phía bục giảng.

"Em giúp thầy mang cái này đến văn phòng." Lão sư chỉ chỉ một xấp sách bài tập trên bàn, nói xong đẩy đẩy mắt kính, ánh mắt lại chuyển sang nơi khác, ngẫm lại, thay đổi chủ ý: "Thôi Bách Vũ em cầm đi, vừa lúc thầy có chuyện muốn tìm em."

Chu Cẩn Đồng vừa muốn đứng lên, nghe vậy liền nhẹ nhàng thở ra.

Động tác cất sách của Bách Vũ hơi ngừng lại, gần như không thể phát hiện mà nhíu mi:

"Vâng!"

Cậu ôm sách bài tập đi sau lão sư, đi tới cửa đột nhiên quay đầu nhìn lại, lại giống như không có việc gì mà ngoảnh đi. Chu Cẩn Đồng nhẹ chớp mắt, Bách Vũ vừa rồi là nhìn cô sao? Chắc là cô nhìn lầm, cô không thèm để ý mà lắc đầu, khoác balo đứng ở cửa chờ Phương Hội Thanh.

Vài phút sau, Phương Hội Thanh ra tới.

"Đi thôi."

"Họa Họa!" Chu Cẩn Đồng giữ chặt cô: "Mình muốn đi lên sân thượng một chút, cậu có thể đi với mình không?"

"Hả? Cậu lên sân thượng làm gì? Trên đấy gió rất lớn, dễ bị cảm mạo lắm." Phương Hội Thanh nghi hoặc.

Chu Cẩn Đồng đem tâm sự đã bị nghẹn cả một ngày nói ra, cuối cùng cắn môi hoang mang nói:

"Mình nên đi không?"

Phương Hội Thanh dứt khoát kéo cô đi, đối với tính tình biệt nữu của Chu Cẩn Đồng có lẽ cũng không biết nói từ chối như thế nào. Nếu không đi, để người ta hứng gió như vậy cũng không phải biện pháp.

Hai người cuối cùng cũng lên đến tầng 6, cửa khép hờ, gió từ khe cửa lùa vào, lạnh đến nỗi Chu Cẩn Đồng liên tục rùng mình. Phương Hội Thanh cũng chịu lạnh không nổi, chỉ vào cửa:

"Cậu vào đi, mình ở đây chờ."

"Ừ." Chu Cẩn Đồng xoa xoa tay, tiến lên mở ra cánh cửa khép hờ, tức khắc bị gió mạnh mẽ quất vào trên mặt.

Cô kêu nhỏ một tiếng, thầm nghĩ gió bây giờ còn kinh khủng hơn cả gió mùa đông.

Trên sân thượng trừ bỏ tiếng gió thì thật an tĩnh, Chu Cẩn Đồng nhìn xung quanh một vòng cũng không thấy ai, cô nghi hoặc mà đi sâu vào bên trong, cách đó không xa có một cái tường cao 1m, thoáng che đậy tầm mắt của cô.

Cô ôm chặt chính mình, cẩn thận chạy chậm qua.

Tới gần bức tường bằng xi măng, cô liền hoảng sợ.

Chắn ngang đường đi chính là một đôi chân dài mặc đồng phục của trường, trên đôi giày chơi bóng màu trắng còn dính một chút màu đỏ, cẩn thận ngửi còn ngửi thấy trong không khí có thoang thoảng mùi máu.

Chu Cẩn Đồng ngừng thở, chậm rãi đến gần, bỗng nhiên cái chân kia động đậy, cong lên, trên đầu gối xuất hiện một bàn tay trắng nõn.

Bàn tay kia rất trắng, ngay cả mạch máu cũng nhìn đến rõ ràng.

Chu Cẩn Đồng trố mắt vài giây, sau đó lại mạnh mẽ chớp mắt vài cái, sợ dọa đến người kia liền nhẹ nhàng nói:

"Xin chào, cậu là..."

"Là cậu tìm tôi sao?" lời này còn chưa kịp nói ra, đã bị người trước mắt làm kinh ngạc đến ngây ngẩn.

Liền ở trong lúc cô nói chuyện, chủ nhân của bàn tay kia đột nhiên lộ mặt, dịu ngoan tóc ngắn, thanh triệt mặt mày, môi mỏng nhẹ nhàng mím, làn da rất trắng, khiến cho người kinh diễm chính là viên lệ chí dưới mắt phải kia, khiến gương mặt thiếu niên của hắn nhiều hơn một chút không đơn thuần. Tuy là đã nhìn quen dung mạo của Bạch Vũ, nhưng vẫn là bị thiếu niên này kinh động đến rồi.

Chu Cẩn Đồng còn hơi giương miệng, chưa kịp hoàn hồn.

Thiếu niên đứng lên, so với cô thì cao hơn hơn 10cm, Chu Cẩn Đồng bất đắc dĩ phải ngẩng đầu. Hoàng hôn buông xuống, một mạt ráng màu ở phía sau thiếu niên, mặt mày hắn xa cách lại ôn nhu, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm chạp:

"Có chuyện gì sao?"

Chu Cẩn Đồng hoàn hồn, nhớ tới chính sự liền từ cặp sách lấy ra phong thư tình, đưa qua:

"Cái này, cho cậu."

Thiếu niên không duỗi tay nhận, hắn nghi hoặc nhìn người đột nhiên xuất hiện này, lại đối diện với phong thư màu hồng nhạt kia, sau đó giống như hiểu rõ, khẽ nhếch môi:

"Đúng là có bản lĩnh, tôi trốn đến đây rồi mà cô vẫn còn tìm được."

Trốn? Chu Cẩn Đồng trong lòng có chút kì quái, bất quá cô không thể ở lại lâu, cô đem bức thư dúi vào tay cậu.

"Xin lỗi, tôi không..."

Lời của thiếu niên còn chưa dứt, Chu Cẩn Đồng đã cánh gãy hắn, kinh ngạc thốt lên:

"Cậu mới học lớp 10?"

Cô nhìn thấy trên đồng phục của hắn có thêu chữ "cao một bốn ban*"

(*tương đương với lớp 10A4 ở VN)

Chu Cẩn Đồng vẫn luôn cho rằng người tỏ tình với cô là cùng tuổi, không nghĩ tới lại là lớp 10, chính là học đệ đấy. Cô không thể hủy hoại tiền đồ cùng tương lai của học đệ được.

"Này tôi không thể nhận, cậu cầm về đi." Sắc mặt Chu Cẩn Đồng lộ ra kiên quyết, lại lần nữa dúi bức thư vào tay của hắn.

Thiếu niên không hé răng, bỗng nhiên cảm thấy đầu ngón tay ấm áp, hóa ra là cô không cẩn thận để ngón tay cọ vào.

"Cậu bây giờ mới học lớp 10, cần phải nghiêm túc học tập, không cần nghĩ đến chuyện yêu đương. Lão sư của chúng ta nói rồi, chờ đến khi trưởng thành thì cái gì cũng có." Chu Cẩn Đồng thao thao bất tuyệt: "Hơn nữa tôi sắp phải thi đại học, sau này cũng phải chuyển đến nơi khác để học, cậu thích tôi sẽ không có kết quả tốt, cho nên cậu cầm bức thư này về đi."

Thiếu niên vẫn là không nhận, Chu Cẩn Đồng nóng nảy trực tiếp cầm lấy tay hắn mà nhét thư vào.

Thiếu niên rũ mắt, ánh mắt dừng ở trên tay cô, quên cả phản kháng.

"Được rồi coi như chúng ta chưa xảy ra chuyện gì." Chu Cẩn Đồng thấy hắn cầm lấy bức thư liền lộ ra má lúm đồng tiền nhàn nhạt:

"Cảm ơn cậu đã thích tôi."

Trong nháy mắt cô nhìn thấy trên tay trái của thiếu niên có một vết thương, máu cũng đã kết vảy, lại nghĩ tới giày chơi bóng nhiễm đỏ, cô hơi chần chờ một chút, hỏi:

"Cậu đánh nhau sao?"

Thiếu niên không nói, chỉ bình tĩnh nhìn cô.

Chu Cẩn Đồng cho rằng hắn đã chịu đả kích do bị cự tuyệt nên cũng không để ý nhiều. Cô cũng không nhẫn tâm, từ trong cặp sách lấy ra băng keo cá nhân đưa qua chờ hắn nhận lấy. Thiếu niên lại giống như người gỗ, không nói lời nào, cũng không nhúc nhích, biểu tình ngốc ngốc làm cô bỗng nhiên liên tưởng tới một chữ: Ngoan!

Cô cười cười, đem băng keo cá nhân cũng nhét vào tay cậu.

Xong xuôi, Chu Cẩn Đồng tay siết chặt quai cặp, gật đầu chào:

"Tôi về đây, gặp lại sau."

Cô đi rất nhanh, chỉ chốc lát sau nhỏ xinh thân ảnh liền biến mất ở phía sau cửa. Thiếu niên thu hồi tầm mắt vẫn luôn nhìn theo cô, ngơ ngác nhìn đến phong thư cùng băng keo cá nhân trong tay, đột nhiên bật cười, cô ấy là bị ngốc sao?

Đúng là quá đáng yêu.