Say Xuân

Chương 9

Nguyễn Vị Hạ được bạn trai ôm vào bồn tắm, cởi vài cái đã bị lột sạch.

“Còn đứng làm gì?” Tịch Kính phát hiện cô to gan hơn rồi, cái đầu nhỏ cũng ngốc nghếch luôn. Anh cởi móc áσ ɭóŧ của cô ra làm loạn trước ngực cô, bóp lấy bầu ngực cô để trừng phạt. "Đi tắm."

Hành động này kí©ɧ ŧɧí©ɧ Nguyễn Vị Hạ khiến cô suýt thì không đứng vững.

Bầu ngực sữa hồng nhạt lập tức đứng thẳng, hai chân cô khép lại, sắc mặt đỏ bừng; còn người đàn ông vẫn mặc áo sơ mi quần dài rất chỉnh tề, khuôn mặt lãnh đạm, không biết suy nghĩ gì.

“Vậy để tôi tắm trước.”

Nguyễn Vị Hạ thẹn thùng chạy đến chỗ vòi sen, gạt lên nấc cao nhất.

Nước lạnh làm cô phải kêu lên một tiếng.

Tịch Kính dựa vào bồn rửa tay nhìn cô, cách một lớp thủy tinh trong suốt mờ mờ, dáng người mảnh mai của cô gái nhỏ trông càng mỏng manh hơn. Những giọt nước chảy dài trên bờ vai gầy của cô, làn da nuột nà trắng ngần kiêu kỳ. Dòng nước chảy quanh người phác họa đôi gò bồng đào nhỏ xinh trước ngực cô, đường cong mượt mà tròn trịa đáng yêu, thấp thoáng ẩn hiện theo động tác của cô. Tịch Kính cảm thấy nó rất đẹp rũ nên cứ đứng đó nhìn chằm chằm.

Nguyễn Vị Hạ không dám tắm lâu, sáng nay cô mới tắm rửa sạch sẽ, lúc này cơ thể vẫn còn thơm ngào ngạt.

Phát hiện bạn trai đang nhìn mình làm cô càng tắm càng thấy ngượng ngùng, vội ló đầu ra khỏi chỗ vòi hoa sen. "Tôi tắm xong rồi, anh có muốn... muốn tôi tắm giúp không?"

Hai bầu ngực gần như dính chặt lên kính, hai trái anh đào hồng nhạt kia trông vô cùng sống động nóng bỏng.

Tịch Kính hỏi đầy thâm ý: “Nhanh như vậy, thật sự đã tắm sạch rồi sao?”

“Cả người tôi rất sạch rồi!” Cô nhỏ giọng phản bác.

Tịch Kính nhếch môi mỉm cười, đi vào buồng tắm lát đá đen có vòi sen, vươn tay tắt nước đi.

Anh vuốt ve hai bầu ngực mềm mại của cô, lúc này nước trên đó còn chưa khô khiến trong lòng bàn tay anh cảm thấy vô cùng trơn mềm.

"Ưʍ... thực sự sạch rồi..." Nguyễn Vị Hạ cố ưỡn ngực về phía trước để anh kiểm tra.

Người đàn ông thực sự xoa mạnh chúng, đầu ngón tay không ngừng nắn bóp xem xét. Hai bên nhũ hoa bị anh vuốt ve đến mức đỏ tươi cứng ngắc, hai mắt cô cũng như phủ lên một lớp hơi nước. “Thật mà.”

“Bên dưới thì sao?”

Tịch Kính bỗng dừng tay, ánh mắt thản nhiên lướt qua chỗ riêng tư của cô.

Một giọt nước từ miệng hoa rớt xuống, sau đó một giọt khác lại rơi.

Nơi đó đã sớm ướt đẫm.

Tịch Kính đưa tay vuốt ve cánh hoa của cô, khẽ mơn trớn dọc theo miệng huyệt non mềm, ngữ khí trêu chọc. "Chỗ này không sạch chút nào."

Nguyễn Vị Hạ cảm thấy vừa chột dạ vừa thẹn thùng, không dám né tránh tay anh.

Hai cánh hoa bị ngón tay anh tách ra, miệng hoa đang khép chặt cũng bị tách ra một chút, thịt mềm ở động huyệt cảm thấy hơi man mát và kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhưng ngón tay của người đàn ông lại rất nóng, Nguyễn Vị Hạ không nhịn được lại ướŧ áŧ.

“Không sao.” Tịch Kính biết cô nhạy cảm, lại càng ngây ngô e lệ.

Anh cúi đầu hôn lên vành tai đỏ ửng của cô. “Tôi giúp em rửa.”

Nguyễn Vị Hạ được người đàn ông bắt quay lưng lại, sau đó để anh dùng ngón tay đã nắm eo cô đêm qua len lỏi vào vùng cấm. Hoa huyệt bị ướt đẫm càng trở nên mỡ màng hơn, Tịch Kính lấy vòi hoa sen xuống, kiểm tra nhiệt độ nước rồi xối thẳng vào miệng huyệt của cô.

"Ưʍ... thế này..."

Nước chảy rất nhanh, dòng nước ấm áp xộc vào đóa hoa mềm mại. Sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ này rất nhẹ nhàng lại trơn mượt nhưng cô cảm thấy vô cùng ngứa ngáy như thể có thứ gì đó đang vỗ về động nhỏ của cô, song nó không tiến vào lấp đầy cô. Cảm giác trống rỗng làm dâʍ ɖị©ɧ chảy ra càng nhiều, thành ra càng rửa càng bẩn.

“Chân tách ra một chút mới rửa sạch được.”

Tịch Kính thấy cô hơi run rẩy, hiếm khi thấy anh có chút kiên nhẫn lẫn dịu dàng, khẽ thì thầm ra lệnh: “Vị Hạ, mở huyệt nhỏ ra.”

“Được…”

Đầu của Nguyễn Vị Hạ dựa vào tường, từ từ đưa tay xuống dưới.

Ngón tay trắng nõn mềm mịn ấn vào cánh hoa, hoa huyệt hồng nhạt mở ra một lỗ nhỏ, đỉnh âʍ ѵậŧ dần dần bị dòng nước xối vào mà đỏ lên.

Nguyễn Vị Hạ xấu hổ đến run người, ánh mắt của người đàn ông như lửa nóng thiêu đốt miệng huyệt của cô khiến cô bất giác co rút rồi chảy nước.

Tiếng thở dốc của cô hòa cùng tiếng nước, khi hỗn hợp giòn và mềm trở nên mơ hồ và kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Tịch Kính vặn nhỏ nước ra lệnh: "Cho ngón giữa của em vào."