Ngọc Khiết mở to đôi mắt tròn xoe của mình ra, đồng tử của cô căng tròn đến mức chỉ chừa lại phần rìa mắt một tí. Anh ấy nói gì? Anh ấy hỏi thăm mình. La hỏi han mình, là quan tâm đến cảm nhận mình, là thứ mà mình chưa từng nhận được từ bất kì ai, hay nói đúng hơn, sự ôn nhu này Ngọc Khiết chưa bao giờ trải nghiệm đến. Lần đầu gấp rút vội vã, lần thứ hai lại lén lút để đạt được cực khoái. Vậy thứ cảm xúc ngại ngùng, thỏa vui đáng ra phải xuất hiện lại như một nhân tố phụ mà đánh mất.
"Dạ. Em biết rồi."
Ngọc Khiết cúi đầu xuống, nhìn vào cậu nhỏ không hề nhỏ của Đại Công. Thế mà nó đã khác rất nhiều so với lần đầu diện kiến của Ngọc Khiết. Năm đó cậu nhỏ không quá nhỏ, nhưng mà còn rất non nớt, nhìn là biết ngay đang xúc động chứ không hề muốn độc chiếm đối phương. Phần lông rậm rạp chung quanh lúc đó vẫn khá thưa thớt. Hiện tại lại như một khu rừng nhiệt đới ẩm ướt, mà chủ nhân của khu rừng lại là một con khủng long bạo chúa đang vươn mình lên khỏi sự um tùm của cây cối.
"Anh ơi, để em."
Ngọc Khiết mạnh dãn phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng bằng cách chồm người dậy, dùng tay mình cố định chú khủng long kia, và không hề do dự, dùng khoang miệng ấm áp của mình trao cho chú khủng long một kɧoáı ©ảʍ mà nó thiếu vắng suốt ngần ấy năm.
"Hơ .......... ơ............"
Tay Đại Công nắm thật chặt lên thành ghế, kiềm chế không bật mạnh tiếng rên của mình. Anh lại không biết chính tiếng thở dốc, chính sự kìm nén của mình chính là liều thuốc kí©ɧ ɖụ© mà Ngọc Khiết đang cần. Rõ ràng là âm thanh gợi cảm nhất mà Ngọc Khiết từng nghe thấy. Vậy còn Khổng Dương? Rõ ràng là thụ mà làm sao mà kí©ɧ ŧɧí©ɧ bằng công được chứ phải không?
Ngọc Khiết cứ muốn nghe thứ âm thanh đó nên chuyên tâm vào việc chăm sóc chú khủng long này. Cô dùng đầu lưỡi mình liên tục khiêu kích khe nhỏ trên đầu dươиɠ ѵậŧ. Đồng thời, cô cố gắng tiết ra nhiều nước bọt để tạo cảm giác dễ chịu cho Đại Công. Càng nhiều nước bọt, càng ấm áp, mà càng ấm áp,lại càng sướиɠ.
"Khiết.....Ngọc Khiết.....em ơi .... dừng... anh....."
Ngọc Khiết gia tăng tốc độ di chuyển của khoang miệng, tay thì liên tục vuốt ve hai quả bìu phía dưới. Cứ vài giây cô lại đảo đầu lưỡi mình một vòng và cọ thành nướu lêи đỉиɦ dươиɠ ѵậŧ. Không chỉ dừng lại ở đó, cô lại di chuyển sao cho môi mình có thể liên tục cạ lên đường khấc ngăn cách giữa đầu dươиɠ ѵậŧ và dươиɠ ѵậŧ.
Con khủng long này càng ngày càng to, lại càng nóng lên trong miệng cô. Từng đường gân như dây đàn căng thật chặt như muốn đẩy ra thứ đã phải kiềm chế sau trận kí©ɧ ɖụ© vừa rồi. Còn Ngọc Khiết thì mải mê nâng niu cậu bé không hề nhỏ này, âm thanh vang vang ở trên trở nên nhẹ dần, nhỏ dần.
Đại Công bỗng dưng đẩy Ngọc Khiết ra, mặt của anh phiếm hồng, một vài giọt mồ hôi rịn ra trên trán, miệng vẫn còn đang điều chỉnh hơi thở và giọng nói.
"Bây giờ nha."
Thế là mọi người quên mất là chiếc bαo ©αo sυ đâu rồi đúng không? Tất nhiên là đã bị vứt bỏ rồi. Quan hệ bằng miệng thì lẽ nào lại dùng biên pháp bảo hộ. Như vậy hoàn toàn không thể mang lại một chút kɧoáı ©ảʍ nào cả. Tuy nhiên, nếu không sử dụng biện pháp bảo hộ thì rất dễ dàng làm lây nhiễm những bệnh tìиɧ ɖu͙© như Giang Mai,.... Vì thế, nếu là giao hợp với người lạ, phần lớn mọi người sẽ không sử dụng miệng để kí©ɧ ŧɧí©ɧ bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©. Họ chỉ dùng tay, và sau đó dùng đồ bảo hộ để đi vào phần chính.