Chồng Tôi Là Quỷ

Chương 19-2

Sáng sớm ngày hôm sau tôi vẫn ngoan ngoãn để anh ấy dắt đi. Tuy rằng trong lòng vẫn còn bực tức, tuy rằng trên mặt vẫn bị sưng đỏ, tuy rằng anh ấy vẫn chán ghét như vậy. Nhưng tôi biết chuyện chúng tôi làm sẽ liên quan tới tính mạng rất nhiều người. Đột nhiên tôi có chút đắc ý, cảm thấy mình thật vĩ đại!

Công việc này là Linh Tử nhường cho Khúc Thiên. Thứ nhất là Linh Tử phải đi công tác, thứ hai cũng là để chúng tôi đạt được mục đích của mình. Kỳ thật nếu chúng tôi giành được thắng lợi thì cũng khiến bọn họ có được lợi ích, có thể nói là hai bên cùng có lợi đi.

Khúc Thiên theo địa chỉ ghi trên tờ giấy, đi tới một tòa cao ốc. Tòa cao ốc rất xa hoa, hẳn là mới được xây dựng, cao tới hơn ba mươi tầng. Trước cửa tòa nhà có một người đàn ông khoảng 30 tuổi chờ chúng tôi, thấy chúng tới đi tới liền lập tức ra đón, sau vài câu khách sáo liền đưa chúng tôi chìa khóa, chỉ sơ đồ tòa nhà rồi nói sẽ đợi chúng tôi ở dưới này.

Tôi có chút thắc mắc, tại sao anh ta không đi lên cùng chúng tôi, dù sao đây cũng là nhà anh ta.

Khúc Thiên đưa tôi đi vào bên trong, nhỏ giọng nói: “Mẹ anh ta chết ở trong nhà cho nên căn nhà đó anh ta không dám trở về. Như vậy vừa lúc chúng ta có thể thoải mái xem, không cần phải diễn kịch.”

Bước chân tôi đã cứng lại rồi, Khúc Thiên nhận ra tôi không đi theo kịp mới quay đầu hỏi: “Sao thế?”

“Mẹ anh ta chết ở trong đó?”

“Ừ, thân thể mẹ anh ta vốn đã không tốt, khi ngã bị va đầu vào vật cứng, trong nhà khi ấy lại không có người nên chậm rãi chết. Đến khi con dâu về nhà lúc 10 giờ đêm thì thi thể đã lạnh.” Anh ấy thấy vẻ mặt khϊếp sợ của tôi liền đi tới, xoa xoa bên má sưng đỏ. Tôi nhanh chóng đẩy tay anh ấy ra, anh ấy nói: “Không phải sợ, có anh đây. Ở trình độ này cho dù bà ấy có ăn vạ trong phòng không chịu đi thì anh cũng có cách khiến bà ấy ngoan ngoãn tránh đi.”

“Anh rất lợi hại sao?” Tôi bị anh ấy nắm lấy tay, kéo đi về phía trước. Tôi dù ngày thường có thể nói là cũng lớn mật đi, nhưng cũng không đến mức dám vào nhà ma chơi. Đây lại còn thật sự là nhà có ma.

“Tiểu quỷ được luyện hóa có thể phản phệ chủ nhân, trong dương gian này có thể chống lại lệ quỷ như anh có lẽ cũng chưa có mấy người.”

Khi anh ấy nói lời này chúng tôi đã đứng ở trước thang máy. Trước thang máy còn có một bác gái mua đồ ăn, nhìn nhìn chúng tôi rồi xê dịch qua một bên. Tôi chạy nhanh tới cưới nòi: “Bác gái, bọn cháu đang tập kịch thôi, chúng cháu học trường sân khấu.”

Lên lầu, tầng hai mươi ba, tìm số nhà rồi mở cửa ra. Khúc Thiên ngay lập tức nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Thiên trảm sát!”

“Thiên trảm sát là gì?” Hỏi xong tôi cũng phát hiện cái gì gọi là thiên trảm sát. Mấy ngay nay tôi đọc sách cũng thấy nhắc đến thiên trảm sát, còn chưa được tiếp xúc nhưng hiện tại trong nháy mắt đã hiểu được. Ngay vị trí chúng tôi đứng ở cửa chính là có thể nhìn thấy ban công ở đối diện. Mà thông qua ban công có thể nhìn thấy khe hở của hai tòa cao ốc đối diện. Gió từ khe hở thổi tới được tăng sức gió, trực tiếp thổi vào ban công bên này.