Anh hẳn đã biết tình huống, chạy từ trên lầu xuống đi thẳng ra ngoài. Tôi cũng vội đuổi theo, Ngưu Lực Phàm vội vàng an ủi Thẩm Hàm, tuy rằng hắn cũng thấy được chúng ta hai vội vã chạy ra đi, nhưng lại không có biện pháp đuổi theo chúng ta.
Tông Thịnh khởi động xe đồng thời tôi cũng nhảy lên xe, đóng cửa xe, vội vàng nói: “Dì ấy lạ nước lạ cái. Chỉ có một khả năng là đi theo con đường lúc chúng ta đưa tới đây. Dì ấy mang giày cao gót nên không có khả năng đi xa. Hơn nữa, thời gian chúng ta xuống lầu kỳ thật cũng không dài.”
“Có thể đuổi kịp!” Tông Thịnh nói.
Xe chạy theo đường ra khỏi thôn, quả nhiên, chỉ qua vài phút đã thấy ngay ngoài cửa thôn không xa, dì đang khó khăn bước đi.
“Dừng xe! Không cần quá tới gần dì ấy, đừng để dì ấy có cảm giác là chúng ta có địch ý. Nếu dì ấy không chịu nói thì chúng ta cũng không có cách nào.”
Cách hơn mười mét, Tông Thịnh ngừng xe. Tôi xuống xe, chạy tới chỗ mẹ Thẩm Hàm.
Mẹ Thẩm hàm kích động kêu lên: “Các ngươi đừng đi theo ta, ta biết các ngươi muốn hỏi cái gì, ta cái gì cũng không biết, cái gì cũng không biết!”
“Dì à, trời tối rồi! Lúc này mà dì ra khỏi thôn thì rất nguy hiểm. Tụi con không muốn làm gì tổn thương tới dì, cũng không muốn hỏi gì đâu. Thẩm hàm còn đang ở nhà chờ dì đó.”
Tông Thịnh lại không nói chuyện dễ nghe như vậy. Anh đứng cách đó không xa nói: “Thẩm Kế Ân, là người chết, đã chết rất nhiều năm. “
“Ta không biết, ta không biết, ta không biết!” Dì kêu to.
“Không sao cả, nếu dì không muốn nói với tụi con cũng không sao. Dì à, dì không muốn nghĩ lại cũng không sao. Giờ, Thẩm Hàm còn đang ở nhà đợi dì đó. Cô ấy cái gì cũng không biết, tụi con không hề muốn cô ấy bị tổn thương…” nói tới đây, thì Tông Thịnh đứng cách không xa lạnh lùng cắt ngang:
“Vậy để tôi quay trở lại, nói cho Thẩm Hàm nghe về tình huống của anh trai cô ta, còn cả nguyên nhân thật sự khiến cho mẹ cô ta bỏ đi năm xưa.”
“Không cần! Không cần! Cầu xin các ngươi đừng nói với Thẩm Hàm, đừng nói.”
“Được rồi dì, chúng ta không nói, chúng ta không nói. Thẩm Hàm là bạn gái Ngưu Lực Phàm, Ngưu Lực Phàm là bằng hữu của tụi con, tụi con sẽ bảo vệ tốt cô ấy.” Tôi nói, “Lúc xảy ra chuyện cô ấy còn rất nhỏ, mọi chuyện đều không liên quan tới cô ấy.”
“Đúng vậy, hoàn toàn không liên quan tới con bé. Các người muốn hỏi cái gì thì ta sẽ trả lời hết, đừng nói cho Thẩm Hàm nghe. Giờ ta chỉ còn mỗi mình nó, nếu như nó không liên lạc thì có lẽ cả đời này ta cũng sẽ không quay về đây.
Gặp con bé rồi, ta mới biết được, mình còn là mẹ, trên thế gian này ta vẫn còn một đứa con. Đừng tổn thương con bé, cầu xin các ngươi, đừng làm tổn thương con bé.”
“Tụi con sẽ không thương tổn cô ấy, bọn con đều là bạn bè với nhau.” Tôi nói nhưng Tông Thịnh ở bên kia nói, “Vậy không nhất định, muốn nói cho cô ấy những việc đó rất đơn giản.”
Tôi cùng Tông Thịnh, một người nói tốt, một nói kí©ɧ ŧɧí©ɧ, năm phút sau, dì theo chúng tôi lên xe. Tôi đưa cho dì một chai nước, không ngờ dì lại không uống mà dùng nước rửa mặt. Tôi lại đưa một chai khác, dù uống hai ngụm rồi mới kể chúng tôi nghe chuyện cũ.
Dì kể…
Năm đó, dì mười chín tuổi, vốn là bạn học với ba của Thẩm Hàm, hai người ăn vụng trái cấm nên có mang Thẩm Kế Ân.
Thẩm Gia khi đó đã có chút tiền, nên an bài hai người kết hôn, sinh con ra. Nhưng cái chính là, thời điểm dì gặp mặt trưởng bối nhà họ Thẩm, ông nội Thẩm Hàm không đưa theo bà nội, hoặc đi cùng người nhà, mà đi cùng một ông già (lão nhân). Lão nhân kia khoảng hơn sáu mươi tuổi, lão đứng đánh giá dì từ trên xuống dưới, rồi lại bấm đốt ngón tay tính toán gì đó, sau đó nói là con trai, có thể lưu lại thành Thẩm gia căn.
Lúc đó, dì chỉ nghĩ là lão nói đứa bé sẽ trở thành người thừa kế toàn bộ tài sản của nhà họ Thẩm, cũng không nghĩ nhiều, cứ thế vào cửa Thẩm gia.
Sau khi sinh Thẩm Kế Ân thì lão nhân kia cũng vào ở chung nhà với bọn họ, mỗi ngày đều tới xem đứa nhỏ. Dì cũng không hiểu, lão nhân này không phải là trưởng bối trong nhà, tới xem đứa nhỏ làm gì nhiều vậy.
Nhà có một bảo mẫu chăm bé, ban đầu dì cũng không để ý, tới khi đứa bé được ba tháng thì dì mới phát hiện mỗi khi cho bé uống nước đều có cho một ít bùn đất gì đó.
Mẹ Thẩm Hàm bắt đầu lớn tiếng trách cứ bảo mẫu, còn nói với ba Thẩm Hàm chuyện này. Ông cũng thực tức giận, liền nói ông nội không thể giữ bảo mẫu này trong nhà.
Ngày mà bảo mẫu bị đuổi đi, bà ta lặng lẽ nói với mẹ Thẩm Hàm bùn đó là sau khi ông nội Thẩm Hàm nói chuyện với lão nhân kia thì kêu bà ta làm. Dì cũng không tin, có ông nội nào lại làm hại cháu mình như vậy.
Rồi sau dì cũng không để ý, tài lộc của Thẩm Gia càng lúc càng tốt.
Thẩm Hàm sinh ra, nhưng ông nội lại không hề yêu quý. Ban đầu, dì chỉ nghĩ là trọng nam khinh nữ, con gái không được người ta yêu thương thì dì yêu thương là được.
Nhưng dần dà, dì phát hiện ra chồng mình không bình thường mà con trai cũng không bình thường. Tất cả chuyện này đều do em chồng, chú của Thẩm Hàm phát hiện, nhắc nhở dì mới nhận ra.
Khi đó, sản nghiệp gia đình đang do một lão nhân coi sóc, đặc biệt là khách sạn Sa Ân vừa mới chuẩn bị xây. Dì cũng không hiểu, sao trong nhà luôn có mấy lão nhân như vậy.
Lúc này, Tông Thịnh cắt ngang lời dì, hỏi: “Lão già đó họ gì?”
“Không biết, ta nghe ba Thẩm Hàm gọi lão là Lão Bắc.”
“Vậy, có thêm người nào họ Ngưu không?”