Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 155-2: Đồng bệnh tương lân 2

Tôi thở dài, cúp máy.

Dù trong đầu tôi đang rất loạn thì tôi cũng không thể quên những gì Lan Lan đã làm với mẹ tôi.

Không phải là tôi tin Lan Lan, mà là những lời cô ta nói thật sự có lý. Dù gì đi nữa, Tông Thịnh không nghe tôi nói một lời nào mà tát tôi thẳng tay… mặt tôi đau quá… trong lòng càng đau hơn.

“Chị ơi.” ngay lúc tôi vừa cất điện thoại xong thì nghe tiếng trẻ con gọi phía sau.

Giọng con gái, thật êm dịu và mềm mại, nghe thì đoán là bé khoảng bốn năm tuổi. Tôi quay người lại thấy một cô bé mặc áo ngủ màu vàng nhạt hình thỏ con, trong tay ôm một chú thỏ bông, nói: “Chị ơi, em không về nhà được, chị đưa em về được không?”

Tôi sửng sốt một chút, nghĩ tới mấy phim xã hội đen, với mấy phim kinh dị. Kiểu như trên đường phố giữa đêm đen, một đám quái vật tụ tập trên đường, chính giữa là một bé gái rất đáng yêu… nam chính trực tiếp bắn ngay bé gái, đưa ra nghi vấn, vì sao nửa đêm lại có bé gái ở trên đường?

Hiện tại trường hợp này, nếu coi gã đàn ông say xỉn bên kia trở thành quái vật thì thật y như cảnh trên phim.

Người đàn ông đó có lẽ uống say, đi loạng choạng, còn nhìn chúng tôi và đi về phía bên này.

Tôi quên hết việc vừa bị Tông Thịnh đánh, mà nghĩ tới chuyện dạo gần đây có màn kẻ xấu ra tay với bé gái. Tôi căn bản không kịp suy nghĩ mà kéo tay đứa bé chạy vào trong tiểu khu. Ở tiểu khu có bảo vệ, chỉ cần vào trong cửa thì gã say rượu kia sẽ không đi vào theo được.

“Chị ơi, chị có thể đưa em về nhà không?” bé gái nói, giọng có chút run rẩy như muốn khóc, có lẽ, do đồng mệnh tương liên khiến tôi cảm thấy bé cũng thật đáng thương như tôi, nên tôi gật đầu và nói sẽ đưa bé về nhà.

Một bé gái bốn năm tuổi, liệu có thể nhớ được số điện thoại và địa chỉ nhà mình không? Tôi hoài nghi hỏi: “Em biết nhà mình ở đâu không? Có nhớ số điện thoại của ba mẹ không?”

Con bé chỉ chỉ vào trong tiểu khu. Trong lòng tôi nghĩ, bé gái này không chừng cũng ở trong khu này rồi. Nửa đêm, làm sao lại đi ra cổng, mà bảo vệ nhìn camera sao không thấy một bé gái lẻ loi đi ra ngoài chứ. Lúc bé đi ra khỏi cổng cũng phải hỏi han vài tiếng chứ. Tôi biết, tiểu khu này đồ đạc quý giá nhiều, bảo vệ hẳn là càng phải tận chức tận trách chứ.

Tôi nói với bé: “Em có thể tự trở về nhà không?”

Con bé cúi đầu không trả lời, tôi nghĩ bé phải rất sợ hãi. Con bé nhỏ như vậy, nửa đêm lại chỉ có một mình sợ hãi là phải rồi.

“Sao em lại ra đây một mình? Ba mẹ không biết em ra ngoài sao?”

Bé gái ôm con thỏ, đi theo tôi vào phía trong tiểu khu. Nghe tôi hỏi thì òa khóc nói: “Mẹ đi rồi, mẹ không cần em và ba nữa.”

Tôi lặng người, có lẽ bé gái này đi tìm mẹ, mà mẹ con bé nửa đêm bỏ đi như vậy chắc ba bé còn đang thương tâm hoặc phẫn nộ gì đó nên không phát hiện ra bé không còn ở trong nhà.

Tôi đột nhiên phát giác bé gái thật đáng thương, còn bé xíu mà nửa đêm một mình chạy ra đường. Không theo mẹ kịp, mẹ cứ thế bỏ đi, thậm chí còn không biết bé ở ngoài. Nếu ngày nào đó tôi và Tông Thịnh thật sự kết hôn, mà chúng tôi cũng có con, nếu chuyện như vậy xảy ra với con tôi thì thật đau lòng.