Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 150-2

Tôi có chút đứng hình. Nhìn thấy người ta tự sát mà Tông Thịnh đi cười.

Tôi không thể không nghĩ tới chuyện này. Ngưu Lực Phàm đã buông tôi ra kéo tôi vào trong căn phòng. Nhưng sau khi vào phòng thì bước chân hặn chậm dần rồi dừng hẳn, nói khẽ: “Cô ấy, cô ấy, cô ấy, là là, đã chết đi.”

Cô gái nằm trên mặt đất, đôi mắt nhìn thẳng vào chúng tôi, không nhúc nhích.

“Có lẽ đã chết rồi.” Tôi nói. Chậm rãi bước về phía cô ta.

Nếu đã muốn diễn kịch thì phải diễn cho thật một chút. Mọi người biết đó, đêm nay Ngưu Lực Phàm và Tông Thịnh đều không mang theo pháp bảo bên mình, lỡ đâu cô ta đột nhiên nhảy nhỏm lên thì chúng tôi cũng chỉ có thể học theo diễn viên trong các phim ảnh mà thét chói tai lên rồi bỏ chạy tán loạn mà thôi.

Diễn kịch phải diễn cho thật, phải làm cho cô gái đang nằm trên đất biết rằng thời điểm chúng tôi tới thì cô ấy đã không thể cứu nữa.

Tôi ngồi xổm xuống bên cạnh cô ta, dùng ngón tay run rẩy của mình mà kiểm tra hơi thở của cô ấy, trong lòng niệm thầm: đừng có cử động, đừng có cử động.

Cô ta đã sớm không còn thở, tôi vội rụt tay về. “Chết rồi!! Không có hơi thở. Mình gọi 120 không?”

Tôi nhớ rõ ngày đó tôi cũng nói như vậy, nhưng hôm nay khi tôi lại lần nữa nói như vậy t, Ngưu Lực Phàm đột nhiên đẩy tôi một chút, giương miệng nói chuyện, nhưng tôi không nghe thấy gì, hẳn là hắn không muốn nữ quỷ kia biết hắn đang nói cái gì.

Chỉ là nơi này ánh sáng quá tệ nên tôi cũng nhìn không ra hắn đang nói cái gì.

Ngưu Lực Phàm nói: “Đã chết, chúng ta cũng không có biện pháp.”

Nói xong, hắn lôi kéo tôi liền đi ra ngoài.

Ở hành lang bên ngoài, Tông Thịnh vẫn đang nhếch khóe miệng cười, nhìn cô gái bên trong.

Sau khi Ngưu Lực Phàm lôi tôi ra tới, liền kéo Thẩm Hàm vẫn luôn tránh ở phía sau Tông Thịnh, hướng tới thang máy đi đến.

Bọn họ đều phải đi rồi, chúng ta đương nhiên cũng muốn đi, ta vội vã muốn đi theo Ngưu Lực Phàm ra hướng thang máy, nhưng lại phát hiện Tông Thịnh không có đi theo chúng ta.

Tông Thịnh lại làm sao đây? Cảnh tượng này chắc chắn không khiến anh sợ hãi. Ngay trong lúc tôi còn tự hỏi và phân vân thì Tông thịnh đã đi vào trong căn phòng. Tôi vội chạy tới kéo tay anh, dùng sức giữ chặt tay anh lại, gọi khẽ: “Tông Thịnh?!”

Anh quay đầu nhìn tôi, nụ cười trên mặt cũng cứng lại. Anh nhìn cô gái nằm trong phòng, vài giây sau mới xoay người theo chúng tôi vào trong thang.

Ngưu Lực Phàm vẫn đang nói chuyện:

“Sợ chết người ta mà, các người nói đi, nói như vậy thì cô gái kia hẳn là đã biết mình đã chết đúng không, sẽ không đến tìm tôi nữa nhỉ.

Ưu Tuyền, tự nhiên nói cái gì 120 chứ, lỡ cô ta trong lòng còn vương vấn việc chúng ta chưa gọi 120 cho cô ta thì sao?

Thật là quỷ không tìm em nên em không buồn lo lắng mà. Không được, đêm nay anh liền không ngủ. Anh sẽ ở trong phòng ngồi ở trên bát quái thượng cả đêm, nhìn xem tình huống ra sao rồi nói.”

Thẩm Hàm bị Ngưu Lực Phàm kéo ra thang máy lúc sau, rốt cuộc phản ứng lại, oa oa mà khóc lên. Cô nàng vốn định bổ nhào vào trong lòng Tông Thịnh nhưng là Tông Thịnh lại rất xảo diệu mà đem Ngưu Lực Phàm kéo lại đây, làm cô nàng ôm Ngưu Lực Phàm khóc lóc. Thẩm Hàm còn ở kia khóc lóc thì Tông Thịnh đã lôi tôi lên xe chạy mất.