“Ngày anh sinh ra cũng là ngày mẹ chết, ngày như vậy đáng vui mừng sao?!”
“Mẹ anh chết là việc của quá khứ, không thể cứ sống vì gánh nặng người chết như vậy, mà nên sống vì bản thân mình!
Bà là mẹ của mẹ anh, bà đã có thể buông bỏ thì anh cũng nên buông thôi, Tông Thịnh!”
Tôi mỉm cười tiếp thêm dũng khí cho anh.
Tôi biết, người nam nhân này ở ngoài thì huy hoàng mạnh mẽ, nhưng sâu thẳm lại vô cùng tự ti và nhạy cảm.
Chỉ cần chạm vào chỗ đau sẽ xù lông lên mà bạo phát, đả thương người.”
Bàn tay anh áp sát vào mặt tôi: “Còn nhớ tối qua anh nói gì không?!”
Tôi sửng sốt một chút, nói như thế nào lại nói đến tối hôm qua.
Tối hôm qua chính là khoảng thời gian mà tôi không muốn hồi tưởng lại nhất: “Không nói cái này được không?”
“Có nhớ hay không?”
“Nhớ rõ, nhớ rõ!” Tôi đáp lời, “em còn nhớ rõ, em nhìn ra ngoài xe thấy một con quỷ xiêu vẹo trong mưa, em hoảng hốt làm mất phanh tay lạc tay lái, xe trượt. Trời ạ, ai lại đi dừng xe trên sườn dốc chứ?”
Tôi nhăn mặt, đột nhiên quỳ thẳng thân thể, tới gần hắn, “Tông Thịnh, anh nói thật em nghe, lão thái bà kia có thật là không thấy chúng ta làm gì không?!”
“Nếu anh nói bà ta thấy thì sao? Em muốn đi tìm bà ta nói là không được kể lại sao?”
Tôi hoàn toàn suy sụp! Trời ạ, sao có thể loại đi rình người ta làm chuyện này chứ? Mà… Tông Thịnh sao có thể như vậy bình tĩnh?
“Vậy, vậy, cô gái hồi tối nay ở thang máy kia, cô ta cứ như vậy nhìn chúng ta cũng không có việc gì sao? thời điểm cô ấy chết, nằm trên mặt đất, đôi mắt cũng nhìn chằm chằm vào em. Em có loại ảo giác, tròng mắt cô ta có bóng hình em ấy! Cô ta sẽ không đi kiếm em chứ?!”
Tông Thịnh nhíu nhíu mi, bàn tay đang trên má tôi dời xuống cổ.
Anh vẫn thích như vậy, để tay ở cổ tôi, sinh mạnh tôi nằm hết trong tay anh.
“Cùng anh nói chuyện phiếm, trừ bỏ nói mấy chuyện này, thì không có chuyện khác để nói sao?”
Lực tay anh không hề nặng, chỉ là chút ý tứ giam cầm thôiz
Tôi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đẹp trai kia! Mới tắm xong, quần áo còn chưa mặc vào, trên người hoàn toàn không có vết thương, có lẽ lần này ra cửa không gặp viễ gì nguy hiểm.
Đêm qua, anh là dùng máu mình làm thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, như thế nào hiện tại một chút vết thương cũng không có chứ?
Anh ngồi, tôi quỳ trước mặt anh trên tấm thảm, với độ cao này, tôi chỉ cần duỗi tay là đã ôm được eo anh., ta vừa lúc duỗi qua tay đi, liền ôm lấy hắn eo. Anh cũng buông tay đặt trên cổ tôi ra.
Không nhìn thấy mặt anh, tôi càng có dũng khí để nói. Tôi hít sâu một hơi rồi nói:
“Tông Thịnh, hãy sống thật tốt và thật vui vẻ. Mặc kệ người khác nghĩ thế nào về anh, em cũng sẽ không phản bội anh.
Chúng ta còn có huyết khế, cả đời, chúng ta đều ở bên nhau.”
Tay anh thật chậm rãi đặt lên gáy tôi, nhẹ nhàng.
Tôi không quên, tối qua, vòng tay êm ái ôm tôi cả đêm chính là Tông Thịnh!
Cảm giác đã xâm nhập tận linh hồn này sẽ không sai.
“Tông Thịnh, em thích anh.” Tôi nói, “thật thích như vậy ôm anh. Tuy rằng có đôi khi anh thực quá phận, bất quá, em chính là thích anh. Không vì nhà anh có tiền, mà bởi vì là anh.”
Tôi vừa mới dứt lời, bàn tay đang đặt trên gáy tôi đột nhiên phát lực ấn đầu tôi xuống.
Tôi giật mình, bờ môi tôi chạm phải…
Tuy còn cách chiếc qυầи ɭóŧ nhưng mà cảm giác thật...