Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 126-2: Lão bắc đóng kịch 2

Nghe người già trong thôn nói là liên quan gì đó tới thai thần trong nhà nên mọi người đều chú ý. Tự dưng mẹ tôi nói nên tôi cũng không biết trả lời mẹ thế nào.

Tông Thịnh đi theo tôi vào phòng, trong phòng tôi chỉ có một ngòn đèn tù mù, tôi nói với anh: “Nhà em điều kiện không tốt được như anh, có lẽ, anh cũng không thuận mắt.”

Nhà anh dù ở trong nội thành hay ở nông thôn thì nhà anh đều lớn, trang hoàng cũng rất đầy đủ. Mà nhà tôi lúc này thì thua kém hẳn vài bậc.

Anh ngồi trên chiếc giường cũ của tôi nhìn tôi thu thập quần áo. Sau khi tôi học xong cấp 2 đã đi ra ngoài ở trọ, rất ít khi về nhà ngủ. Hồi cấp 2 tôi còn về nhà nghỉ hè nghỉ đông, cuối tuần không về. Sau khi lên cấp 3 thì một tháng về được 2 lần, càng lười về. Đến khi đại học thì trừ phi là lễ Tết, chứ không thì tôi cũng không về.

Tôi thực ra là tránh né thôn này, mỗi lần về đều có người nhắc với tôi về Tông Thịnh, khi đó tôi cảm thấy đó chính là sự việc vô cùng đáng sợ. Hơn nữa, chỉ cần tôi về tới nhà thì chắc chắn bà anh sẽ ghé qua xem tôi thế nào. Giường gỗ này, chính là chiếc giường mà khi còn học tiểu học tôi ngủ cùng bà vυ'.

Tông Thịnh nhìn tôi nói: “Không đâu, hồi xưa ở beên ngoài, anh ở những nơi càng tệ hơn thế naày. Có lúc là lều bạt công trường, có khi là giường lò xo gấp, mùa đông gió lạnh thôi qua, phải đắp chăn thật kín nếu không sẽ phải chịu lạnh tới sáng.”

“Vậy sao anh không nghĩ tới việc về nhà?” Tôi hỏi, “Nhà anh điều kiện tốt vậy mà.”

Anh trầm mặc. Tôi đem một ít quần áo cũ cho vào trong túi. Lúc trước đi thực tập nên tôi đã dọn đồ từ ký túc xá ở trường về lại nhà, nghĩ rằng sau này thực tập xong cũng sẽ đi làm ở Sa Ân, không nghĩ tới lại phát sinh ra nhiều chuyện như vậy.

Tôi kéo khóa túi lên, ngẩng đầu nhìn anh, anh cũng ngẩng đầu lên nhìn tôi.

“Dạ?”

“Trở về làm gì? Trở về sẽ bị người ta nhìn như quái vật. Cho dù bây giờ anh quay lại, đã như thế này mà họ vẫn cứ nhìn anh như quái vật mà thôi. Chi bằng ở bên ngoài, nửa năm đổi chỗ một lần, sẽ không ai biết được bí mật của anh. Chẳng thà ở nơi mà chẳng ai biết mình là ai, nửa đêm có lạnh chết để không bị coi là quái vật.”

“Thực xin lỗi.” tôi nói nhỏ.

“Có gì mà xin lỗi?! Khi đó, Lão Bắc cũng rất chiếu cố anh. Lão để anh ngủ ở trong, lão nằm bên ngoài, có vậy lão mới dùng thân hình của lão che gió được cho anh.”

Vừa dứt lời thì điện thoại anh reo lên. Tôi đang đắm chìm trong cảm giác thương tiếc thì nghe anh nói: “Dạ bà.”

Trong phòng yên tĩnh, là yên tĩnh của vùng nông thôn nên tôi nghe rõ mọi âm thanh truyền tới từ điện thoại. “Tông Thịnh, con về rồi à? Đang ở nhà Ưu Tuyền sao?”

“Dạ, nhưng bọn con chuẩn bị về lại nội thành.” Lúc chúng tôi về cũng không ít người thấy xe chúng tôi nên nếu bà anh biết cụng không có gì kỳ lạ.

“Con về nhà đi, về ngay, về nhanh lên.”

“Bà, con biết chuyện con ở công ty bị bọn họ nói lại với bà, nhưng con không muốn cãi lại bà đâu, con làm việc luôn có lý do của con.”

“Ta kêu con về thì con về đi, ăn có một bữa cơm mà nói nhiều quá vậy? Ông Bà vất vả cả đời còn không phải vì con hay sao? Con muốn xài tiền thế nào thì cứ xài, chỉ cần còn ông bà ở đây thì cứ thoải mái. Để ta xem, ai dám nói cái gì. Ta kiếm tiền cho cháu ta xài đó, làm sao?”

Giọng bà oang oang, phỏng chừng không chỉ là nói cho Tông Thịnh nghe, mà còn nói cho cả những kẻ đang đứng cạnh nữa.

Bà lại nói: “Gia gia Lão Bắc của con đang ăn cơm ở nhà mình nè, về nhanh đi!”

Mặt Tông Thịnh trầm xuống. Tôi cũng thực kinh ngạc, nghĩ tới khoảnh khắc trong mật thất hôm nọ, Lão Bắc lạnh lùng đối mặt với thi thể bị lão đâm đinh gỗ đào vào ngực, còn cả cảnh lão khóc lóc nói với Tông Thịnh, đương nhiên cũng nghĩ tới hình ảnh Thẩm Kế Ân từ trong bồn máu ngồi lên. Hơn nữa, ở đây là nông thôn nên trong không khí lúc nào cũng lành lạnh, thiếu đi nhân khí khiến tôi sợ tới rùng mình.

Tông Thịnh vội cúp điện thoại: “Anh qua một chút.”

Tôi vội xách túi lên chạy theo, mẹ tôi nhìn thấy vậy còn định nói gì, tôi vội nói là bà Tông thịnh kêu chúng tôi qua đó, mẹ vội nói: “Vậy mau đi đi, mau đi đi.” Lần trước bà Tông Thịnh sang đây quậy, mẹ tôi chắc cũng phải suy nghĩ cẩn thận hơn. Sau đó, lúc bà bị cả đám người vây quanh không cho rời đi, đột nhiên người quen xuất hiện, lại còn bênh vực bà, khí thế ngút ngàn – bà Tông Thịnh đã tạo cho mẹ cảm giác an toàn rất lớn.

Xe về đến nhà anh, quả nhiên trong phòng sáng trưng khắp nhà, còn có cả tiếng đàn ông khề khà uống rượu.

Tôi và Tông Thịnh xuống xe, đi vào nhà. Bà cô lớn tuổi nhà anh đã vội kêu: “Quào, trở lại thật hả? Đúng là, người ta chỉ nói con gái không biết tới nhà mình ở đâu, chứ mà, Tông Thịnh, cậu đi ở rể cũng được rồi đó. Đúng là làm cho bà cậu thương tâm.”