Tông Thịnh thích mùi máu, thích cái loại điên cuồng kí©ɧ ŧɧí©ɧ này.
Trước khi gặp anh, khi đi học tôi cũng từng xem phim trên tv, khi đó tôi cảm thấy nam chính ôn nhu nhẹ nhàng mới là bạn trai lý tưởng trong lòng mình, nhưng hiện tại, tôi cảm thấy mình đã bị Tông Thịnh đồng hóa.
Mùi máu, cũng làm tôi hưng phấn, khẩn trương.
Mà khẩn trương lần này lại nhiều gia tăng thêm một phần.
Ở ngoài cửa, Ngưu Lực Phàm ra sức đập cửa! không thấy chúng tôi trả lời, hắn lại gọi điện.
Điện thoại của tôi còn nằm trong bồn máu của Thẩm Kế Ân, điện thoại của Tông Thịnh thì trong túi quần ném ở cửa nhà tắm, chuông cứ thế đổ dồn hết lần này tới lần khác.
Tôi định cầm điện thoại thì bị Tông Thịnh túm chặt lấy tay.
Tôi thật sự lo, hắn không gọi được sẽ xuống lầu nhờ phục vụ mớ cửa phòng.
Cũng may, hắn không có làm như vậy. Chúng tôi thậm chí không biết Ngưu Lực Phàm rời đi khi nào… chỉ là, cứ từng lần lại từng lần.
Sau cùng, lúc chúng tôi tắm rửa sạch sẽ xong cũng đã là hai giờ sáng hôm sau. Tông Thịnh ngồi trên bậu cửa sổ, quấn khăn tắm quanh người, châm thuốc hút.
Tôi nằm ở trên giường, rúc người trong chăn, hỏi: “Vừa rồi là anh hay là Vương Càn a? Nếu là Vương Càn thì để em nhảy lầu.”
Tông Thịnh không có trả lời, chỉ liếc một cái.
Tôi biết, anh chính là kêu tôi tự cảm nhận. Tôi cảm giác được, đó chính là Tông Thịnh, không có chứng cứ gì, chỉ là cảm giác, giống như trước đây tôi thoáng qua đã nhận được là anh hay là Vương Càn.
“Em ngủ trước đi, trời sáng chúng ta rời đi.”
“Xa chạy cao bay sao?”
Tông Thịnh rít một hơi thuốc rồi dập tắt, nói: “Không! Tìm biện pháp khác hủy trận này. Angh cũng không tin, ông trời thật sự không có mắt như vậy.”
Tôi thật sự mệt mỏi, một chốc sau đã ngủ rồi, vốn tôi vừa hoảng sợ vừa mệt mỏi, nên ngủ mà không mơ mộng, cứ thế ngủ một mạch.
Lúc mơ màng, tôi nghe thấy Tông Thịnh nói: “Ưu Tuyền, cảm ơn em!”
Ngày hôm sau, lúc tôi tỉnh lại, Tông Thịnh đã thu thập xong mọi thứ, chuẩn bị trả phòng rời đi. Dáng vẻ của anh, có lẽ cả một đêm đều không có ngủ. Cũng đúng, nếu chuyện này xảy ra với tôi, tôi cũng sẽ ngủ không được.
Lúc tôi còn đang đánh răng thì nghe tiếng gõ cửa. Tông Thịnh mặc áo sơ mi, dáng vẻ rõ ràng là kẻ có tiền, ống tay áo xắn lên thoải mái, bàn tay vững chãi, mở cửa phòng.
Tôi ngậm bàn chải đánh răng nhìn ra ngoài, thấy hai người ở cửa thì xíu nữa là nuốt luôn kem đánh răng. Đứng ngoài cửa là Ngưu Lực Phàm, hắn cũng đã thu xếp xong hành lý, còn bên cạnh hắn là một cô gái thật trẻ, khoảng mười mấy tuổi, không biết đã đủ tuổi vị thành niên chưa.
Cô gái kia trừng mắt quát với Ngưu Lực Phàm: “Liên quan gì tới anh, cho dù có muốn đuổi tôi đi thì cũng phải do đại soái ca này đuổi. Ơ mà, mà ai kia? Xấu xí như vậy, cho dù là bạn gái của đại soái ca, chỉ cần chưa kết hôn thì cũng không có tư cách đuổi tôi đi. Hừ! mà cho dù đã kết hôn thì cũng không có tư cách vậy thôi!”
Tôi nghe mà không hiểu ra sao, đánh răng thêm vài cái.
Tông Thịnh trưng ra bộ mặt lạnh băng ra vẻ bảo Ngưu Lực Phàm giải thích.
Ngưu Lực Phàm chen vào trong phòng, liền nói: “Tôi căn bản không biết nữ nhân này là ai. Tối hôm qua cô ta đứng bên cạnh chúng ta, còn cầm điện thoại đó. Hôm nay sáng sớm tôi xuống lầu trả phòng thì thấy cô ta ngồi ở sảnh, vừa thấy tôi thì đã bám theo như cao dán chó, dứt không ra.”
Cô gái tung tăng tới trước mặt Tông Thịnh: “Đại soái ca, có thể cho tôi biết tên anh không? Hình như tôi yêu anh mất rồi.”
Lúc này, tôi không chỉ muốn nuốt cả kem đánh răng mà tới bàn chải đánh răng cũng gần bị tôi cắn đút.
Tông Thịnh á? Đồ mặt lạnh thế mà cũng có con gái chạy theo xin làm quen á?
Tông Thịnh không để ý đến cô ta, mà là nhìn về phía Ngưu Lực Phàm: “Người do ngươi mang tới, ngươi giải quyết.”
“Tôi không mang cô ta tới, là tự cô ta đi theo tới. Cái này..... không phải tôi đã giải thích sao?”
Tông Thịnh căn bản là không có nghe hắn nói mà đi thẳng vào trong phòng tắt toàn bộ thiết bị điện. Chỉ chờ tôi thay đồ xong là đi xuống lầu.