Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 79-2: Như mong muốn 2

Giấc ngủ thật sự vô cùng bất an, trong mơ tôi đói bụng cứ luôn đi tìm đồ ăn. Chờ đến khi tôi tìm thấy mì để ăn thì lại mơ thấy anh nói những lời đó với tôi, là anh không cần tôi nữa, tới mì cũng không cho tôi ăn

Part 2

Khi tôi tỉnh lại thì trời đã sáng. Hạ Lan Lan trên người mặc tạp dề kéo rèm ra làm ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào tôi.

“Lan Lan.” Tôi khẽ gọi, cô nàng vôi quay người sang cười với tôi: “Cậu tỉnh rồi, Ưu Tuyền, cậu ngủ thật nhiều đó.”

“Sao cậu lại tới đây?!” Giọng tôi đã ổn hơn, trên người cũng có thêm sức lực, tự ngồi dậy rót nước uống liền hai cốc.

Lan Lan ngồi xuống mép giường: “Đương nhiên là anh cậu gọi điện kêu tớ tới đây chăm sóc cho cậu. Anh ấy bảo có việc gấp cần đi mà mấy bữa trước cậu lại cảm sốt phải ở nhà một mình nên anh ấy không yên tâm. Nước cậu vừa uống là do anh ấy chuẩn bị đó.”

Tay cầm ly nước của tôi hoi nắm chặt: “Nước còn ấm.”

“Ừ, anh ấy vừa đi hơn mừoi phút thôi. Cậu với tiểu lão bản sao lại như vậy vậy? Hôm đó cậu tan ca xong thì hôm sau anh ấy bảo cậu ốm xin nghỉ, thì ra là có liên lạc với cậu rồi, anh ấy còn đi tìm quản lý xin nghỉ hộ cậu đó. Nếu nói hai người không có quan hệ thì tớ không tin.

Hơn nữa, hôm đó họp lớp sao lại trùng hợp anh ấy có mặt ở đó chứ? Cậu báo địa chỉ phải không nào? Hừ, hai người đã cặp với nhau vậy mà không báo cho chị em nha. Làm hại tớ còn lôi anh ấy làm khiên đỡ nữa chứ. Sớm biết thế thì tôi lôi anh trai cậu ra nói là bạn trai mình là tốt rồi. Hì hì”

Tôi ôm ly nước khẽ cắn môi, trong lòng bấn loạn. Chuyện đêm đí không thể quay lại, nếu thật sự có thể quay lại tôi sẽ không làm như vậy.

Tông Thịnh!

Vì sao đã nói với tôi những lời tổn thương đó rồi còn lưu lại chăm sóc cho tôi, còn chuẩn bị nước cho tôi.

Tại sao nói với tôi như vậy? Tại sao bỗng dưng lại vậy?

Đúng rồi, trước hết là chuyện người nhà của bê gái đó nói chuyện với Tông Thịnh làm anh muốn đi vào khách sạn ngay lập tức, từ đó mới xảy ra chuyện,

Còn có ngày đó tôi viết tên người để phân tích này nọ, vẫn chưa tìm ra manh mối mà chỉ cảm thấy mọi chuyện thật rắc rối.

Còn có, sau khi tôi ngất trong xe chắc chắn Tông Thịnh đã nói chuyênn với Ngưu Lực Phàm, ít nhất cũng giải thích gì đó.

Có lẽ nên tìm hắn sẽ có manh mối. Suy nghĩ này lập tức bị tôi xoá bỏ.Facebook: Meo_mup

Đêm đó khi hắn kéo Tông Thịnh ra từ trên người tôi hẳn đã nhìn thấy toàn thân tôi rồi! Trời an! Thôi thì cả đời tôi tốt hơn hết là không cần nhìn thấy mặt hắn nữa!

HTôi đang mải nghĩ thì Lan Lan đã đưa điện thoại tới trước mặt tôi.

“Điện thoại của cậu. Tớ đã giúp cậu sạc pin rồi!”

Tôi nghĩ chắc mấy ngày qua không liên lạc với mẹ nên định gọi cho mẹ đừng lo lắng. Kế tiếp là nghĩ tới bà của anh, khi Tông Thịnh rời đi chắc sẽ nói với bà rằng không cần tôi, đồng nghĩa bà anh sẽ gọi tới mắng tôi. Mắng một lần đã đỡ, chỉ sợ là mắng tái mắng hồi thôi.

ngay lúc đó điện thoại đổ chuônh, không có tên ngừoi gọi, tôi do dự rồi bắt máy:

“Alo”

“Ưu Tuyền, thân thể đỡ chưa?” Là giọng của

Thẩm Kế Ân! Cả ngừoi tôi cứng đờ, sau vài giây thì tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu!

“Không có gì, chính là ở phòng cho nghỉ bộ phận buồng phòng tôi nhặt được một tờ giấy, mặt trên viết tên của tôi, còn có tên chú tôi, còn có Lão Bắc, Tông Thịnh, còn có tên của em, à, còn có một cái tên Vương Càn.”

“Anh muốn thế nào? Tôi luyện chữ, viết mấy cái tên đó thì làm sao?” Tôi tức giận đáp, gã hẳn là vờ vĩnh hảo tâm.

“Không muốn nghe chuyện xưa của Tông Thịnh cùng Vương Càn sao? Tới khách sạn tìm tôi đi, tôi luôn hoan nghênh.” Gã cúp điện thoại.

Lan Lan đem cho tôi một bát mì, nhìn tôi buông di động, hỏi: “Ai gọi điện thoại vậy?”Facebook: Meo_mup

“Bệnh tâm thần!” Tôi đáp lời, từ trên giường đứng dậy.

Tôi không thể cứ ngủ như vậy.

Đầu giường còn nước ấm đã chứng minh Tông Thịnh nói những lời đó là có nguyên nhân, nhất định có nguyên nhân, anh hẳn vì lý do gì đó mà không nói cho tôi, mà tự mình rời đi như vậy!?

Anh không nói cho tôi thì tôi có thể tự mình đi điều tra.

Anh bỏ tôi lại mà đi, chẳng sao, đây là nhà anh, nơi này còn quê anh, sau cùng anh cũng phải về nhà thôi. Facebook: Meo_mup

Nửa tiếng sau tôi và Lan Lan ngồi ở phòng khách ăn mì, tuy khong ngon nhưng tôi thật sẹ đói, chỉ vài đũa đã ăn xong.

Lan Lan lại không để ý, ngồi cạnh bàn nghịch

di động, còn thỉnh thoảng cười cười. Lúc ngẩng đầu lên cô mới hỏi: “Ưu Tuyền, ngày mai cậu thật sự có thể đi làm sao? Dù sao thì tiểu lão bản đã giúp cậu xin nghỉ, ở nhà ngủ thêm mấy ngày, không ai dám nói gì đâu.”

“Đi! Mắc gì không đi? Mỗi ngày ở nhà ngủ, cái gì cũng chẳng làm được.”

Chỉ có trở lại khách sạn, tôi mới có cơ hội đi tìm mắt cá chết cùng quỷ thang máy kia, hỏi thăm một chút, Tông Thịnh cùng Vương Càn rốt cuộc là thế nào, tô không tin, ở khách sạn quỷ đều bị ăn hết, chắc chắn còn quỷ sót lại.

Lan Lan tựa như đột nhiên nhớ lại cái gì, nói: “À, đúng rồi, luc cậu còn ngủ, điện thoại khỏi độnh lại có ngừoi gửi Wechat, tớ bất cẩn mở lên. Chỉ là ảnh, mà kinh lắm, chỉ gửi ảnh mà k nói gì.”

“Cái gì?” Tôi nghi hoặc mở di động lên.

WeChat kia chỉ có một ký tự, tôi biết đó là Ngưu Lực Phàm gửi.

Tổng cộng bốn bức ảnh. Một bức là cửa xe bằng kim loại bị cắt. Một tấm là ghế xe bị cắt qua, còn có một tấm là vết máu trên ghế nệm.

Tấm cuối cùng là chụp một cô gái không thấy mặt, úp mặt lên ghế, tóc che cả mặt. Tóc bê bết máu, khó trách Lan Lan không nhận ra... chính là tôi!