Thánh Khư

Chương 84: Săn rồng (3)

Ánh mắt hắn trở nên quái dị, cẩn thận quan sát, nhìn ra được, phương pháp hô hấp của con Khủng Long Bạo Chúa màu bạc này rất đơn giản, thô lậu, không cách nào so sánh với Hoàng Ngưu.

Sở dĩ nó mạnh như vậy, là bởi vì khổ người của nó quá lớn, trời sinh da dày thịt béo, lớp vảy bạc kiên cố, đây là ưu thế bẩm sinh.

Đây là lần đầu tiên Sở Phong nhìn thấy cự thú biết được phương pháp hô hấp, hắn đã gặp phải phiền phức rồi.

Có điều, việc khiến hắn cảm thấy yên tâm đôi chút là mặc dù Khủng Long Bạo Chúa màu bạc rất nhanh, nhưng tốc độ vẫn không bằng hắn, đồng thời, quyền ấn của hắn cũng không phải là không có tác dụng, việc không ngừng công kích, cũng làm cho Khủng Long Bạo Chúa có cảm giác đau đớn, ánh mắt càng thêm hung hăng.

Nơi xa, Hoàng Ngưu ra hiệu Chu Toàn, có thể lên đường đi rèn luyện.

Chu Toàn giật mình nói: "Bỏ một mình cậu ấy ở đây có sao không, lỡ như bị con khủng long đó ăn thịt thì phải làm sao?”

Hoàng Ngưu không nói hai lời, cúi đầu, dùng một đôi sừng trâu đâm vào mông của hắn ta.

"Á..." Chu Toàn nhảy lên thật cao, xoay người bỏ chạy, bởi vì, hắn ta nhìn thấy con trâu đó làm thật, nếu không né tránh thì hậu quả khó mà lường được.

Sau đó không lâu, trong núi rừng xa xa, tiếng kêu hoảng sợ của Chu Toàn vang lên, hắn ta lâm vào trong nước sôi lửa bỏng, cũng kinh động đến một ít quái thú.

Hắn ta bắt đầu lịch luyện!

Nửa canh giờ sau, khi Chu Toàn thoát khỏi một con rắn lớn, hắn ta trở lại nơi này, nhìn thấy Sở Phong còn đang kịch chiến với Khủng Long Bạo Chúa.

Sau một tiếng, Chu Toàn lại tới, hắn ta sức cùng lực kiệt, phun ra hỏa diễm đáng sợ, thiêu chết một con dơi dài hơn sáu mét, không ngừng đuổi gϊếŧ hắn ta, bây giờ khẽ động cũng không muốn động.

Chờ hắn ta kéo lấy thân thể mệt mỏi, đi tới bên ngoài bãi đá, Sở Phong vẫn còn đang chém gϊếŧ với Khủng Long Bạo Chúa màu bạc.

Có điều, chiến đấu đã đến thời kỳ cuối, có thể nhìn thấy, Sở Phong cũng sức cùng lực kiệt, mồ hôi đầy người, quần áo rách tung toé, đều sắp hóa thành vải vụn.

"Hô..."

Khủng Long Bạo Chúa màu bạc thở dồn dập, trong lỗ mũi phun ra luồng khí màu bạc, có lực trùng kích cường đại, khiến cho đại thụ xung quanh đều đang lay động, phiến lá bay tán loạn.

Nó muốn liều mạng, bởi vì một số vảy bạc trên người nó đã bị Sở Phong đánh nát máu tươi chảy đầm đìa!

Hai con mắt kia nổi màu bạc, băng lãnh vô tình, mang theo hương vị khát máu và tàn bạo, lúc nó mở cái miệng lớn ra, răng nanh trắng như tuyết, giống như những con dao nhọn, có thể dễ dàng cắt đứt xương cốt của đối thủ, trông vô cùng sắc bén.

Grao!

Cuối cùng nó rống to một tiếng, con Khủng Long Bạo Chúa này muốn liều mạng.

Hô hấp của nó rất cổ quái, toàn thân đều đang rung động, giống như là trong cơ thể đang có một luồng lực lượng thần bí đang bắn ra, khiến sát khí của nó tăng vọt.

Tuy rằng Sở Phong vô cùng mệt mỏi nhưng hắn bắt mình phải tập trung tinh thần, vận dụng lực lượng mạnh nhất, hơn nữa hắn đã nắm bắt được quy luật hô hấp của Khủng Long Bạo Chúa.

Hắn vọt lên, Đại Lực Ngưu Ma Quyền không ngừng bộc phát, lợi dụng tốc độ vô cùng nhanh, đánh vào từng bộ phận trên cơ thể của Khủng Long Bạo Chúa, hơn nữa hắn cũng đang tiến hành phương pháp hô hấp đặc biệt của bản thân, để loại quyền này phát huy được sức mạnh kinh người.

Phán đoán của hắn quả nhiên không hề sai, quyền ấn lao đến, đánh vào lỗ mũi, yết hầu, bộ ngực, phần bụng của Khủng Long Bạo Chúa, tiết tấu hô hấp của Khủng Long Bạo Chúa rối loạn.

Phốc!

Cuối cùng, lớp vảy trên người nó bị đánh nát, không ngừng nứt ra, máu bắn tung toé đi.

"Gϊếŧ được rồng rồi!" Ở nơi xa, Chu Toàn hô to.

Hoàng Ngưu cũng xuất hiện, tiến vào gò đất trong rừng đá.

Khủng Long Bạo Chúa màu bạc ngã xuống đất, giãy dụa một lúc lâu, nó quá nặng nề, máu từ thi thể khổng lồ chảy ra thành một dòng sông nhỏ.

Sở Phong ngồi ở trên thân thể như ngọn núi nhỏ của Khủng Long Bạo Chúa, chẳng muốn động đậy gì nữa, chỉ có thể há to miệng thở dốc, khóe miệng của hắn cũng có máu, đó là chỗ từng bị cái đuôi của Khủng Long Bạo Chúa quét trúng, nhưng cũng còn may là thương thế không nặng.

Sau một cuộc ác chiến, rốt cục giải quyết con quái vật khổng lồ này.

"Có gân rồng, trở về thì có thể sửa cung Đại Lôi Âm rồi, ngày mai đi núi Thái Hành Sơn, thử xem nó có uy lực lớn đến cỡ nào." Sở Phong thở hổn hển nói.

Con khủng long bạo chúa to như ngọn núi kia ngã lăn trên mặt đất, vảy gai dữ tợn đầy người, trên thân nó có không ít vết rách, máu tươi trào ra từ đó, con quái vật khổng lồ này đã hoàn toàn mất mạng.

Chu Toàn hoảng hồn hoảng vía, đi đến gần mà lấy tay vuốt ve, cảm thấy có chút không chân thật, đây là một con khủng long thời tiền sử đó, nó cứ thế mà ngã xuống rồi sao.

"Nếu chở được con khủng long này ra ngoài, chắc chắn sẽ gây nên xôn xao không nhỏ!" Chu Toàn nói.

"Gân rồng!" Hoàng Ngưu viết, nó chỉ quan tâm cái này thôi, nó cứ đi lòng vòng quanh con khủng long bạo chúa, trông có vẻ còn để bụng hơn cả Sở Phong, muốn sớm sửa chữa cung Đại Lôi Âm một chút.

Mùi máu tươi xông thẳng vào mũi, lan tràn vào trong núi rừng, nhưng rất lâu sau đó cũng không mãnh thú nào bén mảng tới. Chỉ vì lúc trước quá khϊếp sợ hung uy của khủng long bạo chúa, nên chúng không dám đặt chân vào cấm địa này.

Sở Phong hơi thất thần, lẳng lặng cảm nhận, trong đầu còn đang suy nghĩ về những chuyện trải qua trong trận chiến lúc nãy, cuối cùng lại bất tri bất giác vận dụng phương pháp hô hấp đặc biệt nọ.

Trong lỗ mũi hắn, một luồng lại một luồng khí trắng tràn ngập phun ra. Trên bầu trời, ánh mặt trời xuyên thấu qua chướng khí rồi soi chiếu xuống phía dưới, tạo thành một hào quang màu vàng nhạt bao quanh thân thể hắn.

Sở Phong cảm thấy thân thể mình ấm áp, vừa rồi bị khủng long bạo chúa quất trúng một đuôi, từng đau đớn thấu xương rồi ho ra một ít máu, mà bây giờ lại cảm nhận rõ ràng cơn đau đó đang dần biến mất.

"Còn có tác dụng kỳ diệu như vậy ư?" Hắn kinh ngạc, phương pháp hô hấp cực kỳ thần bí, lại có loại công dụng tuyệt vời thế này, nó cứ như một bảo tàng khổng lồ, có thể không ngừng đào quật thêm nhiều thứ.

Sau đó không lâu, ánh hào quang màu vàng nhạt kia chìm vào thân thể, vết thương của Sở Phong để hoàn toàn lành lặn, không còn bất kỳ khó chịu gì nữa.

Cách đó không xa, Chu Toàn và Hoàng Ngưu đang thử lột da con khủng long bạo chúa.

"Vảy cũng quá cứng, tao đoán cả đạn cũng bắn không thủng nổi!" Chu Toàn oán giận, muốn lột da căn bản cũng không làm được.

Hoàng Ngưu lại rất lợi hại, rầm rầm rầm rầm mấy chân đạp xuống, làm cho vết rách trên người con khủng long bạo chúa nứt toạc cả ra, nó muốn trực tiếp đánh nát bét con quái thú này.

"Để tao làm thử xem."

Sở Phong nhảy xuống khỏi thân thể con khủng long bạo chúa to chừng quả núi này, hắn lấy ra đoản kiếm màu đen, thuận lợi cắt qua lớp vảy màu bạc, tìm kiếm gân rồng trong cơ thể nó.

Nửa giờ sau, một sợi gân thú cực kỳ lớn bị moi ngược ra ngoài.

"Đây là gân rồng à? Cũng quá lớn đó!" Chu Toàn có chút quáng mắt, sợi gân có màu trong suốt, vị trí nhỏ nhất mà lại có kích thước lớn bằng cánh tay một người trưởng thành.