Cuộc giao lưu của một lớn một nhỏ rất nhanh đã thu hút sự chú ý của những gia đình khác, mặc dù Thẩm Tiếu đi học ở trường học quý tộc không phú thì quý nhưng trong đám phụ huynh có thân phận hiển hách trong trường thì địa vị của Lục Hi vẫn hơi chói mắt hơn một chút.
Anh là một luật sư nổi tiếng, một nhà đầu tư độc lập, hai thân phận này bất kể là cái nào thì cùng đều có sự kính sợ tuyệt đối.
Ví dụ như hiện tại, lập tức có người chen đi lên chào hỏi, là ba của một bạn học nữ cùng lớp.
"Tổng giám đốc Lục, lâu rồi không gặp, hôm nay anh tới tham gia hoạt động ngoại khóa của con và phụ huynh à?"
Lục Hi quét mắt nhìn người kia một chút, anh cũng không hề vội vàng nói chuyện với anh ta mà dặn dò Thẩm Tiếu hai câu xong mới chậm rãi đứng dậy, có thể nhìn ra đối với loại "Nhiệt tình" chào hỏi này anh cũng không phải là rất thích.
Chỉ có điều vẫn là phụ huynh của bạn học của con nên cần làm dáng thì vẫn phải làm, thế là anh chỉ là nhàn nhạt ứng phó với người này một câu: "Ừm."
Người đàn ông cười ha ha, anh ta cũng nhìn ra được đối phương chỉ trả lời qua loa với mình nhưng vẫn muốn kéo một chút quan hệ: "Hôm nay cũng thật trùng hợp, vốn là một mình vợ tôi tới đây nhưng vừa hay chuyện của công ty tôi lại kịp xử lý xong nên đến cùng nhau, sau khi hoạt động này kết thúc nếu như Tổng giám đốc Lục nể mặt thì hai nhà chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm."
Lời này nói xong, đừng nói là Lục Hi mà ngay cả Thẩm Dĩnh cũng không nhịn được ghé mắt nhìn sang.
Bọn họ chưa từng giao tiếp với nhau, quen biết cũng không vậy mà người này lại hẹn cùng nhau ăn cơm... Chỉ có điều dùng tiểu não nghĩ qua cũng biết là không có khả năng thành công.
Quả nhiên, một giây sau nghe thấy Lục Hi từ chối một cách không nể mặt: "Hôm nay tôi tới đây không muốn xã giao, chỉ muốn chơi cùng con thôi."
Mặc kệ ở bên ngoài anh có thân phận gì nhưng trong trường học anh chỉ có một thân phận đó chính là ba của Thẩm Tiếu.
Thẩm Dĩnh vô thức nhìn thoáng qua thằng bé nhà mình thấy nó còn đang xoắn xuýt với sợi dây thừng buộc trên đùi, tuổi còn nhỏ nên vẫn chưa nghe ra được sự cưng chiều trong lời nói kia.
Trẻ nhỏ không nghe ra nhưng Thẩm Dĩnh lại nghe ra.
Cho dù đã từng bị mất tình yêu thương của ba trong năm năm nhưng cô có lòng tin mỗi một ngày trong tương lai Thẩm Tiếu sẽ đều là đứa con hạnh phúc nhất.
Là một người mẹ, con mình có thể có người ba như thế này khiến cô cảm thấy rất may mắn.
Người kia thấy anh từ chối một cách dứt khoát như vậy cuối cùng cũng không tiếp tục miễn cưỡng nữa, tùy tiện tìm một cái cớ sau đó hậm hực rời đi.
Khúc nhạc đệm nho nhỏ này cũng không ngăn trở tâm trạng của một nhà ba người bọn họ, cũng không lâu lắm, trò chơi bắt đầu, cả lớp có tổng cộng có sáu đôi ba mẹ tham gia vào trò chơi này bao gồm cả bọn họ.
Ba người đứng ở trước vạch xuất phát, nhìn sợ dây màu đỏ ở vạch đích, hai người lớn cũng không coi là việc to tát nhưng vẫn hết sức chăm chú.
"Tuýt… "
Tiếng còi vang lên, sáu đôi ba mẹ mang theo con mình đều ra sức bước đi nhanh nhất có thể, Thẩm Tiếu cũng hò hét ầm ĩ một đường tiến lên phía trước.
Bọn họ phối hợp rất tốt, càng chạy càng nhanh, rất nhanh đã bỏ lại năm đôi kia ở đằng sau.
Vạch đích càng ngày càng gần, ngay lúc Thẩm Dĩnh cho rằng bọn họ sẽ thắng được trò chơi này thì bỗng nhiên phía sau lưng truyền đến một tiếng hô, cô liếc mắt nhìn lướt qua thấy một đôi bên cạnh đã ngã sấp xuống.
Không đợi cô làm ra phản ứng, bé con vẫn luôn cắm đầu tiến lên bỗng nhiên dừng bước lại, Lục Hi cũng dừng lại theo.
Chỉ thấy củ cải nhỏ bỗng nhiên cúi người cởi sợi dây thừng đang buộc trên đùi ra sau đó ngẩng đầu lên nói với bọn họ một tiếng: "Ba mẹ, hai người chờ con một lát!"
Nói xong, Thẩm Tiếu thẳng chạy tới chỗ gia đình vứa mới bị ngã sấp xuống ở sau lưng kia.
Thằng bé ngồi xổm xuống như một quý ông, vừa lễ phép hỏi chú dì có sao không vừa xoay người đỡ bạn học bị té ngã trên đất dậy: "Có bị thương ở đâu không?"
Thấy cảnh này Thẩm Dĩnh và Lục Hi đều không hẹn mà cùng nhìn nhau, trong đáy mắt hai người đều có sự dịu dàng khó lay chuyển trong mắt.
Mặc dù lúc này đã có những gia đình khác về được tới đích nhưng so với hạng nhất thì nhìn thấy Thẩm Tiếu nhiệt tình hiền lành như thế này bọn họ còn vui vẻ hơn.
Thẩm Dĩnh hít sâu một hơi sau đó lại nặng nề thở ra cúi đầu nhìn thoáng qua mặt đất, mỗi khi nhìn thấy Thẩm Tiếu như thế này cô đều hơi tự trách, tự trách mình trước kia quá bận bịu với công việc nên không quan tâm tới thằng bé được nhiều nhưng càng nhiều hơn chính là kiêu ngạo, thằng bé này lớn lên trong một gia đình không hoàn hảo thậm chí không được coi là trọn vẹn nhưng lại lớn lên thành một người đàn ông nho nhã lễ độ.
Đây là điều mà cô biết ơn cuộc đời nhất.
Lúc Thẩm Tiếu chạy về tới nơi thì ba hạng đầu đã hết rồi nhưng cho dù là như vậy thằng bé vẫn buộc lại dây thừng lên chân mình một lần nữa rồi nói với bọn họ: "Ba mẹ, chúng ta kiên trì chạy về tới đích đi."
Thẩm Dĩnh và Lục Hi không chút do dự cùng thằng bé chạy về đến điểm cuối cùng.
Một màn này đều rơi vào trong mắt thầy cô giáo và trọng tài, có lẽ ít nhiều ngoài nguyên nhân nịnh nọt Lục Hi ra thì Thẩm Dĩnh vẫn có thể cảm nhận được mọi người vô cùng tán thưởng đối với Thẩm Tiếu.
"Mặc dù không giành được hạng nhất trong trò chơi này nhưng tấm lòng lương thiện giúp đỡ bạn học khác của Thẩm Tiếu tuyệt đối là hạng nhất cho nên thầy cô giáo quyết định trong trò chơi này Thẩm Tiếu cũng sẽ được ban thưởng giống như giành được hạng nhất!"
Khuôn mặt nhỏ của Thẩm Tiếu vốn đang có chút mất mát lập tức tươi đẹp: "Oa! Quá tốt rồi! Mẹ, chúng ta thắng rồi!"
"Đúng vậy" Thẩm Dĩnh trìu mến sờ sờ cái đầu nhỏ của thằng bé: "Ba mẹ cảm thấy rất từ hào vì con."
Lục Hi ở bên cạnh phụ họa thêm: "Tiếu Tiếu không chỉ là một người đàn ông mà còn là một quý ông nhỏ tuổi."
Sau đó ba người lại tham gia rất nhiều trò chơi, Thẩm Tiếu gần như tham gia hơn một nửa các trò chơi của lớp tổ chức, toàn bộ hành trình Thẩm Dĩnh và Lục Hi đều không hề phàn nàn một câu nào.
Lúc sắp kết thúc, một nhà ba người đi toilet, Lục Hi dẫn theo Thẩm Tiếu đi vào, hai người đứng ở trước bồn rửa tay, một cao một thấp, một lớn một nhỏ, rõ ràng chỉ là hai cha con cùng nhau đi nhà vệ sinh thôi nhưng trong lòng Lục Hi lại cảm thấy vô cùng ấm áp.
Anh có rất ít thời gian chơi cùng thằng bé như thế này, cảm nhận của anh vào giờ phút này còn vui vẻ sung sướиɠ hơn so với nhận được thành quả trên phương diện làm ăn.
Nhưng ngay lúc hai người chuẩn bị kéo quần lên rời đi thì chợt nghe thấy bên ngoài nhà vệ sinh có người đang nói chuyện với nhau…
"Ôi, hôm nay anh có nhìn thấy Lục Hi không? Đi cùng với vợ của anh ấy tới đây đấy."
"Có thấy, là ba của Thẩm Tiếu mà."
"Tôi vẫn cho rằng người một nhà này quan hệ không tốt đấy nhưng bây giờ xem ra cũng không tệ đâu."
"Ai biết được, có thể là làm dáng một chút cho người ngoài xem thì sao, nếu thật sự là quan hệ hài hòa thì sao con lại lấy theo họ của mẹ."
"Cũng phải..."
Hai người vừa nói vừa đi ra ngoài, tiếng nói cũng nhỏ dần đi theo từng bước chân bọn họ sau đó không nghe thấy nữa.
Nhiều năm như vậy có lời đồn đại nào mà Lục Hi chưa từng nghe qua nên đối với mấy lời này đã sớm sinh ra sức chống cự, phản ứng đầu tiên của anh là nhìn sang Thẩm Tiếu ở bên cạnh.
Mặc dù thằng bé không hề biểu hiện ra điều gì nhưng dù sao vẫn còn nhỏ tuổi nên không giỏi che giấu, trong đáy mắt có một phần mờ mịt không hiểu.
Lục Hi dắt tay bé con đi ra ngoài đứng ở trước bồn rửa tay, vừa rửa tay giúp thằng bé vừa làm như lơ đãng nói: "Con không cần để ý tới mấy lời của người khác, ba và mẹ đều rất yêu con, trước kia như vậy, hiện tại như vậy và sau này cũng vẫn sẽ như vậy."