100 Cách Cưng Vợ

Chương 633: Say rượu làm nũng

Sau khi chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, Lục Hi phẩy tay tỏ ý hai người ra ngoài, bản thân lại đi đến bên giường nhẹ nhàng vỗ người phụ nữ nhỏ đang ngủ say: “Bà xã, dậy đi.”

Thẩm Dĩnh từ một giấc từ chiều đến tối, thật ra cũng đã hoàn toàn nghỉ ngơi đủ rồi, lúc này bị vỗ nhẹ bèn lập tức mở mắt: “Ưʍ... Anh dậy rồi à?”

“Ừm.” Lục Hi gạt mấy sợi tóc che mặt cô ra, dịu dàng nói: “Anh gọi đồ ăn rồi, dậy ăn chút đồ đi.”

Thẩm Dĩnh lại lắc đầu: “Em không đói.”

Lúc này vừa mới tỉnh dậy, cô căn bản không có khẩu vị.

“Đi rửa mặt cho tỉnh táo, ít nhiều cũng phải ăn một chút.” Nếu như không ăn miệng nào, kế hoạch của anh không phải hoàn toàn uổng phí sao?

Nghĩ như thế, Lục Hi bèn không nhiều lời, trực tiếp ôm lấy cái người đang nằm lười biếng trên giường đi vào phòng tắm, sợ cô sẽ chuyển hướng đi ra khỏi ra khỏi phòng.

Cả người của Thẩm Dĩnh còn có chút mờ màng, đùn đẩy nhau mãi cũng vào được phòng tắm rửa mặt.

Có điều sau khi nước lạnh vào mặt, quả thật tỉnh táo không ít, ít nhất cũng không có ngái ngủ như vừa nãy nữa.

Cô vắt khăn lông trong tay lên giá, đang chuẩn bị quay đầu nói với Lục Hi, nhưng khi quay ra mới phát hiện người đàn ông thân hình cao lớn đứng đằng sau đã không thấy nữa.

Trong lòng lại có mơ hồ, lông mày thanh tú nhíu lại vài phần, cô lập tức đi ra khỏi phòng tắm, bước đến phòng khách bên phòng căn phòng, thậm chí trên cằm còn dính vài giọt nước.

Tuy nhiên, khi chân trước của cô vừa bước ra thì nhìn thấy người đàn ông mặc vest đứng ở trung tâm phòng khách, cô lúc đó cái gì cũng không nói ra được.

Trên chiếc bàn tròn màu trắng, hoa hồng đỏ, cộng thêm những ngọn nến đang cháy... Tất cả những thứ trước mắt đều là nguyên nhân khiến không khí xung quanh trở nên lãng mạn.

Thẩm Dĩnh hoàn toàn không ngờ anh còn có trò này, cả người khi đó đều ngây ra.

“Anh...”

“Anh nói rồi, tối nay còn có việc muốn ‘làm’.” Anh cố ý nhấn mạnh từ cuối cùng, còn sợ cô nghe không rõ ý tứ ẩn giấu trong đó.

Thẩm Dĩnh ngoài đỏ mặt cũng chỉ biết đỏ mặt, ngây ngốc đứng tại chỗ nhìn người đó từng bước đi tới chỗ của cô, anh nắm lấy của cô dẫn cô ngồi vào chỗ, còn cực kỳ phong độ thay cô kéo ghế: “Ngồi đi.”

Thẩm Dĩnh còn có chút không quan anh phục vụ cho mình, nhưng khi ngồi xuống ánh mắt bất tri bất giác bị thu hút bởi một hộp hoa hồng.

Cô mở tiệm hoa, đối với mấy thứ này cũng coi như hiểu khá nhiều, nhìn thấy hộp hoa này thì cố biết đã tốn không ít công phu.

Hoa hồng vốn dễ héo, hơn nữa tạo hình một kiểu, muốn truy cầu hình dáng đẹp và độ tưới, tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng.

Cô vui vẻ nghịch những bông hoa, trong lúc vô ý ngón tay chạm vào một thứ gì đó mát mát, mới đầu cô tưởng là đế của hộp hoa cho nên không có để ý gì, nhưng khi cô sờ phải vài lần, cuối cùng phát hiện đó không thể là đáy hộp, mà là...

Thẩm Dĩnh thuận tay rút từ trong đóa hoa ra đồ vật mát mát đó, xòe lòng bàn tay dưới ánh nến, hóa ra là một lắc tay kim cương!

Cô có chút ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn người đàn ông ở đối diện: “Đây là...”

“Tặng em quà kết hôn.” Lục Hi rất thích biểu cảm của cô lúc này, điều này đối với người tạo ra bất ngờ mà nói chính là cảm giác mãn nguyện lớn nhất.

Thẩm Dĩnh ngồi chiếc lắc tay kim cương có ba kiểu dáng, cô luôn biết Lục Hi có tiền cho nên không cần nghĩ cũng biết giá cực kỳ đắt, nhưng không thể không nói giả cá của có thể đảm bảo được chất lượng tốt, chiếc lắc tay này cho dù dưới tình huống điều kiện ánh sáng không đủ đều lấp lánh động lòng này như thế, thiết nghĩ người chế tác cũng tổn không ít công phu.

Thẩm Dĩnh lại cảm thấy nặng trĩu, rõ ràng bản thân mới nhận một món quà, nhưng không biết thế nào lại có chút lo lắng: “Anh gần đây mua cho em rất nhiều rồi, em đeo không hết, không cần tiếp tục mua nữa đâu...”

“Không thích sao?” Anh nhướn tay, kênh suy nghĩ căn bản không có cùng một tần số.

Thẩm Dĩnh khẽ lắc đầu: “Không, em rất thích, em chỉ là cảm thấy không cần thiết.”

Người khác mua dây chuyền trang sức cho người yêu hoặc vợ, nhiều nhất cũng chỉ chọn nhãn hiệu xa xỉ mà thôi, nhưng vị đại gia này, đã mua chính là thu gom một loạt các nhãn hiệu cao cấp lại, cô thật sự... có chút không thừa nhận nổi.

Có một hai chiếc như thế là được rồi, chứ quá nhiều đối với cô mà nói thì có chút quá rồi.

Mặc dù điều kiện cuộc sống bây giờ tốt, nhưng rốt cuộc cũng là người đã trải qua những ngày tháng khó khăn, Thẩm Dĩnh không thích quá khoa trương lãng phí.

Lục Hi biết suy nghĩ trong lòng cô, cũng thích phần giản dị hiếm có này, không có tranh cãi với cô, anh nói: “Chiếc lắc này em cứ nhận đi, mua cũng mua rồi, sau này anh sẽ chú ý.”

Lời nói này của anh hoàn toàn chính là kế hoãn binh, suy cho cùng sau này như thế nào ai cũng không nói trước được.

Nhưng trong lòng Thẩm Dĩnh lại cho là thật, cảm thấy anh sẽ suy nghĩ.

Chiếc lắc khi đeo vào cổ tay trắng nõn của cô trông còn đẹp gấp mười lần so với nhìn bên ngoài, Thẩm dĩnh nhìn vào viên kim cương lấp lánh phát sáng trên đó thì trong lòng rất vui.

Không có người con gái nào có thể cưỡng lại sự cám dỗ trước hoa tươi và trang sức, giống như đạo lý đàn ông yêu xe và mỹ nữ vậy, đây là thứ khắc sâu trong xương tủy, không thay đổi được.

Lục Hi nhìn thấy cô vui vẻ mà lông mày cong lên, bản thân anh cũng hài lòng, nhấc tay thay cô lấy ra chiếc nắp che đồ đĩa đồ ăn, một phần bò bít tết sốt, kèm với măng tây cùng hai loại tương ớt, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta rớt nước miếng.

Độ nóng của đồ ăn vừa đúng, Thẩm Dĩnh dùng dao nĩa cắt một miếng cho vào miệng, thịt bò cao cấp vừa vào miệng đã tan ra, còn chưa cần nhai kỹ đã mềm ra, chỉ để lại mùi thơm nhàn nhạt của thịt.

Dù chỉ là liên tưởng Thẩm Dĩnh cũng có thể đoán được, miếng thịt này trước khi xem đi nướng, miếng thịt đã phải được chọn lựa kỹ cân bằng được thịt lạc đỏ cùng mỡ rồi.

Cô không nhịn được mà cảm thán một tiếng: “Wow, bít tết này thật sự rất ngon, anh mau nếm thử đi.”

Lục Hi nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ của cô, bỗng nhiên cảm thấy biểu tình khi cô nhìn chiếc lắc kim cương vừa nãy cũng không thích bằng cái này.

Ngoài miệng thì chê, nhưng trong mắt lại chứa đựng sự cưng chiều: “Không phải chỉ là miếng thịt thôi sao, thế nào còn vui hơn khi nhận được kim cương vậy?”

“Cái đó không giống~” Thẩm Dĩnh giải thích với anh: “Một cái thỏa mãn về mặt thể xác, một cái thỏa mãn về mặt tinh thần, không thể đem so sánh được, nhưng đều thỏa mãn là đúng rồi!”

“Ổ?” Nghe thế, Lục Hi nhướn mày, những ngón tay thon dài cầm dao nĩa khẽ dừng lại, nghiêng người tiến sát cô vài phần: “Vậy anh thì sao, là thỏa mãn trên phương diện nào?”

“Cái gì mà anh, em là nói...” Thẩm Dĩnh vừa chuẩn bị chỉnh anh, nói được một nửa mới hiểu lời nói đó có ý nghĩa gì, mặt mày lập tức đỏ ửng trừng mắt với anh: “Anh lại thế rồi!”

Dưới ánh nến phát sáng là gương mặt đỏ ửng của người phụ nữ, làn da mềm màng như đậu hũ giống như phản quang, đôi mắt đen láy vô thức nhìn qua, cái môi nhỏ nhắn vô thức hơi há mở, trên gương mặt trắng nõn xuất hiện một giặng hồng rất đẹp, cái gì gọi là môi hồng răng trắng, cái gì gọi là hàng mày, đôi mắt đẹp động lòng người, Lục Hi lúc này toàn hoàn hiểu rồi.

Cô rất đẹp, đẹp đến mức anh không có tâm tư ăn cơm, chỉ muốn đem cô làm bữa ăn của mình.