Một câu nói giống như bổ vào đầu mới rơi xuống, Tịch Giai Giai sửng sốt nửa phút mới hiểu được ý tứ trong lời nói của anh ta, đôi mắt to tròn ẩm ướt trừng lớn, rốt cuộc biết tất cả những chuyện và tối nay mà mình gặp phải bắt nguồn từ chuyện gì.
Một túi thuốc heroin khả nghi kia.
Hóa ra là...
"Cái đó là đồ của anh hả?" Tịch Giai Giai dùng một từ vô cùng mơ hồ để thay thế cho hai chữ ma túy.
Bùi Dục nhíu mày: "Không phải."
Không phải á?
Đầu của Tịch Giai Giai cơ hồ bị đình chỉ, nếu như không phải thì tại sao anh ta lại muốn đến trả thù minh chứ...
"Ở trên con đường này cho dù cô có phát hiện cái gì đi nữa thì cũng sẽ tìm đến tôi, có biết chưa hả?" Bùi Dục khó có được kiên nhẫn mà giải thích rõ ràng với cô ta, nhưng cũng không muốn vì vậy mà bỏ qua cô ta: "Cho nên báo cáo vô trách nhiệm của cô như thế này đã khiến tôi rất khó khăn nha..."
Cuối cùng Tịch Giai Giai cũng đã làm rõ nguyên nhân và hậu quả của chuyện này, đối mặt với cặp mắt làm lòng người hoảng loạn, cô nhắm mắt nói: "Nhưng mà tôi đâu có nói người bị tố cáo là anh đâu, tôi chỉ nhặt nó rồi sau đó giao cho..."
"Cô nghĩ thì là do cô nghĩ thôi." Bùi Dục xùy một tiếng: "Không bước vào xã hội mà muốn làm chuyện chính nghĩa vô tư, cũng không xem xem mình có đủ tư cách hay không."
Lời nói này của anh nói rất châm chọc và khó nghe, Tịch Giai Giai giống như là bị người ta tát một cái vào miệng, trên mặt nóng bừng.
Cô không cảm thấy là mình đã làm cái gì sai, cho dù hiện tại thì cũng không có, nhưng mà cô ta không dám nói ra, cũng không dám phản kháng, cô ta sợ hãi.
"Đúng, thật sự xin lỗi... Tôi không biết chuyện này lại biến thành như vậy, không phải là tôi cố ý." Cô ta nói lời xin lỗi trái lương tâm, cố gắng biểu hiện ra dáng vẻ chân thành nhất.
Bùi Dục lăn lộn trên đời nhiều năm như vậy, nếu như ngay cả cái này mà cũng không nhìn ra vậy thì thật sự là đầu óc bị nước vào rồi.
Cô ta cũng không chịu phục, sợ hãi thì sợ hãi, nhưng mà thực chất ở bên trong không có sự khuất phục.
Anh ta đột nhiên cảm giác được thú vị, cất bước đi đến gần về phía trước, khiến cho cô ta lùi từng bước lại phía sau: "Cái tôi muốn cũng không phải là lời xin lỗi của cô."
Nhịp tim của Tịch Giai Giai lại vang lên như sấm một lần nữa: "Vậy, vậy anh muốn như thế nào đây?"
"Tôi à..." Bùi Dục ý vị thâm trường phun ra hai chữ, vừa mới chuẩn bị nói tiếp thì thì cô gái ở trước mặt bỗng nhiên lại bị trượt chân vào cái rãnh ở đằng sau, theo quán tính ngã ra phía sau, một giây sau, áo sơ mi ở trước ngực của anh ta đã bị nắm lấy.
Trọng lượng của thân thể khiến anh ta không thể không cúi người xuống, ở đằng sau có vách tường nên có thể chống đỡ một phần trọng lượng của cô ta. Tịch Giai Giai vô thức ngẩng đầu lên, trong lúc mà cô ta còn chưa thấy rõ thì môi dưới đã sượt qua một làn da ấm áp, cuối cùng dừng lại ở hai cánh môi mềm mại mang theo hơi lạnh.
Tịch Giai Giai khó có thể tin được mà nhìn gương mặt đẹp trai trong gang tấc, tất cả những thứ xung quanh dường như đều đang dừng lại, âm thanh biến mất, hình ảnh cũng biến mất, chỉ còn lại nhiệt độ nóng bỏng mềm mại này liên kết với đối phương.
Cô ta nhìn đôi mắt hơi nheo lại của người đàn ông, giống như là có một dòng điện chạy qua, bỗng nhiên buông tay ra.
Hô hấp của cô ta hoàn toàn hỗn loạn, Tịch Giai Giai vô thức đưa tay chạm lên môi của mình, ở nơi đó thậm chí còn còn mang theo vết máu lúc nãy còn chưa được lau khô, cảm giác duy nhất mà cô ta có thể cảm nhận được chính là sự lạnh lẽo lưu lại lúc nãy.
Gương mặt của Bùi Dục đã hoàn toàn đen thui, lúc nãy anh ta bị cưỡng hôn?
Tịch Giai Giai nhìn biểu cảm lạnh người của anh ta, ngay cả ánh mắt phóng tới cũng mang những ngọn lửa nhỏ cháy kêu lốp bốp, dường như là theo bản năng mà bật thốt lên: "Đây, đây là nụ hôn đầu của tôi."
Lời vừa nói ra khỏi miệng hai người đều ngây ngẩn cả người, ngay cả Tịch Giai Giai cũng không biết tại sao mình lại muốn nói như vậy.
Cô chỉ là đơn thuần không muốn cho đối phương nghĩ rằng mình cố ý muốn chiếm tiện nghi, dù sao thì sắc mặt của anh ta cũng thật sự quá khó nhìn.
Nụ hôn đầu tiên?
Lúc này Bùi Dục quả thật đứng hình, ngay cả vệ sĩ ở phía sau của anh ta cũng có chút sửng sốt.
Người phụ nữ này còn chuẩn bị mang đến cho anh ta bao nhiêu bất ngờ không thể tưởng tượng được?
Dạng phụ nữ như thế nào cũng đã điều chơi qua, duy nhất chỉ chưa chạm qua người thiếu kinh nghiệm, luôn luôn cảm thấy trách nhiệm lớn lại bị phiền phức. Nhưng mà lúc nãy cô ta nói cái gì chứ, nụ hôn đầu tiên à?
Nhìn thông tin của mới có hai mươi tuổi, chưa đi đến một bước cuối cùng, ngay cả hôn mà cũng chưa từng?
Trong lòng của Bùi Dục đột nhiên lại hơi ngứa ngáy, đó chính là một loại cảm xúc vô cùng tồi tệ, ánh mắt khóa chặt cô gái không biết làm sao ở trước mặt, bỗng nhiên anh ta kéo môi cười cười, cánh tay dài kéo phần gáy của cô ta qua, trực tiếp kéo người đến trước mặt mình, tùy ý để cho hô hấp phun ra ở trên mặt của cô ta: “Cô nói nụ hôn đầu tiên thì chính là nụ hôn đầu tiên à?"
Tịch Giai Giai căn bản không hiểu được suy nghĩ của một người đàn ông ở trong một nghìn bông hoa, cảm thấy người này hung hắng càn quấy: "Cái chuyện này, chuyện như thế này sao tôi lại phải lừa anh?"
"Vậy cũng không dễ nói, nếu như cô đùa bỡn tôi thì sao đây?" Nói xong anh ta lại cúi đầu xuống, lúc cánh môi cách môi của cô ta chỉ có hai cm: "Để tôi thử nghiệm một chút."
Vừa dứt lời, Bùi Dục lập tức hôn lên hai cánh môi mỏng manh bởi vì khẩn trương mà trở nên có chút tái nhợt, dùng lực mà hôn để làm cho cánh môi kia trở nên đỏ bừng quyến rũ.
Một màn trước mắt này đến quá đột ngột, vệ sĩ lập tức đều không hẹn mà quay đầu sang chỗ khác, sợ mạo phạm, chỉ là trong lòng lại nhịn không được mà nghi ngờ.
Lúc nãy cậu Bùi còn có dáng vẻ muốn đem người ta xé nát cho chó ăn, làm sao lúc này lại đến cảnh hôn rồi?
Tâm tư của cậu Bùi giống như cây kim dưới đáy biển nha.
Tịch Giai Giai cứng đờ cả người, quá mức kinh ngạc cho nên quên đi cả phòng thủ, miệng đã bị anh ta cạy mở ra, giữa hô hấp tất cả đều là mùi nước hoa mát lạnh ở trên người của người đàn ông. Cô ta không có chút kinh nghiệm nào, lập tức bị dọa cho choáng váng, lấy hơi cũng không biết, kìm nén đến nỗi khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
Bùi Dục sẽ không dịu dàng và cũng không muốn dịu dàng, anh ta dùng cách trưởng thành nhất trực tiếp nhất để tiến hành nụ hôn này, cảm nhận được cô gái ngây ngô và luống cuống, đáy lòng sinh ra một chút cảm xúc cực kỳ lạ thường.
Có một loại cảm giác... thỏa mãn kỳ quái?
Thật sự chẳng lẽ chính là nụ hôn đầu?
Vừa nghĩ đến cái miệng nhỏ này chưa bị người ta khám phá, anh ta nhịn không được mà muốn hôn sâu hơn một chút, bàn tay chống đỡ lấy phần gáy của cô ta tăng thêm sức lực, ép cả thân thể của cô ta lên trên vách tường.
"Ưʍ..." Đầu đυ.ng phải vách tường, rốt cuộc Tịch Giai Giai cũng lấy lại tinh thần, cô ta suy nghĩ muốn nghiêng đầu đi nhưng mà lại bị kiềm chế chặt chẽ, ngay cả động cũng động không được.
Cô ta vừa gấp gáp lại vừa tức giận, hoàn toàn không biết người này định làm gì với mình, nụ hôn này quá mức xâm lược, khiến cô ta có một loại cảm giác bất an như là khu vực bí mật của mình bị người khác xâm chiếm.
Đầu lưỡi của người đàn ông linh hoạt không ngừng làm loạn ở trong miệng của cô ta, môi dưới bị hút đến nỗi đau đớn, Tịch Giai Giai bị ép đỏ cả mắt, há miệng ra cắn xuống đầu lưỡi của người đàn ông.
Có lẽ là đã có kinh nghiệm đã cắn một lần lúc nãy, lần này Tịch Giai Giai không có dùng hết sức lực của mình, chỉ là hơi cắn rách da một chút.
Chỉ là một vết thương như vậy ở trên đầu lưỡi, cảm giác đau bị nhân lên gấp mười lần.
"Shit..." Bùi Dục buông thân thể của cô ta ra, đưa tay nhẹ nhàng chạm lên khóe môi của mình, trước mắt bỗng nhiên có một bóng dáng màu đen lướt qua, đôi lông mày rậm rạp hơi nheo lại, dường như là xuất phát từ bản năng chuẩn xác của mình mà hưng ác bắt được bàn tay đang đánh tới.
Năm ngón tay thon dài có lực dùng sức nắm lấy cái cổ tay không thể nào chịu đựng được sức mạnh, sức lực không nhỏ, vừa mới buông ra đã xanh tím một mảng.
"Móng vuốt còn rất lợi hại..." Bùi Dục chẳng hề để ý mà ngước mắt lên, vừa mới chuẩn bị nói lời châm chọc thì không ngờ lại trông thấy một gương mặt nhỏ tràn đầy nước mắt, chỉ trong một chốc lát sau trên gương mặt đều là vết tích của nước mắt đan xen nhau, nước mắt trong đôi mắt không kịp bị lấp đầy thì đã rơi lộp bộp xuống.