Chỉ cần nghĩ tới vết thương trên mặt trên người Thẩm Dĩnh, anh hận không thể dùng dao chém đối phương, ngày thường anh còn không nhẫn tâm bứt một sợi tóc của cô, bây giờ lại bị tên đàn ông khác dùng xe kéo đi xa như vậy, nếu không phải may mắn, cô sẽ thế nào?
Lục Hi không dám nghĩ, cho dù chỉ là một giả thiết cũng khiến tim anh run rẩy.
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi thật sự không biết...” Tên đàn ông đau khổ, chỉ tiếc khuôn mặt đó đã hoàn toàn sưng húp, mắt mũi như chen cũng một chỗ, nước mắt xen lẫn tia máu chảy ra từ mũi và miệng, nhìn rất đáng sợ.
Người phụ nữ bên cạnh thấy một màn này, sức lực toàn thân cũng bị rút sạch, không dám tin tất cả những gì mình đang trải qua, bà ta hoảng sợ nhớ tới trước khi xảy ra chuyện, tư thái của người phụ nữ đó bình tĩnh lại kiên cường như vậy, lại có chỗ dựa vững chắc như núi, sao có thể sẽ sợ loại người như họ.
Thật sự là ếch ngồi đáy giếng, bây giờ tốt rồi, những người này sẽ không thật sự đánh họ tàn phế chứ?
Vừa nghĩ vậy, chỉ thấy Lục Hi hung hăng đá một cú lên đầu người đàn ông nằm trên đất, một tiếng buồn bực vang lên, người đó cuối cùng không chịu đổi cú đánh mãnh liệt như vậy, nhắm mắt trực tiếp hôn mê.
Ánh mắt Lục Hi dời tới người phụ nữ bên cạnh, người sau trực tiếp bị dọa mặt đầy nước mắt, thê thảm co ro, mặt đầy ghê tởm.
“Ô ô ô!” Người phụ nữ nôn nóng muốn nói gì đó, chỉ đáng tiếc trong miệng bị nhét đồ, không thể phát ra tiếng, chỉ có thể tuyệt vọng ô ô.
Rất rõ ràng, Lục Hi cũng không muốn cho bà ta cơ hội nói chuyện, toàn thân trên dưới tràn đầy hơi thở chém gϊếŧ sau cuộc bạo lực, giống như la sát từ địa ngục, nhìn đôi mắt tức giân đỏ au, giống như một giây sau sẽ bị anh chém đứt đầu uống máu tươi.
Đáng sợ, thật sự quá đáng sợ.
Trên thế giới sao lại có người như vậy, chỉ một ánh mắt cũng khiến bà ta có cảm giác đau khổ sắp chết.
Lục Hi từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ dưới đất, nhìn khuôn mặt bẩn thỉu đó, không ra tay, mà dùng một ánh mắt với vệ sĩ bên cạnh, người sau hiểu ý, lập tức kéo tóc người phụ nữ...
Bùi Dục nghe thấy tiếng kêu đau đớn của phụ nữ, lúc này mới dời ánh mắt sang, nhìn tình cảnh hỗn loạn trước mắt, có chút ngoài ý muốn.
Biết tính cách anh, nhưng trước giờ chưa từng nhìn thấy người đàn ông này ra tay với phụ nữ, mặc dù lần này cũng không tự mình ra tay, nhưng đến cùng vẫn là có suy nghĩ này.
Thẩm Dĩnh đối với anh mà nói, thật sự chính là chí báu không thể mất đi, cho nên phàm là có ai muốn gây ra chút tì vết cũng tuyệt đối không được.
Đó là phòng tuyến cuối cùng của người đàn ông này, không thể đυ.ng tới, cho dù là lại gần cũng không được.
Bùi Dục năm nay cũng ba mươi lăm rồi, mặc dù tuổi nhỏ hơn, nhưng tính ra cũng chỉ nhỏ hơn Lục Hi hai ba tuổi, cũng một bó tuổi rồi, không phải chưa từng quen bạn gái, lại không có ai phù hợp, bên cạnh người đến người đi, anh cũng từng rơi vào tình cảm nồng nhiệt nhất, nhưng cuối cùng vẫn theo thời gian mà phai nhạt.
La Quyết Trình nói anh vẫn chưa gặp được người thật lòng yêu thương, cho nên lúc nhìn thấy Lục Hi đối xử với Thẩm Dĩnh như vậy, trong lòng anh rất hâm mộ.
Không ai không tim tình cảm như vậy, em là của anh, anh là của em, cảm giác thuộc về nhau này, chỉ có người thật lòng yêu thương mới có thể cảm ứng lẫn nhau.
Bùi Dục dùi xì gà vào trong gạt tàn, đôi chân dài đứng dậy khỏi bàn làm việc đi về phía người đàn ông đó, ánh mắt lướt qua bóng hình đôi nam nữ, phân phó người sau lưng: “Xử lý sạch sẽ, ‘tiễn’ người đi.”
“Dạ, giám đốc Bùi.”
Bùi Dục lặng lẽ đẩy mở cửa văn phòng, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, khuôn mặt vui vẻ làm một động tác xin mời với Lục Hi: “Đi đi, anh Lục Hi, bên cạnh mới mở quán đồ Nhật không tệ, đi thử thử.”
Giọng điệu này, động tác này, giống như tất cả xảy ra vừa rồi chỉ là ảo giác, vệ sĩ trong phòng cũng không nhịn được hung hăng giật giật lông mày.
Đợi hai người rời đi, nhìn hai người nghiêng ngả trên đất, chỉ có thể âm thầm đồng tình trong lòng, chọc ai không được, lại chọc tới hai vị đại thần không thể chọc nhất ở thành phố J, chỉ trách họ...cho nên làm người, tuyệt đối đừng tự cho rằng mình có thể bắt nạt người khác,
...
Sau khi ra khỏi Hồng Đỉnh, đã gần chín giờ, Lục Hi gọi cuộc điện thoại cho bệnh viện, Thẩm Dĩnh vẫn chưa tỉnh.
Bùi Dục nghe thấy đại khái nội dung trong điện thoại, biết người này có thời gian, lúc này cũng chỉ có đến nhà hàng thích hợp, lại thêm anh ta gần đây điên cuồng yêu thích món Nhật, bèn giật trước giật sau kéo Lục Hi đi.
Bên cạnh Hồng Đỉnh có một hẻm nhỏ, không giống với sự náo nhiệt phồn hoa trên đường lớn, vừa vào hẻm, đầu đường thắp sáng ánh đèn mờ ảo, khiến con đường nhỏ vốn yên tĩnh càng thêm tĩnh mịch.
Hai tay Bùi Dục đút túi đi về phía trước, giơ tay sờ sờ dái tai, thở ra một hơi, ngẩng đầu nhìn sắc đêm đã hoàn toàn u ám, ở trong hoàn cảnh phức tạp đã lâu, ngược lại thật sự cảm thấy thoải mái không ít.
Nhà hàng tên Quỳnh Chi, ở vị trí lệch về nửa sau con hẻm nhỏ, là một căn nhà ở ba tầng kiểu cũ cải tạo, Bùi Dục biết cửa hàng này là vì quản lý nhà mình đề cử, nói cực kỳ ngon, đáng để thử.
Anh tối đó vừa khéo muốn một mình tùy ý dùng cơm, trong lòng suy nghĩ bèn cứ vậy đi tới nơi này, không nghĩ tới nguyên liệu quả thực không tệ, rất nhiều thứ đều là nhập khẩu bằng đường hàng không, cảm giác rất tốt.
Hai người đi tới cửa nhà hàng, đẩy mở cánh cửa gỗ nho nhỏ, đỉnh đầu vang lên tiếng phong linh thanh thúy, tiếp đó, một cô gái mặc kimono đi xuống nghênh đón hai người vào.
Cô gái nhìn thấy Bùi Dục thì sững sờ một chút, cô còn nhớ mấy ngày trước vị khách này đã tới, vì nhìn anh cực kỳ không giống với các vị khách ngày thường tới, mặc quần áo có rất đắt, đeo đồng hồ có vẻ rất mắc, dáng cao hơn mét tám, cả người tản ra sức hút.
Cô gái cực kỳ lễ phép dẫn hai người vào: “Xin chào quý khách, xin hỏi có đặt trước không?”
“Chỗ cô còn cần đặt trước?” Bùi Dục nhướn nhướn mày, không cho là đúng: “Tìm một phòng bao cho tôi đi, lớn một chút.”
Nghe vậy, cô gái chỉ ngước mắt liếc nhìn anh, hàng mày thanh tú khẽ nhíu, miệng vẫn khách sáo nói: “Dạ, anh đợi một chút, tôi đi xem vị trí.”
Một phút sau, cô gái quay lại, dẫn hai người đến phòng bao phong cách tatami ở cuối cùng, trước khi vào phải cởi giày, mang vớ.
Hai người đàn ông ngồi xuống, Bùi Dục nhìn cũng không nhìn, trực tiếp sảng khoái gọi một phen những món đắt nhất và thức ăn giới hạn hôm nay, chiếm đầy hai trang lớn trên thực đơn điện tử.
Thấy anh còn muốn gọi lẩu sukiyaki, cô gái đứng ở cửa thấp giọng nhắc nhở một câu: “Thưa anh, nếu là hai người dùng, những món này đã đủ ăn rồi.”
Bùi Dục lập tức khựng ngón tay lại, có chút ngoài ý muốn ngước mắt nhìn cô, trước đó không để ý, lúc này vừa nhìn đột nhiên phát hiện cô gái này rất xinh đẹp, khuôn mặt tròn tròn, làn da trắng nõn mềm mại, miệng nho nhỏ, mắt lại lớn như linh đan, sóng mũi thẳng phản xạ ánh sáng trên đỉnh đầu.