Trong khoang xe yên tĩnh toàn bộ đều là tiếng còi cấp cứu vang lên bên ngoài, giọng nói vừa thốt ra, Thẩm Dĩnh lúc này mới ý thức được mình vừa nói gì.
Hawk, vụ án bắt cóc, còn có những việc khi ở nước Y, đột nhiên lại quay về trong đầu cô lần nữa, không chút tiếng động, không chút cảm giác kỳ lạ, cô thậm chí không cần cố ý để đi tiếp nhận cái gì, những ký ức vốn nên thuộc về cô đã lần nữa xông vào, lấp đầy toàn bộ những khoảng trống còn thiếu.
Nếu không phải bây giờ Lục Hi nhắc nhở, cô vẫn không phát hiện ký ức của mình đã quay về.
“Em...” Thẩm Dĩnh có chút sững sốt, không biết nên phản ứng thế nào, nhưng không thể phủ nhận, cô quả thực đã nhớ ra.
“Em nhớ lại hết rồi đúng không?”
Thẩm Dĩnh nhìn khuôn mặt còn kích động và mong đợi hơn cả mình, mũi thoáng chốc chua xót, thời gian lâu như vậy, đối diện với cô mất trí nhớ, anh đã sợ hãi biết bao, nhớ lại tất cả những việc xảy ra trong khoảng thời gian này, nước mắt không nhịn được trào ra...
Không cần bất cứ lời nói nào, cô khóc không thành tiếng, Lục Hi biết, cô nhớ ra rồi, nhớ ra toàn bộ rồi.
Ngay cả máy giám sát trên người cô cũng vì cảm xúc xao động lúc này của Thẩm Dĩnh mà chỉ số lúc cao lúc thấp, y tá bên cạnh kiên trì nhắc nhở một câu: “Anh Lục, bệnh nhân bây giờ súc khỏe vẫn chưa ổn định, tốt nhất cảm xúc đừng để quá kích động.”
Lục Hi lập tức kiềm lại cảm xúc, vẫn không quên dặn dò cô: “Thả lỏng một chút, ngoan, anh ở đây.”
Anh nói vậy, trong lòng Thẩm Dĩnh càng kích động, đặc biệt là kết hợp kí ức của khoảng thời gian trước và sau khi mất trí nhớ lại, càng thêm không biết là cảm giác gì.
Chuyện cô có thể làm, không thể làm, người đàn ông này đều làm hết cho cô, anh miệng lưỡi vụng về, trước giờ đều không nói những lời mật ngọt, cho dù nói cũng cực kỳ ít ỏi.
Nhưng chính người đàn ông không biết biểu đạt như vậy, lại vào lúc cô mất đi tất cả, hủy dung, mất trí nhớ, quên đi tất cả, kéo cô từ dưới vực sâu lên.
Thẩm Dĩnh không nhịn được nữa, nước mắt ào ra, trượt xuống tóc mai bên mặt cô, cảm xúc kích động tột độ, ngay cả nước mắt cũng không cách nào khống chế, toàn bộ cảm xúc trong ngực thoáng chốc bao trùm cô.
Thẩm Dĩnh chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, không nhìn thấy gì cả.
Lục Hi thấy cô lại hôn mê, tim như nhảy khỏi cổ họng, vội nhìn chỉ số trên màn hình, như ngồi trên đống lửa, cực kỳ bất ổn hỏi y tá bên cạnh: “Chuyện gì vậy? Cô ấy không phải tỉnh rồi sao, tại sao lại hôn mê?”
Y tá vội an ủi người đàn ông bất an tới mức sắp nhảy khỏi xe: “Anh Lục, anh yên tâm, cô Thẩm không có nguy hiểm tính mạng, chỉ là vì đầu chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cho nên xảy ra tình huống như vậy.”
“Có hậu di chứng không?”
Chấn động não nhẹ, vết thương như vậy trong mắt nhân viên y tế có lẽ chỉ là sơ cấp nhất nhất nhất, nhưng suy nghĩ tới cảm xúc căng thẳng bây giờ của Lục Hi, y tá vẫn vô cùng khách sao giải thích: “Sẽ không, chỉ cần sau đó nghỉ ngơi đầy đủ, chú ý hồi phục, sẽ không có vấn đề, anh xem, điện tâm đồ và huyết áp đều bình thường.”
Lục Hi lúc này mới chú ý tới ý nghĩa của hai dây này, cuối cùng ổn định cảm xúc.
Y tá thở phào, thật sự sợ người đàn ông này nôn nóng sẽ lật cả đỉnh xe, còn may không có...Cô nhìn khung cảnh con đường lùi như bay lại phía sau ngoài cửa sổ, lần đầu tiên cảm thấy tốc độ xe cấp cứu chậm như vậy.
Hai mươi phút sau, xe cấp cứu tới cửa bệnh viện La thị, Thẩm Dĩnh được mọi người đẩy xuống xe vào phòng bệnh, cả quá trình Lục Hi đều ở bên cạnh.
Chờ đợi cô là một loạt kiểm tra toàn diện và chữa trị.
Lục Hi bị bắt đợi ngoài phòng kiểm tra, còn chưa được năm phút, La Quyết Trình đã nhanh chóng đi tới, anh chặn người lại: “Thẩm Dĩnh...”
“Đợi lát nữa nói với anh, tôi bây giờ phải vào tiền hành điều khiển đài kiểm tra.” La Quyết Trình nhấc tay cắt ngang lời anh, không nói gì nhiều đã nhanh chóng vào phòng kiểm tra.
Thẩm Dĩnh nhìn cánh cửa đó mở rồi lại đóng, gấp như kiến bò trên chảo nóng.
Anh trước đây chưa từng như vậy, bây giờ trải qua nhiều phong ba bão táp như thế ngược lại lại trở nên sợ hãi, bộ dạng này nếu bị mình năm năm trước nhìn thấy, nhất định sẽ mang một câu ngu xuẩn đi, chỉ đáng tiếc anh bây giờ căn bản không thể khống chế.
Còn may thời gian kiểm tra không quá lâu, không tới nửa tiếng, La Quyết Trình đã là người đầu tiên bước ra, trên tay còn cầm bản báo cáo vừa đóng dấu mới ra lò.
“Mặc dù anh xem không hiểu, nhưng vẫn cho anh xem một cái, nói đơn giản, thân thể Thẩm Dĩnh đều là vết thương ngoài da, không có chỗ nào bị thương nặng, nhưng vẫn cần nhập viện quan sát một ngày, sau đó về nhà tĩnh dưỡng nửa tháng, cơ bản sẽ không có vấn đề.” La Quyết Trình đưa báo cáo trong tay cho anh, nhìn thấy đôi môi khô khốc nứt toác của người đàn ông, không nhịn được thở dài: “Tôi thấy cô ấy còn chưa xảy ra chuyện, anh đã hù chết chính mình trước rồi.”
Lục Hi xem đại khái báo cáo một chút, ngón tay vẫn lạnh, xác định cô không sao mới thở phào một hơi, ngẩng đầu nhắm mắt lại, giơ tay bóp khóe mắt, như bất đắc dĩ, lại như đè nén trầm ngâm một tiếng: “Không khống chế được.”
“Hai người đó... trực tiếp thuê tháng ở bệnh viện tôi là được rồi, cứ ba ngày năm bữa lại chạy tới đây, hôm nay vừa nói thì là tai nạn xe, dọa tôi hết hồn.” La Quyết Trình nói, người trong phòng kiểm tra đã chuẩn bị ra, anh ta quay đầu nhìn một cái, lắc lắc cổ có chút mỏi: “Được rồi, đợi ra thì anh đến phòng bệnh canh chừng đi, tôi còn phải tới chỗ Đường Uyển xem một cái.”
Nhắc tới Đường Uyển, Thẩm Dĩnh thu lại chút cảm xúc hỏi: “Tình huống của cô ấy thế nào?”
“Cô ấy à...” La Quyết Trình suy tư vài giây, có chút thất vọng lắc lắc đầu: “Vô cùng không tốt, mặc dù triệu cảm giác cơ thể đã được duy trì, nhưng ý thức... rất khó hồi phục.”
“Không có cách nào sao?”
“Tạm thời không có.” La Quyết Trình cũng chỉ dám nói ra lời thế này trước mặt Thẩm Dĩnh, đối diện với mẹ Đường Uyển mà Mã Thiên Xích, anh chỉ có thể cẩn thận cổ vũ, không dám cho quá nhiều hi vọng, lại cũng không dám nói quá bi quan, sợ họ không trụ được.
Hành y nhiều năm như vậy, khoảng thời gian này là thời gian mệt mỏi nhất.
“Vết sẹo sau lưng Thẩm Dĩnh vẫn phải đúng giờ làm trị liệu laser, nhưng lần này tôi sẽ hoãn hai ngày, đợi cô ấy hồi phục một chút, nói với anh trước, đừng tới lúc đó lại đau lòng.”
“Ừ.” Lục Hi không có ý kiển phản bác, khiến La Quyết Trình có chút ngoài ý muốn.
“Vậy tôi đi nhé?”
Lục Hi nhìn anh em nhà mình sắc mặt có chút trầm, thấp giọng nói một câu: “Vất vả anh rồi.”
“Không sao, tôi cũng quen rồi.” La Quyết Trình cười cười, không để ý.
“Tôi nghe nói cậu muốn làm hạng mục nghiên cứu đó, tiền vốn hai ngày nữa tôi sẽ gửi cho anh.” Lục Hi không có biểu cảm gì, đối diện với khoản tiền lớn như vậy, lại như tiêu vài tỷ.
La Quyết Trình sững sờ một chút, nhướn nhướn mày: “Cái gì? Không phải tôi nghe nhầm chứ?”
Lục Hi không thèm nghĩ đã mở miệng: “Không có, đầu tư cho anh, xem như bồi thường.”
La Quyết Trình nhìn bóng lưng xoay người đi vào phòng bệnh của người đó, đột nhiên sinh ra cảm giác hạnh phúc khi được số tiền lớn bao nuôi, đầu không đau nữa rồi, tim cũng không mệt nữa, một lúc làm ba phẫu thuật cũng không có vấn đề.