Dường như ngay khi cô xuống nước, Hawk cũng xuống theo, nhưng hắn ta chỉ thả nửa người xuống, nửa người phía trên dựa vào cánh tay mạnh mẽ chống ở cánh cửa lối đi bí mật, hắn ta móc một khẩu súng lục giảm thanh tinh xảo từ phía sau, hướng ngay phía trước cửa sổ bắn hai phát súng.
Thẩm Dĩnh không nhìn thấy gì, mưa rơi quá lớn, nước sông dâng lên, những cơn sóng cũng theo đó mà trở nên lớn hơn, cô bất ngờ bị đẩy xuống nước không kịp chuẩn bị, nên nhổ mấy ngụm nước bọt mới có thể ổn định lại.
Hawk thuận tiện đóng cánh cửa của lối đi bí mật lại, sau đó liền trôi theo dòng nước bơi về phía hạ lưu.
Lực tác động to lớn đẩy thân thể cô về phía trước, bên trong màn mưa lớn, cô dường như không hấy rõ mặt sông trước mặt, chỉ có thể bị Hawk dẫn dắt một cách thụ động.
Cô thử kêu cứu nhưng vừa mới mở miệng ra thì nước sông đã rót đầy miệng, khí quản bị sặc.
Không biết qua bao lâu, toàn thân của cô đều sắp đông cứng bởi nước sông lạnh lẽo này, ngay lúc lờ mờ, rốt cuộc Hawk cũng dùng sức, ngược hướng dòng nước kéo cô lên bờ.
Không bao lâu, hai người bò lên bờ, không đợi cô kịp thở dốc vài hơi, quần áo trên người cô bỗng nhiên bị xốc lên, một giây sau, trên lưng cô có thêm một chiếc hộp hình vuông màu đen.
Thẩm Dĩnh nhíu mày, vô thức đưa tay kéo, không đợi cô đυ.ng tới, liền nghe được giọng người đàn ông cảnh cáo: “Đó là bom hẹn giờ, không muốn chết thì đừng lộn xộn.”
"..." Động tác của Thẩm Dĩnh bỗng nhiên cứng đờ, ánh mắt lại một lần nữa rơi vào trên đồ vật nhỏ kia, mồ hồi lạnh đã hiện đầy trên trán.
"Nếu như lát nữa cô tự ý chạy trốn hoặc phát ra âm thanh tôi không muốn nghe, tôi sẽ lập tức kích nổ nó.” Giọng nói của Hawk vô cùng bình tĩnh, giống như kích nổ một quả bom đơn giản như dẫn đường cho một quả bóng bay.
Chuyện tới nước này, bom cũng đã bị gắn ở trên người, sự hoảng loạn trên người Thẩm Dĩnh bất ngờ trấn định trở lại, cô nheo mắt, nhìn hắn ta cất súng ống và đạn dược được chôn ở gốc cây lên: “Nếu như anh kích nổ nó, vậy chúng ta đều không sống nổi!”
"Bị cảnh sát bắt và chết với tôi mà nói có khác nhau sao?" Hawk cười khẽ, hiển nhiên đã tính toán đến trường hợp xấu nhất.
Hạt mưa rơi trên người, lách tách rung động, ánh mắt Thẩm Dĩnh nhìn vào người đàn ông đang ngồi xổm dưới đất: “Vậy, là cảnh sát tới?”
Động tác của Hawk dừng lại, lúc này mới nhận ra được rằng vừa rồi cô chỉ là đang nói nhảm mà thôi.
Hắn ta cười lên, giọng nói biến mất trong màn mưa, không biết nên khen cô thông minh hay là xảo trá, hắn ta đứng dậy đi đến trước mặt cô: “Không sai, có thế sống qua đêm nay hay không, tốt nhất cô nên cầu nguyện thượng đế!”
Nói xong hắn ta cũng không tiếp tục nói nhảm, trực tiếp đi về phía trước, Thẩm Dĩnh gắt gao nắm chặt một góc của quá bom đang bị trói trên người kia, bám sát theo.
Mưa lớn như thế, dù cô liều mạng dùng sức đạp mạnh bước chân xuống để in dấu chân, đi không được bao lâu thì đều bị nước mưa rửa trôi, cô biết là Lục Hi tới cứu mình, hơn mười ngày sống như địa ngục qua đi, cuối cùng anh cũng không quan tâm đến ngàn vạn khó khăn để đi đến bên cạnh cô.
Đôi mắt Thẩm Dĩnh bị mưa làm cho đỏ bừng, nghĩ đến nơi rừng sâu hẻo lánh này có cô ở đây, một trái tim không kìm được mà đập mạnh điên cuồng.
Đây là lần duy nhất trong nhiều ngày như vậy cho đến nay, cô cảm thấy cuộc sống mình còn có chút hi vọng.
Trước mặt cô, bóng lưng của Hawk rõ ràng như thế, vô số lần cô muốn tiến lên chống lại người đàn ông này, nhưng trên người anh ta đầy vũ khí, mà tay cô lại không một tấc sắt.
Đi lên, cũng chỉ có thể chịu chết.
Cô không thể chết, vì cứu cô, anh đã chuẩn bị nhiều như vậy, giờ phút này chính là thời điểm quan trọng nhất, cô không thể lơ là.
Sống chết ngay ở trước mặt, không ai biết một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì, điều cô có thể làm cũng chỉ là tự bảo vệ tốt chính mình.
...
Ở một bên khác, trong núi rừng, đội viên đột kích thật vất vả mới khống chế được các phần tử ngoài vòng pháp luật, vừa chuẩn bị tiến đến tập kích ngôi nhà gỗ thì đột nhiên nghe được hai tiếng súng nổ từ hướng ngôi nhà bắn ra, đội trưởng vô cùng lo lắng khom người ở vị trí cửa ra vào, hai tay cầm khẩu súng thật chặt, sau đó liếc mắt nhìn về người đứng phía sau ra hiệu một cái.
Người kia một cước đá văng cửa ngôi nhà, tất cả những người mặc đồ đen đồng phục trong nháy mắt đều xông vào, họng súng chĩa thẳng vào mọi ngóc ngách trong ngôi nhà, đến khi tìm toàn bộ căn phòng, người đã không còn ở đây, chỉ còn lưu lại dấu vết chiếc bàn bị di chuyển.
Đội trưởng tiến lên cạy mở sàn nhà, họng súng chĩa hướng xuống dưới chỉ thấy mặt sông đang chảy cuồn cuộn.
"Mẹ kiếp! Chạy trốn!" Đội trưởng chửi nhỏ một tiếng, lập tức phân phó những người đang ở phía dưới hạ lưu nhận lệnh: “Hawk chạy trốn, con tin cũng không thấy, phái người tìm kiếm ở đường sông và phía hạ lưu dòng sông, hành động cẩn thận!”
Các phân đội nhỏ ở hạ du của dòng sông ngay sau khi nhận được tin tức, lập tức phái người đi tìm kiếm. Lục Hi cũng đang ở trong xe phía hạ lưu dòng sông chờ đợi, nhưng vẫn còn cách một khoảng so với khu rừng.
Nghe được tin tức này, anh trầm ngâm một lát, sau đó cởϊ áσ khoác trên người, cầm áσ ɭóŧ chống đạn ở phía sau mặc vào, động tác dứt khoát lưu loát, không có một chút do dự.
Có kinh nghiệm từ lần trước, lần này Lục Hi xuất hiện tại trận, cố ý phái hai vị đặc công ở bên cạnh trông coi, lấy danh nghĩa là bảo vệ anh, thật ra càng nhiêu hơn đó chính là sợ anh xúc động làm ra chuyện gì đó không thể cứu vãn.
Không phải sao, chuyện bọn họ lo lắng đã phát sinh.
"Anh Lục, anh không thể vào rừng, không ai yểm hộ, một mình anh hành động thật sự quá nguy hiểm.”
"Đúng vậy, hơn nữa nhiệm vụ cũng đã được lên kế hoạch và diễn thử trước rất nhiều lần, anh tự ý hành động cũng sẽ ảnh hưởng đến các phân đội khác.”
Thật ra nói tới nói lui, cũng chỉ là sợ anh không giúp được gì mà còn gây cản trở.
Những điều này Lục Hi tại sao lại nghe không hiểu chứ.
Khi hai người đặc công đang lo lắng nhìn chằm chằm vào anh, anh cũng không xúc động xuống xe mà một lần nữa mặc lại áo khoác ngồi trên xe: “Tôi có nói tôi muốn hành động sao?”
Hai người kia nhìn nhau, nhao nhao nhìn về chiếc áσ ɭóŧ chống đạn anh đang mặc trên người.
Người đàn ông mặt mày không thay đổi, quay đầu nhìn dãy núi chập chùng đang bị che phủ bởi một mảnh mây đen cách đó không xa: “Yên tâm, tôi mặc cái này chẳng qua là để bảo vệ tính mạng thôi.”
Nghe anh nói như vậy, hai người nhẹ nhàng thở ra, thật đúng là anh nổi nóng, cản cũng không cản được, thời điểm như thế này, sợ nhất chính là chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Nhưng bọn họ không biết, sự cố nén bình tĩnh chỉ là vỏ bọc bên ngoài, trong lòng anh đang bị dày vò đến mức nào, muốn ngay lập tức xông vào trong dãy núi đó đến mức nào.
Những hạt mưa lớn chừng hạt đậu đập vào cửa kính, không có một chút xu hướng giảm nhỏ, ngược lại mưa càng rơi càng lớn hơn.
Bàn tay đặt ở trên đầu gối đã siết chặt thành nắm đấm, đôi mắt hung hăng nhắm nghiền lại, anh đã đồng ý với đội trưởng, nhất định phải bình tĩnh và bình tĩnh, không nhận được lệnh thì tuyệt đối không được tự ý rời xe mà anh ta cũng cam đoan sẽ đưa Thẩm Dĩnh nguyên nguyên vẹn vẹn trở về.
Vì câu nói này, anh phải chờ.
Độ ẩm trong không khi vô cùng lớn, không biết qua bao lâu, mưa rơi nhỏ hơn một chút, thay vào đó là hơi nước trắng mịt mờ một mảnh sương mù, hoàn cảnh như vậy càng làm cho tất cả mọi người nơm nớp lo sợ.
Nhưng vào lúc này, máy giám sát đang yên tĩnh bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang to lớn, âm thanh này phát nổ tất cả mọi người đề nín thở, kênh tín hiệu mất đi, chỉ còn lại tiếng ông ông chói tai, nhân viên phụ trách vội vàng tìm kiếm tín hiệu và cố gắng liên lạc…
"Đội trưởng Triệu, đội trưởng Triệu có nghe thấy gì không?"
"Đội trưởng Triệu? Vẫn còn ở đó chứ? Tôi ở bên trung tâm giám sát.”
"Đội trưởng Triệu..."
Máy giám sát yên tĩnh cuối cùng cũng truyền đến âm thanh chói tai, giờ phút vô cùng lo lắng, rốt cuộc kênh nói chuyện một lần nữa truyền âm thanh tới: “Hạ lưu sông có mai phục, thành viên bên tôi bị thương, bây giờ tôi đang đuổi xuống dưới hạ lưu, cần hỗ trợ thêm.”
"Nhận được."
Hiện trường lập tức tiến hành điều hành khẩn cấp, lại tăng thêm gần năm mươi đặc công tiến vào trong khu rừng, tất cả mọi người đều võ trang đầy đủ, biểu cảm nghiêm nghị. Kẻ địch chỉ bằng một nửa so với những người mà bọn họ phái đi, nhưng lúc này lại yêu cầu tiếp viện, có tưởng tượng ra đượcc tình huống chiến đấu bên trong xảy ra kịch liệt đến mức nào.
Nhìn khu rừng yên tĩnh như vậy nhưng lại chính là nguy cơ tứ phía.
Vì biến cố đột nhiên xuất hiện, mọi người ở đây đều phải nhanh chóng điều chỉnh và thích nghi, thật vất vả mới hoàn tất việc điều động nhân viên, khi trở lại xe không thấy bóng dáng Lục Hi, thay vào đó là hai người cảnh sát vũ trang bị ngất nằm trên ghế salon.
"Hỏng rồi!"