Thẩm Dĩnh sau khi chia tay với Mã Thiên Xích ở quán bar, có một khoảng thời gian không có liên lạc, cô tưởng rằng anh có việc bận, cộng thêm cuộc nói chuyện lần trước có thể vẫn khúc mắc trong lòng nên cũng không có nghĩ nhiều, để cho anh thời gian và không gian bình tĩnh lại.
Tiệm hoa liên kết của Thẩm Dĩnh đã chuẩn bị gần xong, vừa bắt đầu thì có không ít người gọi điện đến muốn hỏi thăm, một mình cô bận không qua được, bèn trực tiếp giao cho quản lý đi xử lý, Lục Hi hỏi cô không tiếc sao, Lục Hi lại không có tiếc gì, trước đây khi mở tiệm hoa cũng không nghĩ sẽ làm lớn như vậy, cô muốn dành nhiều thời gian cho con và anh, có thể chăm sóc gia đình tốt hơn.
Nếu như bây giờ cứ bận rộn như thế, vậy thì sẽ mất đi ý định ban đầu, huống chi quản lý đã làm rất tốt, cô cũng không quá lo lắng.
Thẩm Dĩnh phần lớn thời gian và tinh lực vẫn đặt ở tiệm hoa đầu tiên, mặc dù bây giờ mỗi ngày đều lo lắng nhưng đối với cô mà nói cũng chỉ là vài con số mà thôi.
Hôn lễ đang trong quá trình chuẩn bị, chớp mắt một cái đã đến ngày lấy váy cưới, Lục Hi đã sắp xếp trước thời gian, nhưng lại bất lực khi có cuộc họp quan trọng diễn ra đột xuất, anh không thoát nổi bèn để tài xế chở Thẩm Dĩnh đi.
Thẩm Dĩnh tùy hứng đem việc này đẩy cho Bùi Dục, nghĩ đến cô nhà thiết kế đó, cô luôn không tìm được cơ hội thích hợp để hai người có thể gặp mặt, trước mắt chính là cơ hội đó.
Gần đến giờ tan ca, các đơn đặt hàng trong tiệm hoa đến rất nhiều, đa số là đơn đặt hàng từ trên mạng, yêu cầu gói sẵn sau đó sẽ qua cửa hàng lấy, lúc nhân lực không đủ, Thẩm Dĩnh cũng không có làm cao, thấy mọi người đều bận thì cũng xắn tay vào phụ giúp như thu dọn hay vứt rác.
Đằng sau tiệm có riêng một chỗ để thu gom, cô mở cửa sau ra, vứt túi rác đi, vừa định quay vào thì nhìn thấy một cái bóng đen.
Cô bị dọa giật mình, lùi lại theo bản năng mấy bước, chỉ liếc qua là nhớ toàn bộ tướng mạo của người này.
Khác với làn da trắng của người Châu Á, mái tóc màu hạt dẻ sẫm hơi bồng bềnh, dày tán loạn cùng với đôi mắt màu nâu tây, mũi khá cao, đường nét sắc nhọn, đặc biệt là đôi môi dày, mà còn rất gợi cảm nữa.
Toàn thân anh ta đều tràn đầy hơi thở của người ngoại quốc, nhưng sắc vóc lại thấy giống người phương Đông, đây là người mang dòng máu lai.
Người ngoại quốc ở thành phố J không ít, nhưng lớn lên như thế này lại không nhiều.
Ánh mắt của Thẩm Dĩnh dừng trên người của anh ta vài giây, cũng chỉ vài giây mà thôi, cô vừa định rời đi thì nghe thấy người đó dùng tiếng quốc ngữ một cách lưu loát gọi cô: “Xin lỗi quý cô, tôi bị lạc đường, có thể chỉ đường cho tôi được không?
“Lạc đường?”
“Phải, tôi đi tìm chỗ này, nhưng lại không quen thuộc với nơi này.” Nói xong, người đàn ông đó đã rút điện thoại từ trong túi ra, viết lên màn hình tên tiệm hoa của cô.
Thẩm Dĩnh hơi ngây người, sau đó có chút bất lực chỉ vào bức tường: “Đây chính là tiệm hoa anh đang tìm.”
“Chỗ này?” Người đàn ông đó hình như có chút ngạc nhiên, nhìn xung quanh: “Nhưng tôi không nhìn thấy cửa chính.”
“Anh đi nhầm hướng rồi, tôi dẫn anh từ phía sau đi vào.” Thẩm Dĩnh chỉ về phía cửa nhỏ mà cô vừa đi ra.
Người đàn ông đó vui vẻ gật đầu: “Vậy thật sự phải cảm ơn cô rồi.”
Hai người một trước một sau đi vào, Thẩm Dĩnh không có nghi ngờ gì, cứ đi phía trước dẫn đường, đằng sau, người đàn ông nhìn vóc dáng mảnh khảnh đó, sự thân thiện trong đáy mắt dần thay thế cho sự gian xảo, ánh mắt đánh giá cô giống như muốn nhìn thấu cô vậy.
Đây chính là vợ của đại luật sư đó sao?
Còn tưởng có nhan sắc như thế nào, trông giống như một sinh viên, một chút sức công kích cũng không có.
Có điều so sánh với trong ảnh, người thật nhìn có phong vị của phụ nữ phương Đông hơn, cô không như thô kệch như phụ nữ ngoại quốc, toàn thân trên dưới đều có loại khí chất dịu dàng nhàn nhạt, đặc biệt là gương mặt đó, còn không lớn bằng bàn tay của anh ta, nếu thật sự ra tay cũng không biết vào đâu.
Hawk khẽ hắng giọng, Thẩm Dĩnh nghe thấy tiếng thì quay lại nhìn, anh ta lại lập tức đổi sang dáng vẻ ôn hòa thân thiện: “Đến rồi sao?”
“Đến rồi.” Thẩm Dĩnh đẩy cửa ra, nhìn người đàn ông cao lớn đi vào, lúc đi qua bên cạnh cô, cô nhìn thấy trên cổ tay của anh ta có một vết sẹo rất dài, cô hơi nhíu mày, còn chưa buông tay khỏi cánh cửa thì nghe thấy người đó nhàn nhạt mở miệng.
“Vết sẹo ở cổ tay của tôi để lại sau một lần tai nạn ô tô, dọa cô rồi sao?”
Chẳng qua chỉ là một ánh mắt, vậy mà anh lại quan sát thấy.
Thẩm Dĩnh vội vàng thu hồi ánh mắt lại: “Không có, mạo phạm rồi.”
“Không sao, mọi người đều sẽ như vậy.” Hawk rất biết cách chuyển hướng sự chú ý của người khác, anh ta đi đến những bó hoa đã bó sẵn, không tiếc lời khen: “Thật sự rất đẹp.”
“Cảm ơn, anh có thể từ từ lựa chọn.”
Hawk đi quanh hai vòng trong tiệm, ánh mắt nhìn những bông hoa kiều diễm đang lay động, nhưng thực chất là nhìn kết cấu của cửa hàng này, gần như đã nhớ hết, trừ căn phòng làm việc kia ra.
“Chị Thẩm, đây là ai vậy?” Ngô Diêu sau khi gói hoa xong, vừa đi ra thì nhìn thấy người đàn ông ở giữa tiệm hoa: “Bạn của chị sao?”
“Không phải, khách hàng.”
“Khách hàng? Đẹp trai như vậy...” Ngô Diêu vô thức nhìn đắm đuối.
Thẩm Dĩnh hừ một tiếng, dùng khuỷu tay đẩy cô bé: “Bận việc của em đi.”
Ánh mắt của Hawk sớm đã chú ý đến hai cô gái đang lẩm bẩm, có điều anh giống như cái gì cũng không nhìn thấy, cầm lấy một bó trong đó, sau đó sải bước đến chỗ của Thẩm Dĩnh: “Tôi muốn hỏi một chút chủ của tiệm này là ai?”
Thẩm Dĩnh có chút bất ngờ nhìn anh ta: “Là tôi.”
“Thật khéo, là như thế này, tôi đại diện công ty đến đặt mua hoa, bởi vì chúng tôi yêu cầu số lượng lớn, hơn nữa chất lượng cũng yêu cầu tương đối cao, tiệm của cô tương đối phù hợp với tiêu chí của chúng tôi, không biết có thể hợp tác lâu dài hay không.” Hawk đưa danh thϊếp sớm đã chuẩn bị sẵn ra cho cô.
Thẩm Dĩnh nhận lấy, trên danh thϊếp màu vàng kim viết tên một công ty quốc ngoại cô không quen thuộc, còn có tên của người đàn ông này ---- Oden
“Oden?”
“Phải.” Hawk coi cái tên này như tên thật của mình, rất tự nhiên trả lời: “Có thể nói cho tôi biết tên của cô không?”
Thẩm Dĩnh cứ thấy lạ lạ, nhưng lại không nói ra được, cũng có thể lịch sự giơ tay ra: “Xin chào, tôi tên Thẩm Dĩnh.”
“Cô Thẩm có bảng báo giá về hoa không?” Hawk tự nhiên tiến hành từng bước mà bản thân cho rằng hợp lý.
Thẩm Dĩnh khẽ gật đầu, vừa định bảo Ngô Diêu đi lấy thì điện thoại của túi lại đổ chương, lấy ra thì thấy là Lục Hi gọi đến.
Hawk nhìn thấy tên trên màn hình, mắt hơi nheo lại, giây tiếp theo anh ta lại quay người đi nhìn bình hoa bên cạnh, cực kỳ lịch sự để lại không gian cho cô nói chuyện.
Thẩm Dĩnh bắt máy: “Alo?”
Đầu dây bên kia, Lục Hi vừa kết thúc cuộc họp, trong giọng nói không che giấu sự mệt mỏi: “Về đến nhà rồi sao?”
“Vẫn chưa, hôm nay việc ở tiệm nhiều nên ở lại giúp đỡ, bây giờ có khách đang ở đây.”
“Khách hàng?” Lục Hi ngước lên nhìn giờ: “Muộn như vậy rồi mà còn có người ở đó?”
“Ừm, sắp xong rồi, anh đợt lát nữa em gọi lại.”
“Được.”
Thẩm Dĩnh cúi đầu tắt điện thoại, Hawk khẽ nhếch môi cười, khi quay đầu lại thì đã che giấu đi: “Cô Thẩm, trên danh thϊếp cho Email của tôi, thời gian không còn sớm nữa, bao giờ xong cô có thể trực tiếp gửi bảng báo giá vào Email của tôi.”
Thẩm Dĩnh nghĩ chắc anh ta nghe được nội dung cuộc điện thoại, không muốn làm lỡ thời gian của mình, cô có chút xin lỗi gật đầu, nhìn bó hoa trong tay anh ta: “Được, bó hoa này tặng anh đi.”
“Thật sao?” Hawk nhướn mày, lúc này không kiêng nể gì mà bật cười, ánh mắt thâm ý nhìn cô: “Vậy... về sau có duyên gặp lại.”