Sáng sớm hôm sau, lúc Thẩm Dĩnh thức giấc thì thấy cả người bị ôm chặt trong ngực, cánh tay của anh vòng qua cơ thể cô, chỉ mới cử động nhẹ mà anh đã phát giác: “Tỉnh rồi?”
Trong giọng nói còn mang theo sự biếng nhác vào lúc sáng sớm.
Thẩm Dĩnh lại nhắm mắt lại, khoảng mũi đều là mùi hương bạc hà nhàn nhạt trên người sau khi anh tắm xong: “Có chút buồn ngủ.”
“Đêm qua ngủ muộn quá, hôm nay đừng đến cửa hàng nữa.” Lục Hi cúi đầu hôn nhẹ lên trán của cô, anh sợ cô nghỉ ngơi không đủ.
Thẩm Dĩnh thở dài nói: “Hôm nay hẹn với người bên trang trí rồi, muốn đưa ra bản vẽ và phong cách chỉnh thể, sau đó làm ra một bản thống nhất.”
“Trong cửa hàng của em không phải còn có người khác sao?”
“Loại việc này em phải tự làm, giao cho người khác em không yên tâm.” Thẩm Dĩnh nhìn giờ, đã sắp 8 giờ, trong lòng dâng lên một chút áy náy: “Lại không đưa được Tiếu Tiếu đi học rồi.”
Nghĩ đến cậu nhóc, Lục Hi bất giác nhếch môi: “Thằng bé lại sắp trách anh rồi.”
Mỗi lần khi Thẩm Dĩnh không có thời gian, Thẩm Tiếu đều đổ trách nhiệm lên đầu Lục Hi, cảm thấy anh đã bá chiếm mẹ quá nhiều thời gian, ánh mắt tràn đầy oán trách đó thật ra quá đáng yêu, khiến Lục Hi cũng không nhẫn tâm thay bản thân biện hộ điều gì.
Hai người lại lười thêm một lúc, sau khi ăn bữa sáng đơn giản xong, Lục Hi đưa Thẩm Dĩnh đến tiệm hoa, khi đến Hình Yên thì đã gần 8h45 phút.
Lưu Sinh Yên hiếm khi thấy anh đến muộn một lần, nhìn như thấy sinh vật hiếm thấy vậy: “Hiếm có nha, một kẻ cuồng kiểm soát như anh mà cũng đến muộn.”
Lục Hi nửa điểm ngại ngùng cũng được không có, ngược lại liếc anh ta một cái: “Tối qua dẫn Phùng Tuyết Du trở về cũng không sớm phải không? Không xảy ra chuyện gì chứ?”
Anh ném đá giấu tay thật sự quá rõ ràng, Lưu Sinh yên nhớ lại tối qua ở quán bar đỡ lấy một cô gái say khướt, lại bị cô ấy nôn ra xe lẫn người thì da đầu của anh ta cũng giật giật.
Hừm, ai cũng đừng nói được ai, đều tương đương nhau cả.
“Có điều vụ án đó anh định như thế nào?” Lưu Sinh Yên nhớ đến chuyện chính, vẫn có chút không yên tâm được.
“Tôi nhận rồi.”
“Thật sao? Thẩm Dĩnh cũng đồng ý?”
“Ừm.” Nhắc đến người phụ nữ đó, thần sắc trong đáy mắt của người đàn ông cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều: “Cô ấy nói không muốn trở thành cản trở trong lí tưởng mà tôi theo đuổi, nói sẽ lặng lẽ ủng hộ tôi.”
Lưu Sinh Yên bất ngờ bất phòng bị mà ăn phải cẩu lương, nhìn đi mấy nỗi lo này của anh ta, người ta căn bản không cần mà!
“Anh tự mình chú ý một chút, có chỗ nào không rõ thì thương lượng với tôi, tôi với anh phải tin tưởng mới vượt qua được.”
“Yên tâm, trong lòng tôi tự có tính toán.”
Lục Họ tiếp nhận vụ án này, gần như không có ai biết, chuyện quan trọng bên trên đã nhắc, không có ai dám truyền ra ngoài.
Người bên ngoài đều tưởng rằng anh trở về sẽ có động tĩnh lớn gì đó, chỉ là tin tức tuyến một tuyến hai có chưa truyền ra, mọi người không ngừng bắt đầu suy đoán, Lục Hi lần này trở về chỉ vì để quản lý, những thứ trên phương diện nhiệm vụ không định đích thân làm nữa.
Tin tức như thế này rất nhanh truyền ra, nhưng Lục Hi lại không hề để trong lòng, đối với vụ án này nghiên cứu rất tỉ mỉ, mỗi ngày đều cùng nhân viên của các cơ quan mở cuộc họp, thảo luận kỹ càng.
Vụ án xuất hiện nhiều chứng cứ quan trọng, các nghi phạm bị hoài nghi dần sụp đổ về mặt tâm lý, vụ án có tiến triển rất lớn.
Mà khu vực Đông Nam Á của bên kia đại dương, có không ít người có liên quan đến chuyện này.
...
Nước L, giữa cánh đồng hoa anh túc rộng lớn ở rừng núi biên giới, trong một tòa biệt thự màu trắng, người đàn ông đang ngồi ở ban công lộ thiên ở tầng hai, một tay cầm cái ly đế cao, một tay cầm một hộp chứa phấn màu trắng, nếu như nhìn bình thường xuống dưới thì không khác gì cánh đồng bình thường.
“Hawk, người liên quan đến vụ án lần này càng lúc càng nhiều, chúng ta thật sự không nghĩ đến việc cắt bỏ một bộ phận trong đó sao?” Cách ban công ban ngoài không xa, một người ngoại quốc đang nói tiếng anh một cách lưu loát, sắc mặt không che đi được sự lo lắng.
“Tôi nhớ trước đây Khẳng từng nói, vụ án này không có phức tạp như vậy.” Người đàn ông đó nhàn nhạt mở miệng, chỉ để lại một bóng lưng khiến người khác không đoán được ra cảm xúc.
Trên người anh ta mặc một chiếc choàng tắm màu trắng, dài đến bắp chân, chiều cao cũng phải 1m88, cho dù có dựa nửa người vào lan can ban công thì cũng có thể cảm nhận được vóc dáng cường tráng này.
Lời của tên ngoại quốc hơi nghẹn lại, trong lòng bất giác lau mồ hôi thay cho Khẳng: “Lúc đó quả thực không có quá phức tạp, nhưng sau này xuất hiện rất nhiều chuyện, khiến sự tình phát triển không mức không thể khống chế được, đây là điều mà tất cả mọi người đều không ngờ tới.”
Nghe thế, người đàn ông trên ban công bỗng cười khẽ, chỉ là trong tiếng cười này lại không có bao nhiêu độ ấm, khiến người nghe thấy lạnh lành: “Không ngờ tới? Làm hành động như thế với tôi là không được đâu...”
Nghe xong câu này, gã ngoại quốc cả người giống như nhìn thấy quỷ vậy, vội vàng cúi đầu xuống, không dám liếc nhìn, trong lòng bàn tay nháy mắt xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh: “Hawk, chuyện này nhất định sẽ cho câu trả lời vừa ý.”
“Ông muốn tôi tiếp tục tin tưởng ông một lần nữa?” Người trên ban công cuối cùng cũng có động tĩnh, chỉ cơ thể dũng mãnh có lực đó từ từ quay lại, ánh sáng mặt trời phía sau chiếu vào trong phòng, đi đến đứng trước mặt gã ngoại quốc: “Vậy sao?”
Có lẽ câu này khiến gã ngoại quốc cảm nhận bản thân còn có một sinh cơ, ông ta ngước lên nhìn gương mặt trước mặt, trẻ tuổi như vậy, có quyền lực như vậy, anh ta có một gương mặt lai hoàn hảo, nếu như không phải đôi mắt đó khiến người ta cảm thấy vô hại, nhưng một khi nhìn thẳng vào anh ta thì sẽ phát hiện người này có bao nhiêu nguy hiểm.
Anh ta giống như một con báo đang lười biếng, nhưng bất cứ lúc nào cũng có khả năng nhào lên.
Gã ngoại quốc hơi cau mày một chút: “Hawk, cho tôi thêm một cơ hội nữa, tôi nhất định sẽ xử lý xong chuyện này!”
“Tôi cho ông cơ hội, tổn thất của tôi ai đến chịu trách nhiệm? Tôi làm sao ăn nói với những người khác?” Ánh sáng trong mắt người đàn ông đó tối lại, chỉ là một ánh mắt đã khiến người ta không dám thở mạnh.
“Nhưng, nhưng mà, chuyện đã đến bước này...”
“Chuyện đã đến bước này?” Hawk như nghe được câu một chuyện cười rất hay, anh ta bật cười, tùy tiện như thế, trắng trợn như vậy, sau khi cười xong anh ta thậm chí không có người đàn ông đó cơ hội phản ứng dù chỉ là một giây, trực tiếp đưa khẩu súng màu đen nhắm chuẩn vào đầu của ông ta: “Ông cũng đã nói, sự tình đến bước này rồi tôi còn tin được ông sao? Ông nên biết, con người của tôi ghét nhất bị người khác uy hϊếp!”
Gã ngoại quốc cảm nhận được sự lạnh lẽo từ khấu súng trên trán mình, tính mạng ở trong giờ khắc này lại nhỏ bé như vậy, chân của ông ta đều sắp mềm nhũn cả ra, hai tay giơ lên đầu, vội vàng mở miệng: “Tôi không phải có ý này, tôi tuyệt đối không dám! Tôi chỉ là muốn đòi lại những thiệt hại trước đây về mà thôi.”
Ánh mắt nguy hiểm của người đàn ông đó hơi nheo lại: “Nếu như ông không đòi lại được thì sao?”
Gã ngoại quốc nhất thời không biết nói gì, nhưng ông ta biết mình nhất định phải nói cái gì đó vào lúc này, sau vài giây, ông ta nghiến răng, chỉ vào đầu của mình: “Nếu như không lấy lại được, không cần Hawk anh đích thân ra tay...”
“Cược cả mạng rồi à...” Một câu nói nhẹ nhàng lại đả động đến một mạng sống, khi gã ngoại quốc sắp không chịu được bầu không khí quỷ dị này thì người đàn ông đó cuối cùng cũng di chuyển khẩu súng đi: “Lần này tôi cũng sẽ đích thân đến đó, ông đi theo tôi, nếu như còn xảy ra sai sót nữa, vậy thì sẽ không đơn giản chỉ là một phát súng thôi đâu!”
“Được!”